Chương 24: Lại sắp gặp mặt rồi
Nhà bếp nhà họ Lục.
Chu Di đã ngâm mình dưới vòi nước gần một tiếng đồng hồ thì Tưởng Tĩnh mới cho cô dừng lại, kiểm tra vết thương. May mà xử lý kịp thời, sau khi rửa bằng nước lạnh, vết bỏng tuy hơi đỏ nhưng cảm giác bỏng rát trên da đã hết hẳn.
Chu Di không còn kêu đau nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt.
“Dì xem cho con nhé,” Tần Lan đứng bên cạnh có chút áy náy, cẩn thận kiểm tra chỗ Chu Di bị bỏng rồi lấy ra lọ thuốc bôi dành cho vết thương do bỏng, nhẹ nhàng thoa lên da chỗ ngực Chu Di. “Thật sự rất xin lỗi, Chu Di, dì không ngờ chuyện lại thành ra như thế này.”
“Tần dì, dì không cần phải xin lỗi con, đâu phải dì làm con bị bỏng đâu,” Chu Di mím môi, nét mặt dịu lại phần nào. Dù trong lòng vẫn còn giận, nhưng cô hiểu mất lòng người đúng chủ mới là điều bất lợi, nên không giận Tần Lan.
Tần Lan vẫn cảm thấy có lỗi: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm một phần mà.”
Tưởng Tĩnh liếc nhìn vết thương trên người con gái, thấy không có gì nghiêm trọng, thở phào nhẹ nhõm. Biết chẳng đến mức phải làm lớn chuyện với nhà họ Lục, bà nhẹ nhàng nói với Tần Lan: “Đừng nói vậy, đây chỉ là tai nạn, ai mà chả không muốn xảy ra chuyện.”
Tần Lan thở dài, dìu Chu Di: “Đi thôi, dì đưa con lên sofa nghỉ một lát, quan sát vết thương nửa tiếng. Nếu sau đó vết thương có xu hướng lở loét thì phải đi bệnh viện ngay.”
Tưởng Tĩnh là y tá, nhìn thấy vết thương của con gái như vậy, lắc đầu: “Đáng lẽ chẳng sao đâu, về nhà nghỉ vài ngày là tốt thôi.”
Khi Tần Lan dìu Chu Di ra ngoài, Diệp Xảo đang đợi trong phòng khách, vừa thấy Chu Di đi ra liền vội đến đỡ cô.
Chu Di lườm cô ta một cái, không cho chạm vào mình, rồi quay người ngồi thẳng trên sofa.
Diệp Xảo mặt tái xanh, rụt tay lại, vẫn đi sát bên cạnh Chu Di, khúm núm đứng đó như con chim cút nhỏ: “Xin lỗi chị Chu Di, em không cố ý đâu, lúc đó chân em không biết trượt phải cái gì, nên mới bị như vậy.”
Chu Di không kiêng dè, thật thà nhếch mắt: “Xin lỗi thì có ích gì, người bị chịu khổ không phải là em.”
Diệp Xảo liền vâng dạ: “Vậy chị Chu Di, sao chị không thử bỏng em một lần đi?”
Chu Di ngẩn ra, đây là lần đầu cô nghe một cách xin lỗi có vẻ lạ đời đến thế. Nhưng ngay sau đó cô nghĩ thẳng: “Em nói không phải cố tình bỏng chị, nếu chị lại cố tình bỏng em thì tôi chẳng những không có lý do nữa mà còn bị coi là vô lý. Nếu em muốn cảm nhận nỗi đau của chị, tự bỏng mình một lần là được rồi!”
Diệp Xảo mặt biến sắc.
Cô ta cứ nghĩ nói vậy thì không ai dại thật sự bỏng chính mình để cho qua chuyện.
Ai ngờ Chu Di không theo lẽ thường, liền bảo cô tự làm đau mình ấy.
Diệp Xảo vẫn đang suy nghĩ phải làm sao để xoa dịu, thì thấy Chu Di ngẩng cằm nhìn cô, biểu cảm dường như nói: “Bỏng đi! Sao không bỏng? Biết rồi, chỉ biết học thuộc bài năn nỉ thôi!”
