Chương 338
Đường Mẫn là người đầu tiên tìm thấy Thẩm Miên Miên, vừa đến đã kéo cô vào một góc nhỏ, hạ giọng hỏi: “Cậu có biết trước sẽ có chính sách này không?”
Thẩm Miên Miên biết rõ mười mươi, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rói: “Đường Mẫn học tỷ, chị đoán xem?”
Thẩm Miên Miên tuổi hai mươi tư, giờ đây như một đóa dành dành đang độ khoe sắc, thanh tú và xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp vô hạn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Ngay cả Đường Mẫn, người ngày ngày ở bên cô, cũng không khỏi có chút choáng váng trong chốc lát, giọng nói mơ hồ: “Cậu chắc chắn biết.”
“Nhưng mà, làm sao cậu biết được chứ?” Cô trăm mối không thể giải, thì Quách Khắc Kiệm bên cạnh dẫn con gái đến, trầm giọng nhắc nhở: “Cậu quên Thẩm dì rồi sao?”
Một trung tâm thương mại Đại Hoa đã giúp Thẩm Mỹ Vân tăng giá trị tài sản lên gấp mấy lần.
Và mảnh đất ở Lục Lý, Phố Đông năm xưa, cũng là do Thẩm Mỹ Vân đề xuất mua trước.
Nhắc đến Thẩm Mỹ Vân, Đường Mẫn cảm thấy mình đã hiểu ra, cô ôm con gái nhỏ hôn hít không ngừng, rồi mới nói: “Là Thẩm dì thì tôi không còn ngạc nhiên nữa.”
Dù sao, Thẩm Mỹ Vân giờ đây chính là “bàn tay vàng” đang được săn đón nồng nhiệt trong giới.
Và sự thành lập của Khu mới Phố Đông, lại một lần nữa đẩy Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên lên đỉnh điểm của sự chú ý.
Thật sự là quá trùng hợp.
Hai lần đều đột phá bất ngờ, mỗi lần đều đặt chân chính xác vào đúng thời điểm.
Và còn không sai một ly.
Chỉ là, bất kể ai đến dò hỏi tin tức từ Thẩm Mỹ Vân, cô cũng chỉ đáp hai chữ: “May mắn.”
Thừa nhận là điều không thể.
Chuyện này một khi thừa nhận, sẽ kéo theo vô vàn rắc rối, may mắn thay trên đời này không phải không có người chính xác hơn cô.
Sự chú ý của mọi người lúc này mới được chuyển hướng, tuy nhiên –
Cùng với việc phát triển xây dựng Khu mới Phố Đông có sự đầu tư của “bố già” nhà nước, Phố Đông và Phố Tây nhanh chóng được nối liền với nhau, con sông từng khiến người ta ngậm ngùi than thở không biết làm sao, giờ đây cũng không còn là vấn đề nữa.
Khi giao thông thuận tiện cộng thêm sự hỗ trợ chính sách của nhà nước, Khu mới Phố Đông lập tức lọt vào mắt xanh của mọi người.
Và khu Lục Lý, Phố Đông do Thẩm Miên Miên phát triển, trở thành người thắng cuộc lớn nhất.
Khi từng đợt khách hàng đổ về, cô thuận thế mượn chiêu của mẹ Thẩm Mỹ Vân năm xưa, để Lâm Phương Ca quay một đoạn phim, cộng thêm chiêu trò “thiên tài học bá phát triển xây dựng”.
Ngay lập tức khiến Thẩm Miên Miên nổi tiếng, đương nhiên khu thương mại Lục Lý, Phố Đông cũng cùng nổi tiếng.
Giá trị tài sản của cô cũng tăng vọt gấp mấy lần, sau khi Lục Lý, Phố Đông hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Thẩm Miên Miên tìm đến Ôn Hướng Phác, anh đã tốt nghiệp tiến sĩ, vào Viện nghiên cứu Bắc Kinh, trở thành trụ cột ở đó.
Chỉ là Thẩm Miên Miên hai mươi lăm tuổi, còn Ôn Hướng Phác cũng đã gần ba mươi.
Bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn chờ đợi Thẩm Miên Miên.
Khi Thẩm Miên Miên đến tìm anh, Ôn Hướng Phác hỏi cô: “Miên Miên, em đã sẵn sàng chưa?”
Cả hai đều biết câu hỏi này đại diện cho điều gì.
Thẩm Miên Miên, người từng nhiều lần từ chối Ôn Hướng Phác, lần này gật đầu: “Hướng Phác ca ca, em đã sẵn sàng rồi.”
Ôn Hướng Phác nghe xong lời này, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười dịu dàng: “Anh đã chờ câu nói này, rất lâu rồi.”
Từ khi anh biết mình đã yêu Miên Miên.
Ngày mười ba tháng ba năm một nghìn chín trăm chín mươi.
Ôn Hướng Phác mời Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh, cùng Trần Thu Hà, Thẩm Hoài Sơn, thậm chí cả Lý Quản Gia.
Trang trí căn nhà trắng nhỏ đầy hoa tươi, từ cửa ra vào đến phòng khách, rồi đến lan can cầu thang.
Ngày hôm đó.
Khi tất cả những người quan trọng đều tụ họp lại.
Ôn Hướng Phác quỳ một gối trước mặt mọi người, hướng về Miên Miên: “Thẩm Miên Miên, em đồng ý lấy anh nhé?”
Anh luôn biết, Miên Miên thích một lễ cầu hôn lãng mạn.
Và anh thực sự đã làm được.
Khoảnh khắc lời anh vừa dứt, những quả bóng bay trong tay Thẩm Mỹ Vân và mọi người cũng được cắt dây, ngay lập tức, hàng trăm hàng nghìn quả bóng bay bay lên trời, kèm theo những dải ruy băng và dải màu.
Cả căn nhà bỗng chốc trở nên mơ màng.
Thẩm Miên Miên nhìn Ôn Hướng Phác đang quỳ một gối, trong đầu cô hiện lên những kỷ niệm suốt bao năm qua, từ khi quen biết thuở niên thiếu, đến khi đồng hành tuổi thanh xuân, đến khi yêu nhau lúc trưởng thành.
Cô và Ôn Hướng Phác đã quen biết nhau hai mươi năm.