Diệp Xảo cũng không vừa, nghiến răng quyết định túm lấy chiếc cốc sứ vẫn còn bốc hơi hừng hực trên bàn, rồi đổ nước nóng lên người mình.
“Á! Diệp Xảo!” Tần Lan là người phản ứng nhanh nhất, đặt ngay xuống thứ đang cầm rồi chạy tới ngăn lại.
Tưởng Tĩnh cũng tỏ vẻ can ngăn: “Trời ơi, Diệp Xảo, chị Chu Di chỉ đùa thôi, sao em thật sự làm vậy chứ?”
Dù thế, cả hai người vẫn không kịp, áo của Diệp Xảo trước ngực đã ướt mảng lớn, còn bốc hơi nghi ngút.
“Nhanh, nhanh đi rửa nước lạnh!” Tần Lan lo lắng vội dìu cô ấy đến phòng tắm.
Diệp Xảo lắc đầu không cho dìu, đau đớn nói: “Tần dì, em tự đi được, dì ở lại chăm chị Chu Di đi.”
Rồi cô ngước nhìn Chu Di: “Chị Chu Di, em thật sự không cố tình làm đau chị, mong chị tha thứ cho em.”
Quái đản! Cô ta đúng là người điên rồi!
Chu Di nhìn Diệp Xảo như người mắc chứng thần kinh, chẳng nói gì, không nhận cũng không từ chối tha thứ.
Chu Di chưa đáp lời thì Diệp Xảo vẫn cố đứng lì không đi rửa vết thương, khiến Tần Lan không chịu nổi, gọi thêm cả Tưởng Tĩnh, hai người mới kéo cô ta vào phòng tắm.
Trên sofa, mọi người đều biểu cảm khác nhau.
Lục Diệu mở to mắt kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, cảm giác trong chuyện này không kịch tính như thế cũng không diễn được.
Cô Trương Thẩm sợ đến mức không dám nói gì, thầm nghĩ may mắn là trước đây mình không động chạm đến cô Diệp tiểu thư, đúng là một kẻ điên khùng!
“Ối, cái cốc này cũng không nóng chút nào nhỉ,” Ôn Ninh ngồi xổm dọn dẹp đống hỗn độn, nhặt chiếc cốc men đựng trà nóng đặt lên bàn, lẩm bẩm.
Chu Di liền lấy chiếc cốc men trên bàn, sờ thử, quả nhiên không nóng, chỉ hơi ấm khoảng 60, 70 độ chứ không thể nào bằng bát canh nóng hổi.
Chu Di mỉm cười lạnh, lòng thầm nghĩ: Bà tiểu thư họ Diệp đúng là giỏi diễn thật đấy.
“Tần dì! Mẹ! Diệp Xảo giả mạo đấy!” Chu Di giận dữ nói lớn.
“Cốc trà ấy không hề nóng!”
“Đừng để cô ta lừa mình!”
Càng nghĩ càng tức, Chu Di bật dậy khỏi sofa, vừa gọi lớn vừa chạy về phía phòng tắm.
Cô vốn tính cứng rắn, chỉ trừ lúc gặp người lớn ra còn lại trước bạn bè cùng trang lứa không hề kiêng dè, thích nói gì thì nói.
Phòng tắm nhanh chóng vang tiếng Chu Di giận dữ, lời lẽ đầy sinh động cáo trách.
Ôn Ninh bình tĩnh ngồi lại trên sofa, không cần nhìn cũng biết nét mặt Diệp Xảo bây giờ chắc còn tệ hơn ăn phải phân.
Hai người bọn họ thực sự là chị em thân thiết, đều hiểu rõ bản chất thật sự của nhau.
Xem cảnh chó cắn chó thật mãn nhãn!
Trong câu chuyện gốc, Chu Di đến nhà họ Lục chơi, tính cách chủ nhân cũ kiêu căng nên đã chọc tức cô ta. Sau đó, Diệp Xảo cùng nhau thêm mắm muối vào cơm của chủ nhân cũ, chỉ riêng cơm của người kia có mùi ôi thiu khiến cô ta nôn ngay trên bàn ăn, làm mọi người chán ghét.
Rồi Chu Di giả bộ múc canh gà giúp nhưng lại tạt canh lên người chủ nhân cũ khiến người này bị bỏng. May mà Tần Lan là bác sĩ, nhà họ Lục cũng có thuốc chữa bỏng nên chủ nhân cũ không bị sẹo.
Sau đó, Chu Di biết chủ nhân cũ thích con trai nhà họ Lục nên càng không ngần ngại hãm hại.
Tối qua, Ôn Ninh đã chuẩn bị kỹ càng khi biết Chu Di sắp tới.
Ngựa quen đường cũ, Ôn Ninh không tin sau lần nữa mà Chu Di, Diệp Xảo sẽ thay đổi tính cách, đỡ hơn là chủ động phòng thủ.
Dù vậy, vụ bị bỏng cuối cùng cũng được dàn xếp êm đẹp.
Tần Lan và Tưởng Tĩnh đã xin lỗi chu đáo, Tưởng Tĩnh tính tình cũng dễ chịu nên không muốn làm to chuyện.
Sau khi Tưởng Tĩnh mẹ con rời đi, Diệp Xảo lại diễn tuồng giống như lần trước khiến Ôn Ninh bị lạc mất, khóc lóc, quỳ gối liên tiếp nhận lỗi. Tần Lan đúng là người không biết làm gì ngoài khuyên can, trấn an rằng không sao, chỉ là hiểu lầm, biết cô ta không cố ý, đừng để bụng.
Nhưng khi về phòng đóng cửa, Tần Lan lại không kiềm được mà kể cho chồng là Lục Chấn Quốc về chuyện hôm nay, có phần oán trách:
“Tôi thấy tính cách tiểu Diệp cực đoan quá. Chuyện hôm nay cũng vậy, rõ ràng cô ta không cố tình đổ canh vào Chu Di, thành thật xin lỗi cũng xong. Ai ngờ cô ta làm ầm lên, khiến tôi trong mắt Tưởng Tĩnh rất ngượng.”
“Sau khi Tưởng Tĩnh đi rồi, cô ta lại quỳ gối khóc lóc như diễn tuồng, khiến tôi không dám nói thêm câu nào, sợ cô ta nghĩ tôi không thích cô ấy.”
Lần quỳ gối đó đều không có Lục Chấn Quốc ở nhà. Anh thấy cô Diệp lúc ở nhà rất ngoan ngoãn, lại siêng giúp người giúp việc Trương Thẩm làm việc.
Nghe vợ kể, Lục Chấn Quốc suy nghĩ vài giây rồi đoán: “Chắc có lẽ do cô ta mới về nhà mình chưa quen, còn căng thẳng nên mỗi khi gặp chuyện phản ứng mạnh mẽ như vậy?”
Tần Lan không đồng tình: “Thế nhỏ Ôn sao lại không thế? Nó rất tự nhiên, lại còn chủ động nói muốn nhường suất học nâng cao cho Diệp Xảo, và định thi vào khoa tuyên truyền của đoàn văn công. Đến tôi còn không biết vị trí này phải thi tuyển công khai hay nó tự tìm hiểu.”
“Chỗ có muốn thi đậu hay không chưa nói, nhưng ít nhất người ta có kế hoạch cho tương lai, có chí tiến thủ. Nếu không phải nhỏ Ôn chủ động nhường suất, với tính cách cực đoan của Diệp Xảo, tôi còn sợ cuối cùng cô ta không đỗ mà lại khóc lóc quỳ gối trước mặt tôi.”
Tần Lan khoanh tay xoa xoa, nét mặt sợ hãi.
Nghe vợ nhắc đến nhỏ Ôn, Lục Chấn Quốc khá ngạc nhiên, không ngờ cô bé không chỉ xinh đẹp mà còn có quan điểm riêng. Việc tự tìm hiểu vị trí thi tuyển, không dựa dẫm người khác khiến anh rất nể phục.
“Ừm, nhỏ Ôn đáng khen thật.”
Tần Lan tựa vào lòng chồng, tiếp lời: “Đã thế anh cũng giúp vận động chút đi, tôi nghe Tưởng Tĩnh nói vị trí này nhiều người muốn tranh giành lắm.”