Thẩm Miên Miên đột nhiên bật cười, đưa tay về phía Ôn Hướng Phác, nụ cười đầy mong đợi: “Được.” Khoảnh khắc này, dưới sự chứng kiến của gia đình.
Ôn Hướng Phác đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh nhìn, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe: “Con bé của tôi đã lớn rồi.”
Từ mười tháng mang thai đến khi khóc oe oe, rồi đến chập chững biết đi, đi mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, nghiên cứu sinh.
Mỗi bước trưởng thành của Miên Miên, cô đều tham gia.
Và giờ đây, cô lại nhìn con bé bước vào một cuộc đời hoàn toàn mới.
Quý Trường Tranh ôm cô vào lòng: “Lớn rồi không tốt sao?”
Thẩm Mỹ Vân: “Tốt chứ, nhìn con bé kết hôn, lập gia đình, sinh con.”
“Đột nhiên cảm thấy cuộc đời như vậy cũng thật ý nghĩa.”
Năm xưa, cô từng nói với Miên Miên, nếu con bé lớn lên không muốn kết hôn, cô sẽ ủng hộ.
Đương nhiên, nếu con bé gặp được người có thể cùng mình đi hết cuộc đời, quyết định bước vào lễ đường hôn nhân.
Cô vẫn sẽ ủng hộ.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Những ký ức cũ vẫn còn trong tâm trí, sao đột nhiên con bé đã lớn rồi.
Quý Trường Tranh nắm tay cô: “Con cái lớn rồi kết hôn, nhưng anh vẫn ở đây.”
Anh đã biết từ rất sớm rằng, người có thể cùng anh đi đến cuối cùng chỉ có người yêu Thẩm Mỹ Vân.
Con cái không phải, cha mẹ cũng không phải.
Họ đều chỉ đồng hành cùng anh một đoạn đường, chỉ có người yêu là từ đầu đến cuối bầu bạn đến già.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Sau khi nhìn các con cầu hôn xong.
Thẩm Mỹ Vân hỏi: “Đã cầu hôn rồi, vậy thì kết hôn đi, đã nghĩ ra ngày nào kết hôn chưa?”
Ngày cưới như vậy, thông thường là do hai đứa trẻ bàn bạc xong, sau đó nhà trai sẽ đi xem ngày, xác định xong rồi thông báo với nhà gái, nếu không có vấn đề gì thì có thể định ngày cưới.
Ôn Hướng Phác nhìn Thẩm Miên Miên: “Em sao cũng được, giờ tốt nghiệp rồi anh đang ở viện nghiên cứu, lúc nào cũng có thể sắp xếp thời gian, chỉ xem Miên Miên thôi.”
Từ đầu đến giờ, anh luôn chiều theo cô, lấy nhu cầu của Thẩm Miên Miên làm trọng.
Thẩm Miên Miên suy nghĩ: “Mẹ ơi, hay là đợi đến Quốc khánh đi ạ? Nửa đầu năm bên Phố Đông Lục Lý còn khá bận, con sợ không có thời gian nghỉ ngơi.”
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lời này của Miên Miên, cô có chút ngẩn ngơ, bởi vì khoảnh khắc này, cô nhìn thấy hình bóng của mình thời trẻ trên người Miên Miên.
Cô dốc sức tiến lên trong sự nghiệp, còn Quý Trường Tranh cũng âm thầm ủng hộ cô phía sau.
Và giờ đây, đến lượt Miên Miên, Miên Miên giống hệt cô năm xưa, còn Ôn Hướng Phác giống hệt Quý Trường Tranh năm đó.
Nếu nói con gái muốn kết hôn, mà đối tượng kết hôn, Thẩm Mỹ Vân chỉ chấp nhận Ôn Hướng Phác, đương nhiên, cô cũng chỉ tin tưởng Ôn Hướng Phác.
Nếu đổi một người đàn ông khác, cô không thể nào yên tâm giao Miên Miên cho đối phương như vậy.
“Vậy thì Quốc khánh đi.” Thấy Ôn Hướng Phác cũng không phản đối, Thẩm Mỹ Vân liền nói: “Tạm định ngày đó, nhưng mà, Hướng Phác, người thân bên phía con có ai đến không?”
Bên cạnh Ôn Hướng Phác vẫn luôn chỉ có Lý Quản Gia.
Lúc này, không đợi Ôn Hướng Phác trả lời, Lý Quản Gia bên cạnh liền nói: “Tôi đã nói với Ôn lão gia tử rồi, đến lúc Hướng Phác kết hôn, ông ấy sẽ về.”
Có lời này, Thẩm Mỹ Vân liền yên tâm.
Cô chỉ lo khi Ôn Hướng Phác kết hôn, bên cạnh không có người thân nhà trai.
Giờ đây, Ôn lão gia tử chịu về, cũng coi như có người rồi.
Lý Quản Gia rất nhanh chóng, sau khi hai đứa trẻ xác định ngày cưới, ông liền gọi điện đến căn cứ Tây Bắc ngay lập tức.
Bên kia điện thoại không lâu sau đã được nhấc máy.
“Lão gia tử, Hướng Phác sắp kết hôn rồi.”
Bên kia nghe xong lời này, im lặng một lát: “Ngày mấy?”
Vẫn như mọi khi, ngắn gọn súc tích.
“Quốc khánh năm nay.”
Ôn lão gia tử trầm ngâm một lát: “Đến lúc đó ta nhất định sẽ về kịp.”
“Ông đưa điện thoại cho Hướng Phác.”
Lý Quản Gia ừ một tiếng, quay đầu đưa ống nghe cho Ôn Hướng Phác, Ôn Hướng Phác do dự một chút, vẫn nhận lấy.
“Ông nội.”
Ôn lão gia tử: “Sổ tiết kiệm trong nhà ở ngăn kéo thứ hai dưới bàn sách trong thư phòng của ta, con biết đấy.”
“Hồi môn của bà nội và mẹ con năm xưa, ta đều cất trong thư phòng, tầng hầm phía sau tủ sách, lát nữa con tìm quyển sách thứ ba trên tủ sách ‘Thép đã tôi thế đấy’, nhấc quyển sách này lên, bên dưới có một công tắc con vặn một cái, tầng hầm phía sau sẽ mở ra.”
Đây là điều mà bao nhiêu năm nay ông chưa từng nói cho Ôn Hướng Phác biết, thậm chí ngay cả Lý Quản Gia cũng không hay.
Đây gần như là bí mật lớn nhất của nhà họ Ôn.
Và Ôn lão gia tử cũng luôn chờ đợi cơ hội này, hy vọng sẽ nói cho cháu trai biết vào ngày cháu kết hôn sinh con.
Và ông đã đợi được, trước khi mình qua đời.
Cũng đã nói ra bí mật của gia đình.
“Đợi con xem xong những thứ đó, con hãy quyết định có nên đón mẹ con về tham dự đám cưới không.”
“Ngoài ra.” Ôn lão gia tử trước khi cúp điện thoại, đột nhiên nói một câu: “Người yêu của con rất xuất sắc.”
Tin tức trước đó khiến Ôn Hướng Phác có chút ngây người, nhưng lời nói sau đó lại khiến anh không khỏi mỉm cười mãn nguyện: “Miên Miên vẫn luôn rất xuất sắc.”
Sau khi cúp điện thoại.
Ôn Hướng Phác đi đến thư phòng của Ôn gia gia, anh tìm thấy quyển sách thứ ba trên tủ sách, quyển “Thép đã tôi thế đấy”, sau khi nhấc quyển sách này lên, anh liền phát hiện ra chi tiết.
Dưới quyển sách có một vật nhô lên.
Bao nhiêu năm nay anh đã vào thư phòng vô số lần, vậy mà lại không hề phát hiện ra.
Đương nhiên cũng liên quan đến tính cách của anh, chỉ quan tâm đến nội dung sách vở, đối với cách bài trí trong nhà, anh dường như chưa bao giờ nhìn kỹ một lần.
Anh sờ vào vết nhô lên đó, rồi nhẹ nhàng xoay một cái, ngay lập tức cánh cửa tủ sách tự động nghiêng ra một nửa, để lộ một khe hở đủ cho một người đi vào.
Bên trong rất tối, nhìn không thấy điểm cuối.
Ôn Hướng Phác im lặng một lát, đi đến ngăn kéo bàn sách lấy ra một chiếc đèn pin, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Thẩm Miên Miên: “Hướng Phác ca ca.”
Rõ ràng là Thẩm Miên Miên đến tìm Ôn Hướng Phác có việc.
Ôn Hướng Phác lập tức dừng động tác, quay đầu ra khỏi thư phòng: “Anh ở đây.”
Thẩm Miên Miên nhanh chóng đi tới: “Anh đang làm gì vậy? Sao lại mồ hôi nhễ nhại thế này?”
Mới tháng năm thôi mà.
Ôn Hướng Phác nắm tay cô: “Em đi theo anh.”
Quay đầu định dẫn Thẩm Miên Miên vào thư phòng, Lý Quản Gia bên cạnh nhìn thấy muốn nói lại thôi, thôi vậy, Thẩm Miên Miên sau này sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Ôn.
Căn hầm đó, cô ấy có thể biết.
Ông cứ coi như mình không nhìn thấy gì vậy.
Trong thư phòng, Thẩm Miên Miên theo Ôn Hướng Phác vào, liền thấy Ôn Hướng Phác đi thẳng đến tủ sách: “Ôn Hướng Phác, anh định làm gì vậy?”
Gọi cả họ lẫn tên, Ôn Hướng Phác cũng không giận, dù sao bao nhiêu năm nay anh cũng đã quen với Miên Miên, vui thì gọi Hướng Phác ca ca, không vui thì Ôn Hướng Phác, nghịch ngợm thì Lão Ôn.
Dù sao thì đủ mọi cách gọi, cô đều đã gọi qua.
“Em xem này.”
Ôn Hướng Phác trước mặt Thẩm Miên Miên, vặn công tắc, giây tiếp theo một tiếng “cạch”, tủ sách được mở ra.
Thẩm Miên Miên lập tức kinh ngạc há hốc mồm: “Ở đây có một mật thất sao?”
Ai mà chưa từng đọc vài quyển tiểu thuyết trinh thám chứ?
Ôn Hướng Phác lắc đầu: “Không phải, chỉ là một tầng hầm bình thường thôi.”
“Em có thể vào không?” Thẩm Miên Miên hỏi một câu.
Ôn Hướng Phác bật cười: “Anh đã đưa em đến đây, đương nhiên là được rồi.”
Anh lấy chiếc đèn pin đã đặt trên bàn ra, nắm tay Miên Miên, chui vào con đường hầm dài và hẹp đó.
Đi mãi đến cuối cùng, đó là một căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông.
Bốn phía không thông gió, bên trong hoàn toàn tối đen.
May mắn thay Ôn Hướng Phác nắm tay Thẩm Miên Miên, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
“Ở đây chất đống nhiều đồ quá.” Cả căn phòng đều là đồ.
Mỗi giá sách gần như đều đầy ắp.
Ôn Hướng Phác gật đầu, mượn ánh đèn pin, lúc này mới lần lượt kiểm tra.
“Cái hộp này nặng quá.”
Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác cùng nhau, nhấc cả cái hộp xuống.
Đợi mở cái khóa nhỏ ra, nhìn thấy cả một hộp vàng thỏi, cả hai đều im lặng.
“Nhiều vàng quá.”
Thẩm Miên Miên vô thức nói.
Ôn Hướng Phác mở hộp, lấy từng thỏi ra xem: “Một thỏi vàng này nặng một trăm gram, mà ở đây có hai trăm thỏi.”
Xếp ngay ngắn hai hàng, được đèn pin chiếu vào, suýt chút nữa làm lóa mắt người.
“Vậy là bao nhiêu cân?”
Thẩm Miên Miên nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Bốn mươi cân.”
Thật khó tưởng tượng vàng lại được dùng đơn vị cân để miêu tả.
“Nhiều thật đấy.”
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng, khi anh sắp xếp xong tất cả vàng thỏi, một tờ giấy nhỏ rơi ra từ bên trong.
“Hướng Phác, khi con nhìn thấy tờ giấy này, bà nội đã không còn nữa, đương nhiên, Hướng Phác của bà nội cũng đã trưởng thành chuẩn bị kết hôn sinh con rồi, hộp vàng này là của hồi môn của bà nội khi còn trẻ, giờ bà nội tặng nó cho con, con có thể dùng để kết hôn.”