Lục Chấn Quốc tay vòng qua vai vợ, tay kia chỉnh lại chăn cho gọn gàng rồi nói:
“Người muốn nhắm tranh giành nhiều, tôi càng không tiện can thiệp. Trước mắt để nhỏ Ôn chuẩn bị kỹ phần thi, xem kết quả rồi tính tiếp. Hôm nay tôi họp gặp Trương Chính ủy, nói chuyện vài câu, biết đội bay đang thiếu nhân viên thống kê hậu cần. Nhỏ Ôn vào đội bay thì được, lại một đơn vị với Tiến Dương, còn có người hỗ trợ.”
“Đội bay? Không được đâu!” Tần Lan vừa nghe đã lắc đầu. Đội bay rất nghiêm ngặt, có hàng tá quy tắc, chỗ nào cũng là vùng nguy hiểm. Làm gì cũng phải báo cáo, nhỏ Ôn vào đó sẽ chẳng có chút tự do nào.
Nhưng nói đến đội bay, Tần Lan lại nhớ đến con trai mình, không hài lòng nói: “Anh thấy Tiến Dương sao thế, từ lần đi làm nhiệm vụ về là không về nhà, tính đến giờ đã một tháng chưa gặp. Người khác là phi công xa nhà khó về, nhà mình đội bay đi có một tiếng xe mà anh ấy không về thì thật không chấp nhận được...”
Lục Chấn Quốc nhớ lại cuộc điện thoại không vui với con trai trước đây: “Nó nói nhỏ Ôn vào nhà mình là có ý đồ, không muốn sống cùng người sống đua đòi, hợm hĩnh. Mà nó chưa từng gặp nhỏ Ôn, đã đánh giá người khác vậy thì không phải định kiến là gì?”
Tần Lan không biết chuyện này: “Vậy anh không giải thích với con à?”
“Tôi giải thích? Ha, con trai anh chị anh chị biết đấy. Khi nghĩ một chuyện, dù mười đầu ngựa kéo cũng không làm nó thay đổi được! Thôi ngủ đi, thằng bé đó, mặc kệ nó!”
Lục Chấn Quốc đưa tay tắt đèn bàn đầu giường.
...
Chu Di nghỉ dưỡng vết thương ở nhà suốt một tuần, da ngực gần như đã lành hẳn, chỉ còn chỗ đỏ và bong tróc da nhẹ, chỗ khác đã hòa vào màu da xung quanh.
Giữa chừng, Tần Lan đến xem vết thương hai lần, hôm nay thứ Bảy, cô lại mời Chu Di đến nhà ăn cơm, cũng là để đền lỗi.
Sáng hôm nay trước khi đi, Chu Di nghe ngóng được đội bay không có huấn luyện, đoán chắc Lục Tiến Dương có nhà nên đã chăm chút trang phục một phen, mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ, đi giày da nhỏ, xách túi xách nhỏ, rạng rỡ đến.
Tưởng Tĩnh cũng theo cùng.
Chu Di vừa tới cửa đã háo hức hỏi: “Tần dì, Tiến Dương anh ở trên lầu à?”
Tần Lan hơi bất lực đáp: “Không có, đã một tháng không về nhà rồi, không biết có phải đi làm nhiệm vụ rồi không.”
Không có ở nhà?
Chu Di thấy hơi khả nghi: “Không phải, tôi đã hỏi, Tiến Dương vẫn ở căn cứ, không đi làm nhiệm vụ. Hôm nay đội họ vừa tập luyện xong từ sáng sớm nên không có việc gì. Tôi mới vào cổng còn gặp Tôn Trường Chinh, cũng ở đội Tiến Dương đó, anh ta về nhà được thì sao Tiến Dương lại không về?”
Vấn đề này Tần Lan không dễ trả lời, chỉ cười trừ: “Việc của nó vốn không cho phép chúng tôi hỏi, có lẽ có sắp xếp công việc khác rồi.”
Chu Di hôm nay đến chỉ vì Lục Tiến Dương, bứt rứt nói: “Đã một tháng không về nhà, cũng không biết bận cái gì...”