“Đương nhiên, bà nội cho con một lời khuyên tốt nhất là dùng làm sính lễ cho người yêu, bởi vì trên đời này không có cô gái nào không yêu vàng cả.”
Đọc đến đây, mắt Ôn Hướng Phác đã hơi ướt, anh tiếp tục lật xem.
“Con hãy xem cái hộp thứ hai trên giá, bên trong có một đôi vòng ngọc bích xanh ngọc loại thủy tinh cổ, cái này cũng là dành cho người yêu của con.”
“Cái hộp thứ ba bên trong có một số bức thư pháp mà bà nội đã sưu tầm năm xưa, những bức thư pháp này năm xưa chưa bao giờ dám lấy ra, nhưng khi con vào đây ngày hôm nay, có phải có nghĩa là những bức thư pháp của các danh gia này có thể tái xuất giang hồ rồi không?”
“Đây là vật truyền gia của con, bà nội hy vọng con không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng động vào chúng.”
Bởi vì mỗi bức thư pháp ở đây khi mang ra ngoài đều là bảo vật truyền đời.
Trong hộp gỗ đàn hương ở tầng hầm này có đủ ba bức, được đóng gói riêng.
“Thôi được rồi, những gì bà nội để lại cho con chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Phía sau bức thư, “Những thứ còn lại trên giá, có cái là ông nội con để lại, có cái là cha con để lại, còn có cái là…” Rõ ràng viết đến đây, bà nội Ôn cũng có chút do dự, “Là quần áo mẹ con làm cho con năm xưa, con có thể xem từng cái một.”
Trong số rất nhiều thứ ở đây, quần áo do Liễu Bội Cầm làm là nhiều nhất, từ khi mang thai, suốt mười tháng cô gần như không ngừng nghỉ một ngày nào.
Cùng với việc Ôn Hướng Phác lấy những thứ trên giá xuống, là từng hộp một, có yếm nhỏ bằng lòng bàn tay, có mũ nhỏ, có quần bông nhỏ, và giày đầu hổ, có cái là Ôn Hướng Phác mặc khi mới sinh, có cái là mặc khi một tuổi.
Thậm chí, Liễu Bội Cầm còn làm quần áo cho anh đến tận ba tuổi.
Nhưng quần áo cũng chỉ dừng lại ở ba tuổi, mọi thứ đều đột ngột chấm dứt.
Từ khi tin tức Ôn Lập Quốc hy sinh truyền đến, Liễu Bội Cầm không bao giờ làm nữa, nhưng dù vậy, quần áo ba năm đó cũng đủ chất đầy hai thùng lớn.
Xem xong từng chiếc áo nhỏ này, dù đã gần ba mươi năm trôi qua, vẫn còn mới tinh.
Điều này có nghĩa là năm xưa, bà nội Ôn chưa bao giờ cho Ôn Hướng Phác mặc quần áo do Liễu Bội Cầm làm, có lẽ bà nội Ôn cũng mang lòng oán hận đối với việc Liễu Bội Cầm lặng lẽ rời đi năm xưa.
Ngay cả những bộ quần áo cô từng làm cũng bị phong kín lại.
Dưới đáy thùng quần áo, còn có một cuốn nhật ký bìa da bò, khi lật những trang giấy bên trong, có lẽ đã quá nhiều năm, giấy đã ngả vàng.
Nhưng nét chữ mực bút xuyên qua, vẫn còn lưu lại.
Ngày mười ba tháng sáu năm một nghìn chín trăm năm mươi chín, tôi mang thai, ngày này tôi và Lập Quốc đều vui đến không ngủ được. Tôi sờ bụng với niềm mong đợi, hy vọng sớm được gặp con tôi.
Ngày mùng một tháng bảy năm một nghìn chín trăm năm mươi chín.
Tôi ốm nghén rất nặng, không ăn được cơm, thậm chí cả nước cũng không uống được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể tôi sẽ suy kiệt, kéo theo cả đứa bé cũng không giữ được, bác sĩ và Lập Quốc đều khuyên bỏ đứa bé, nhưng tôi không nỡ, đây là máu mủ của tôi mà, tôi hy vọng có thể kiên trì thêm một thời gian nữa.
Nhưng thuốc đắng quá, ngày nào cũng uống không hết thuốc đắng, tiêm không hết mũi, tôi cảm thấy tay và cánh tay mình đều sưng lên, toàn là vết kim tiêm, đau quá, nhưng liệu em bé có đau hơn không?
Em bé ơi, hãy cùng mẹ kiên trì nhé, mẹ rất mong được gặp con.
Tháng tám năm một nghìn chín trăm năm mươi chín.
Ốm nghén hình như cuối cùng cũng đỡ hơn một chút rồi, nhưng không hiểu sao lại thường xuyên ra máu, bác sĩ bảo tôi nằm nghỉ dưỡng thai, tôi rất muốn ra ngoài xem sao, em bé của tôi vẫn đang cố gắng, hãy kiên trì thêm một chút nữa, sinh xong rồi, tôi có thể cùng em bé ra ngoài xem thế giới bên ngoài.
Tháng chín năm một nghìn chín trăm năm mươi chín.
— Em bé hình như biết cử động rồi, tôi cảm thấy con đang đạp tôi, cảm giác đó thật kỳ diệu, khiến tôi có một cảm giác máu mủ ruột thịt, em bé ơi, con sắp được bảy tháng rồi, tôi không thể ra ngoài, chỉ có thể ở nhà làm quần áo, buồn chán quá, tôi đã làm rất nhiều quần áo, không biết em bé của tôi có mặc hết được không?
Tháng mười năm một nghìn chín trăm năm mươi chín.
— Em bé sắp được tám tháng rồi, bụng tôi rất to, kéo theo cả người đều sưng phù lên, đi vệ sinh cũng trở thành chuyện khó khăn, Lập Quốc đang giúp tôi rửa chân, lau người, có một cảm giác rất ngượng ngùng, nhưng vì em bé, hình như cũng có thể chịu đựng được?
Tháng mười một năm một nghìn chín trăm năm mươi chín.
— Em bé đã được chín tháng rồi, bác sĩ nói tôi đã vào kỳ dự sinh, mất ngủ cả đêm khiến tôi có chút hoảng sợ, tôi sợ mình sẽ chết trên bàn sinh, tôi cũng sợ mình sẽ sinh ra một em bé có tám chân, vậy thì phải làm sao đây?
Tôi đã làm rất nhiều quần áo, lỡ như tôi sinh ra một em bé có tám chân, quần áo tôi làm, con bé hình như không mặc được, phiền não.
Nhưng nếu con bé thực sự có tám chân, tôi vẫn rất yêu con bé, đây là em bé của tôi, dù con bé là một quái vật.
Đọc đến đây, Ôn Hướng Phác không hiểu sao, lần đầu tiên muốn bật cười, hóa ra khi anh còn trong bụng mẹ, mẹ anh đã vô cùng lo lắng mình có tám chân, là một quái vật nhỏ.
Anh tiếp tục đọc.
— Tháng mười hai năm một nghìn chín trăm năm mươi chín, tôi hình như đã chuyển dạ, cơn đau chuyển dạ đến rất dữ dội, tôi cảm thấy mình hình như sắp chết rồi, nhưng tôi không thể chết như vậy, em bé của tôi còn chưa ra đời, tôi phải kiên trì.
Tôi, muốn, gặp, con.
Những chữ này viết vô cùng dữ tợn và méo mó, thậm chí cả trang giấy cũng bị xuyên thủng, có thể thấy người viết nhật ký khi đó đã đau khổ đến mức nào.
Nhật ký viết đến đây hình như đã đứt đoạn.
Bởi vì phía sau toàn là nỗi buồn, kéo theo cả nét chữ trên trang giấy cũng bị vệt nước mắt làm nhòe đi.
— Tôi không muốn nhớ lại ngày sinh con, tôi đang mong chờ Lập Quốc về thăm tôi và con, nhưng tôi lại nhận được tin anh ấy hy sinh.
Tôi muốn đi theo anh ấy, nhưng con tôi còn chưa ra đời, con bé còn chưa nhìn thấy thế giới này, đã phải cùng tôi đi chết, điều này không công bằng với con bé.
Tôi không muốn sống nữa, nhưng con tôi vẫn phải sống.
Thế là, tôi cố gắng chút hơi tàn cuối cùng, sinh con bé ra, tôi muốn nhìn con bé một lần thôi là đủ rồi, như vậy tôi có thể đi gặp Lập Quốc.
Nhưng, tại sao tôi lại không chết được?
Tại sao họ lại cứu tôi?
Tôi không muốn sống, tôi cũng không muốn gặp con bé. Tôi biết suy nghĩ này của tôi là sai, nhưng tôi hận con bé, nếu không phải vì con bé, tôi sẽ không mất Lập Quốc. Tôi không phải là một người mẹ tốt, tôi lại hận con bé, nhưng, tôi thực sự không thể kìm nén được, tôi vừa yêu con bé, lại vừa hận con bé.
Tôi không dám gặp con bé, nhưng tôi lại muốn gặp con bé.
Tôi có thể đã điên rồi, tôi cũng có thể đã mắc bệnh tâm thần.
Tại sao tôi vẫn còn sống?
Từng chữ viết mạnh mẽ, gần như xé rách từng góc của trang giấy.
Tay Ôn Hướng Phác đột nhiên nắm chặt hơn một chút, Thẩm Miên Miên có chút lo lắng: “Hướng Phác ca ca?”
Ôn Hướng Phác lắc đầu với cô, tiếp tục đọc.
— Ngày mai là tuần thất của Lập Quốc rồi, nhưng tôi không muốn đi gặp anh ấy, tôi không gặp anh ấy, anh ấy có phải là chưa chết không? Tôi không biết, tôi chỉ biết tôi nhớ anh ấy đến phát điên rồi.
Tôi lại một lần nữa nhảy sông, nhưng được một người đàn ông cứu về, người đàn ông đó nói sẽ đưa tôi đến Hương Cảng.
Tôi muốn đi đâu cũng được, miễn là không ở lại nơi này, dù có xuống địa ngục cũng được.
Tôi phải đi rồi, tôi phải đến một nơi không ai biết tôi, nhưng con tôi thì sao?
Tôi muốn mang con bé đi, nhưng mẹ chồng lại giữ con bé quá chặt, bà ấy sợ tôi làm hại con bé, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để gặp con bé.
Tôi sẽ thử lại, nếu tối nay tôi có thể đưa con bé trốn đi, tôi sẽ mang con bé đi.
Tôi đã thất bại.
Tôi bị mẹ chồng bắt tại trận, bà ấy mắng tôi là con điên.
Tôi là vậy sao.
Tôi đã điên rồi.
Từ ngày Lập Quốc ra đi, tôi đã là một kẻ điên.
Tôi đi đây.
Tôi phải trốn khỏi nơi này, không bao giờ quay lại nữa, tôi không thể mang con tôi đi, tôi không phải là một người mẹ tốt.
Tôi là một người xấu.
Một người mẹ tồi tệ từ đầu đến cuối.
Xin lỗi, con yêu.
Mấy chữ cuối cùng bị vệt nước mắt làm nhòe đi, đã hơi khó nhìn rõ nét chữ.
Ôn Hướng Phác đọc xong cuốn nhật ký, anh đang ngẩn người.
Thẩm Miên Miên khẽ nói: “Em nghĩ cô ấy từng yêu anh.”
Cũng từng mong đợi sự xuất hiện của Ôn Hướng Phác, chỉ là, tạo hóa trêu ngươi, ai cũng không ngờ lại đi đến bước đường này.
Khóe mắt Ôn Hướng Phác lướt qua một giọt nước mắt trong suốt, rất nhanh biến mất: “Anh biết.”
Mẹ anh cũng từng mong đợi anh, yêu anh.
Chỉ là hiện thực thật đáng buồn.
Nếu cha Ôn Lập Quốc không hy sinh, anh sẽ có một gia đình bình thường như Miên Miên, có một người cha mẹ yêu thương anh, nhưng cha đã hy sinh, gia đình tan vỡ, mẹ đã rời đi.
Anh chỉ còn lại ông bà nội.
Thẩm Miên Miên nhìn anh như vậy có chút lo lắng.