Chợt thấy trên bàn có lát thịt bò kho đã thái, Chu Di nảy ra ý định, kéo tay Tần Lan đòi: “Tần dì, tôi nhớ bà Trương nói Tiến Dương anh rất thích ăn thịt bò. Vậy hôm nay tôi sẽ mang cho anh ấy chút, cũng xem xem anh ấy bận gì.”
Tần Lan biết Chu Di thích con trai mình, còn hỏi ý con trai về điều này, kết quả con trai cô dứt khoát bỏ qua ba từ: không thích.
Con trai nhà mình, Tần Lan vốn hiểu rõ. Anh đã nói không thích nghĩa là không thích thật, mà mỗi lần nhìn Chu Di, ánh mắt anh tỏ ra lạnh lùng, không chút cảm xúc, còn thậm chí hơn cả nhìn bàn ghế.
Tần Lan hiểu vậy nên chẳng dám tùy tiện xếp cặp.
Nhưng giờ Chu Di kéo tay không buông, thêm vào đó còn có áy náy về vụ bỏng lúc trước, Tần Lan chẳng nỡ cự tuyệt.
Suy nghĩ một hồi, Tần Lan nói: “Được rồi, tôi sẽ để Lục Diệu đi cùng em, tiện thể đưa nhỏ Ôn và Diệp Xảo đi cùng, Tiến Dương còn chưa gặp hai em gái mà.”
Lục Diệu cùng Ôn Ninh vừa đi xuống cầu thang, nghe gọi tên, Lục Diệu hỏi: “Sao thế mẹ? Đi đâu đấy?”
Tần Lan giải thích rồi tìm cớ vào bếp lấy hộp đựng thịt bò đã thái sẵn, rút tay ra khỏi chuỗi tay của Chu Di, đi về bếp.
“Thế để tôi gọi Diệp Xảo.” Lục Diệu nói rồi lên lầu.
Chu Di và Ôn Ninh nhìn nhau.
Chu Di trong lòng thầm nghĩ đi theo mấy người này thật phiền phức.
Ôn Ninh thì thầm nghĩ: Trời ơi, nhanh thế mà sắp lộ rồi sao?
Không biết Lục Tiến Dương khi phát hiện ra cô chính là Ninh Ninh sẽ ra sao?
Nghĩ đến gương mặt lạnh như băng của Lục Tiến Dương lần cuối rời đi, cô lại thấy hơi sợ.
Lúc lừa anh, cô cũng không nghĩ sẽ giấu được lâu, dù cô ở nhà họ Lục, Tiến Dương cứ về nhà thì sớm muộn cũng phát hiện ra sự thật. Nghĩ lại, cô thấy lúc ấy giấu giếm là thừa, giờ lại thêm phần lúng túng và ngượng ngập khi phải gặp.
Ninh Ninh lặng lẽ cầu trời hôm nay cô được khỏi đi.
Đáng tiếc, chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối, Tần Lan đã cầm hộp thịt bò bước ra bếp, đựng đầy lát thịt bò thái sẵn rồi đưa ngay cho Ôn Ninh:
“Nhỏ Ôn, Tiến Dương tính tình lạnh lùng, hôm nay gặp anh ấy đừng sợ. Anh ta chỉ thích cau mày, nói chuyện cũng kiểu đó, không biết thương người. Nếu cảm thấy không thoải mái thì về nói tôi, tôi sẽ giúp em dạy dỗ anh ta!”
Tối qua nghe chồng nói con trai có thành kiến với nhỏ Ôn, tính khí con trai lạnh lùng, không thích ai còn không muốn nhìn mặt, cô rất lo anh ta sẽ tỏ thái độ với nhỏ Ôn hôm nay, nhưng vẫn hy vọng lần gặp gỡ này mấy người trẻ có thể cùng nhau để giúp con trai mình thay đổi định kiến.
Ôn Ninh tất nhiên nghe qua lời Tần Lan đoán ra phần nào ẩn ý, lòng nghĩ, ra là Tiến Dương không ưa chủ nhân cũ đến mức ngay cả Tần Lan cũng biết.
Được rồi, hôm nay không đi cũng phải đi vậy.
Đề xuất Hiện Đại: Nam Nhân Chung Cư, Vong Cố Thập Niên