Ôn Hướng Phác đứng dậy: “Đừng sợ, anh không sao.”
“Miên Miên, anh đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ mời cô ấy đến đám cưới.”
Anh đã hòa giải với quá khứ của mình.
Liễu Bội Cầm có lẽ trong quá trình trưởng thành của anh, đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhưng không thể phủ nhận, cô ấy từng yêu anh, từng mong đợi sự xuất hiện của anh.
Thẩm Miên Miên ừ một tiếng, cô ôm eo Ôn Hướng Phác: “Vậy chúng ta đến lúc đó thông báo trước cho cô ấy, nếu không từ Hương Cảng đến cũng không dễ dàng.”
Ôn Hướng Phác gật đầu, anh cầm cuốn nhật ký lên, rồi lại đặt về chỗ cũ.
Thẩm Miên Miên có chút ngạc nhiên: “Không mang đi sao?”
Ôn Hướng Phác lắc đầu: “Không, nó nên được phong kín ở đây.”
Ở lại nơi nó vốn thuộc về.
Anh cầm chiếc hộp nhỏ lên, một lần nữa khóa cuốn nhật ký lại, một tiếng “cạch”, có nghĩa là cuốn nhật ký đã bị phong bụi nhiều năm, lại một lần nữa không thấy ánh mặt trời.
Khi Ôn Hướng Phác khóa lại, tay anh run lên, anh tự nhủ không nên để tâm, nhưng tay lại không nghe lời.
Thẩm Miên Miên giúp anh đặt chiếc hộp trở lại giá: “Vẫn để ở đây sao?”
“Ừm.”
Ôn Hướng Phác gật đầu, tiếp tục xem xuống.
Trên giá tiếp theo, anh tìm thấy rất nhiều súng gỗ, rất nhiều ná cao su, và những chiếc máy bay gỗ có thể bay.
Những thứ này hình như đều là cha anh để lại cho anh.
Khi còn sống, ông đã làm những món đồ chơi nhỏ này với tâm trạng như thế nào?
Ôn Hướng Phác không biết, anh nghĩ, có lẽ phải đợi đến ngày mình làm cha, có thể mới hiểu được.
Xem xong tất cả mọi thứ trong tầng hầm.
Anh ngồi trên đất lặng lẽ ngẩn người, Thẩm Miên Miên không nói gì, chỉ im lặng ở bên cạnh anh.
Không biết bao lâu sau, Ôn Hướng Phác mới đứng dậy, hai chân đã hơi tê dại, nhưng vẫn là ngay lập tức, đỡ Miên Miên: “Đất lạnh, đứng dậy đi.”
Thẩm Miên Miên ừ một tiếng: “Những thứ còn lại có cần xem không?”
Ôn Hướng Phác lắc đầu: “Không cần nữa.”
Những thứ quan trọng đã xem xong rồi, còn những thứ ông nội để lại thì không quan trọng.
Anh chỉ lướt qua một cái, là biết đó là những gì, một số lý thuyết kiến thức lỗi thời, nếu là Ôn Hướng Phác mười năm trước, có lẽ sẽ coi là bảo vật.
Nhưng mười năm sau, anh sẽ không xem lại nữa.
Một số thứ, đã qua rồi thì nên được cập nhật bằng kiến thức mới.
Khi ra khỏi tầng hầm một lần nữa, anh có cảm giác như cách biệt một thế giới, ánh sáng rực rỡ bên ngoài và bóng tối trong tầng hầm tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Hóa ra trong những ngày anh không biết, có một nhóm đồ vật như vậy, ngày đêm bầu bạn với bóng tối.
Và hôm nay, anh cuối cùng đã gặp được chúng.
Ôn Hướng Phác im lặng một lát: “Em có cách liên lạc với cô ấy không?”
Khi đó, Liễu Bội Cầm từ Hương Cảng xa xôi đến tìm anh, anh đã rất dứt khoát không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
Vào lúc này, trong lòng anh có chút hối hận.
Anh không biết, hóa ra anh cũng từng được Liễu Bội Cầm mong đợi, yêu thương, thậm chí còn muốn dùng cả tính mạng để sinh ra anh.
Anh không cần nhắc đến tên, Thẩm Miên Miên cũng biết “cô ấy” trong lời anh là ai, cô nghĩ một lát: “Hướng Phác ca ca anh quên rồi sao? Lúc đó những thứ đó bị em ‘vèo’ một cái, ném hết về nhà, sau đó được chú Lý cất đi rồi.”
“Chú Lý, những thứ đó còn không ạ?”
Lý Quản Gia lập tức đáp một tiếng: “Còn, còn hết.”
Không lâu sau, ông liền mang tất cả mọi thứ ra, thực ra chỉ là vài tờ giấy mỏng, và một chùm chìa khóa, nhưng đối với người bình thường bên ngoài mà nói, đây là những thứ mà họ phấn đấu cả đời cũng không thể có được.
Khi Lý Quản Gia mang ra, Thẩm Miên Miên liền nhận lấy, trên từng tờ giấy mỏng đó, cô bắt đầu tìm kiếm.
“Tìm thấy rồi.”
Cô biết Liễu Bội Cầm chắc chắn sẽ để lại cách liên lạc, quả nhiên, trên mặt sau của một tờ giấy đã tìm thấy.
Thẩm Miên Miên đưa cách liên lạc cho Ôn Hướng Phác: “Tìm thấy rồi.”
Lặp lại một lần nữa.
Ôn Hướng Phác khẽ nói: “Cảm ơn.” Nhận lấy xong, chỉ nhìn một cái, anh liền khắc sâu dãy số điện thoại đó vào lòng.
Anh không còn do dự, dưới ánh mắt động viên của Thẩm Miên Miên, anh cầm điện thoại lên gọi đi.
Bên kia chắc là đổ chuông năm sáu tiếng, rất nhanh đã được nhấc máy.
“Alo, xin hỏi anh tìm ai?”
Là Quách Minh Kiều.
Không phải điện thoại của Liễu Bội Cầm, môi Ôn Hướng Phác mím thành một đường thẳng: “Tôi tìm Liễu Bội Cầm.”
Khi cuộc gọi thực sự được thực hiện, anh ngược lại không còn do dự nữa.
Bên kia, Quách Minh Kiều nghe thấy đối phương tìm Liễu Bội Cầm, lập tức gọi vào trong nhà: “Mẹ ơi, có người tìm mẹ.”
Bên kia, Ôn Hướng Phác nghe thấy tiếng “mẹ” này, tay anh cũng run lên, anh biết rõ hơn ai hết ý nghĩa của tiếng “mẹ” này.
Có một khoảnh khắc, anh thậm chí muốn hèn nhát như một kẻ nhát gan, cúp điện thoại.
Nhưng anh đã nhịn được.
Thẩm Miên Miên bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay anh: “Hướng Phác ca ca, em ở đây.”
Vài chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang đến cho Ôn Hướng Phác sự động viên thầm lặng.
Ôn Hướng Phác gật đầu, đúng lúc này, bên kia truyền đến tiếng nói: “Tôi là Liễu Bội Cầm, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, tay Ôn Hướng Phác vẫn không kìm được nắm chặt ống nghe, anh há miệng, nhưng lúc này, một chữ cũng không nói ra được.
Giống như bị mất tiếng vậy.
Liễu Bội Cầm bên kia không biết có phải là thần giao cách cảm không, cô đột nhiên nói: “Hướng Phác, con là Hướng Phác đúng không?”
Chỉ từ tiếng thở của đối phương, cô đã có thể phán đoán ra.
Đó là Hướng Phác của cô mà.
Ôn Hướng Phác buộc mình phải bình tĩnh lại, anh hít sâu, mím môi: “Là con.”
“Tháng mười một con kết hôn, mẹ có đến không?”
Giọng điệu vẫn cứng nhắc.
Nhưng nghe vào tai Liễu Bội Cầm, lại như tiếng nhạc trời: “Đến, đến chứ.”
“Ở đâu? Ở Bắc Kinh sao?”
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: “Ở Bắc Kinh, địa điểm cụ thể chưa định, định xong con sẽ nói với mẹ.”
Liễu Bội Cầm lập tức gật đầu: “Được được được, Hướng Phác, con quyết định xong thì nói với mẹ ngay nhé.”
“Đúng rồi, sính lễ của con đã chuẩn bị đủ chưa? Không đủ thì mẹ sẽ chuyển tiền từ Hương Cảng về cho con, còn nữa, con gái thích trang sức đẹp, con đã mua chưa? Còn váy cưới, vàng, những thứ này đều không thể thiếu, thôi được rồi, con là con trai con biết gì chứ, những thứ này mẹ sẽ chuẩn bị cho con.”
Liễu Bội Cầm gần như buột miệng nói: “Đợi mẹ, mẹ chuẩn bị đồ xong sẽ qua tìm con.”
Bỏ lỡ sự trưởng thành của con, là nỗi đau không thể nói thành lời trong cuộc đời cô.
Giờ đây, con trai kết hôn chịu mời cô, cô đương nhiên hận không thể chuẩn bị tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho con trai một lượt.
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: “Không cần chuẩn bị đâu, bà nội năm xưa đã chuẩn bị rồi.”
Liễu Bội Cầm suýt chút nữa muốn nói, bà nội con có mấy thứ đồ chứ?
Nhưng biết con trai và bà nội cùng lớn lên, tình cảm giữa hai người không giống nhau.
Cô do dự một chút, chọn một cách nói vòng vo hơn: “Bà nội con chuẩn bị là của bà nội, đó đều là đồ cũ mấy chục năm rồi, con gái bây giờ thích đồ mới mẻ, con đợi đi, mẹ sẽ gửi từ Hương Cảng qua cho con.”
Sợ Ôn Hướng Phác từ chối.
Liễu Bội Cầm khẽ nói: “Đồ ở Hương Cảng vẫn luôn dẫn đầu xu hướng, váy cưới ở đây có thể đặt từ tiệm lâu đời, cũng có thể mua từ Anh, còn đá quý, nhẫn kim cương, mẹ đều đã dành dụm cho con, Hướng Phác, dù con không thích, con hãy nghĩ đến cô bé Miên Miên đó xem? Có thích không?”
Cô ấy rất biết cách nắm thóp.
Đợi cô ấy nói xong lời này, Ôn Hướng Phác vốn định từ chối, lập tức không thể từ chối được nữa.
Anh nhìn Thẩm Miên Miên.
Thẩm Miên Miên biết đây là cơ hội để hai mẹ con họ hóa giải khúc mắc trong lòng, thế là cô gật đầu.
Cô vừa lên tiếng, Ôn Hướng Phác lập tức gật đầu: “Được.” Nghe thấy hai chữ anh nói.
Liễu Bội Cầm suýt chút nữa mừng đến phát khóc: “Đợi mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, nước mắt cô thực sự như những hạt châu đứt dây, dù cô giờ đã năm mươi tuổi, trên người vẫn còn nét quyến rũ, mang theo chút dáng vẻ mỹ nhân xế chiều.
“Mẹ ơi, là điện thoại của anh con sao?”
Quách Minh Kiều tò mò hỏi.
Liễu Bội Cầm gật đầu: “Là nó, nó tháng mười một sẽ kết hôn, mời mẹ qua tham dự đám cưới.”
Nhắc đến đây, nước mắt cô chảy càng dữ dội hơn: “Minh Kiều à, anh con cuối cùng cũng chịu tha thứ cho mẹ rồi.”
Lần trước đến Bắc Kinh, cô nghĩ tình mẹ con giữa cô và đối phương, cứ thế mà đứt đoạn.
Sau khi về, cô đã đau lòng rất lâu, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, Hướng Phác tuy không muốn nhận cô làm mẹ, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị đồ cho nó.
Dù là nhà ở Hương Cảng, hay công việc kinh doanh, tàu chở hàng, hay tiệm vàng, đồ cổ, cô đều từng món từng món chuẩn bị.
Cô nghĩ mình cả đời này sẽ không có cơ hội dùng đến nữa.
Không ngờ Ôn Hướng Phác lại đến tìm cô.
Liễu Bội Cầm đâu biết, chính cuốn nhật ký năm xưa của cô đã phát huy tác dụng.
Quách Minh Kiều nhìn mẹ đang xúc động, cô mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi mẹ, đến lúc anh kết hôn, con có thể đi cùng mẹ không?”
Liễu Bội Cầm do dự một chút, nhưng vẫn không nỡ làm con gái thất vọng, cô gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Đến lúc đó hai anh em con cũng gặp mặt.”
Quách Minh Kiều cười tủm tỉm đồng ý.
“Gặp ai?”
Quách Trung Minh từ bên ngoài trở về, chỉ vài năm giao thiệp xã giao ăn chơi trác táng, đã khiến sắc mặt anh ta có chút xanh xám.
Anh ta vừa về, không khí trong nhà lập tức trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
Liễu Bội Cầm bảo Quách Minh Kiều vào trong.
Quách Minh Kiều vừa nhấc chân định đi, Quách Trung Minh liền nói: “Lễ nghi của con đều ăn vào bụng chó rồi sao? Ngay cả bố cũng không gọi nữa?”
Quách Minh Kiều tức đến đỏ mặt: “Ông không phải bố con, ông là bố của cái thằng hoang đó.”
Lời này vừa dứt, Quách Trung Minh giơ tay định đánh Quách Minh Kiều, nhưng bị Liễu Bội Cầm ngăn lại: “Anh đánh nó, chính là đánh tôi.”
Đối với người vợ cả, Quách Trung Minh vẫn có chút tôn trọng, anh ta cuối cùng cũng hạ tay xuống.
“Bội Cầm, em cũng quản Minh Kiều đi, người hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn như trẻ con vậy?”
Liễu Bội Cầm: “Con bé có tính cách trẻ con, không phải là do anh và tôi chiều hư sao?”
Nhắc đến đây, sắc mặt Quách Trung Minh cuối cùng cũng dịu đi một chút, Quách Minh Kiều là đứa con đầu lòng của anh ta, anh ta đối với con bé vẫn có chút khác biệt.
Chỉ là, đứa con trai sinh bên ngoài, cũng là cốt nhục của anh ta.
Nhớ đến đây, Quách Trung Minh khẽ nói: “Bội Cầm, em là vợ cả của tôi, những cô bồ nhí bên ngoài, không thể vượt qua em được.”
“Em chỉ cần nhận thằng Hạo Hạo đó, sau này nó sẽ coi em như mẹ ruột.”
Liễu Bội Cầm trong lòng cười khẩy, đứa bé đó đã tám chín tuổi rồi, là cái tuổi đã biết chuyện, làm sao có thể coi cô là mẹ ruột được?
Đây không phải là chuyện đùa sao?
Chỉ có đàn ông mới tin vào chuyện vợ cả và vợ bé có thể chung sống hòa bình.
Liễu Bội Cầm kéo khóe miệng, kéo anh ta ngồi xuống, xoa xoa thái dương cho anh ta, chuyển chủ đề: “Em thấy sắc mặt anh dạo này không tốt? Có phải công việc kinh doanh không thuận lợi không?”
Nhắc đến công việc kinh doanh, Quách Trung Minh quả nhiên quên mất chuyện mình còn có một đứa con trai bên ngoài, anh ta có chút đau đầu: “Gần đây vận tải biển luôn gặp xui xẻo, liên tiếp mất ba chiếc tàu.”
Ngay cả nhà họ Quách cũng không khỏi bị tổn thất nặng nề.
“Bội Cầm, em giúp anh xem có phải anh đang gặp vận xui không?” Ngoài việc Liễu Bội Cầm là vợ cả của anh ta, thân phận phong thủy sư của Liễu Bội Cầm cũng khiến Quách Trung Minh vô cùng kính trọng và kính sợ.
Liễu Bội Cầm dừng động tác xoa bóp, cô quan sát sắc mặt Quách Trung Minh: “Em trước đây đã bảo anh dừng công việc vận tải biển, anh có nghe lời em không?”
Quách Trung Minh vô thức nói: “Vận tải biển là trụ cột của nhà họ Quách, một khi dừng lại, nhà họ Quách chẳng phải sẽ ăn gió tây bắc sao?” Một gia đình lớn như vậy phải nuôi, không phải nói dừng là dừng được.
Liễu Bội Cầm không nói gì nữa.
“Không có cách nào cứu vãn sao?”
Quách Trung Minh hỏi.
Liễu Bội Cầm không trả lời, mà nhắc đến một chuyện khác: “Hướng Phác nhà em tháng mười kết hôn, em muốn đưa Minh Kiều về đại lục một chuyến.”
Lời này vừa nói ra, trong nhà lập tức im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Quách Trung Minh vô thức muốn mở miệng từ chối.
Nhưng Liễu Bội Cầm lại nói: “Chuyện vận tải biển của nhà họ Quách, em có thể thúc tài vận một lần, nhưng đây là lần cuối cùng.”
Lời này vừa dứt.
Quách Trung Minh dứt khoát đồng ý: “Thằng Hướng Phác kết hôn, em là mẹ đương nhiên nên đi, đến lúc đó mang bộ hồng ngọc trong nhà qua tặng cho Hướng Phác, coi như là quà cưới của chú.”
Liễu Bội Cầm kéo khóe miệng: “Vậy em xin thay Hướng Phác cảm ơn anh.”
“Còn về chuyện thúc tài vận cho vận tải biển của nhà họ Quách, phải đợi đến tháng mười trở đi.”
Quách Trung Minh nhíu mày: “Sao lại lâu như vậy?”
Liễu Bội Cầm ôn hòa nói: “Anh có quên không, đầu năm em mới giúp anh làm một lần? Cũng chỉ có em một năm mới dám làm cho anh hai lần, đổi người khác đến, e rằng một lần cũng khó khăn.”
Thấy cô nói như vậy, Quách Trung Minh cuối cùng cũng không truy cứu nữa, chỉ có chút lo lắng: “Vậy trong thời gian này nếu lại xảy ra chuyện thì sao?”
Liễu Bội Cầm: “Chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Lời này nói quá nhẹ nhàng, Quách Trung Minh muốn nổi giận, nhưng đối diện với vẻ mặt trang nghiêm của vợ, lập tức lại nín nhịn.
Anh ta cầm quần áo lên: “Tôi ra ngoài một chuyến.” Bây giờ đối diện với người yêu cũ, anh ta vô cùng áp lực, chỉ có đến một ngôi nhà khác, đối phương nhỏ nhẹ chiều chuộng, lúc đó áp lực của anh ta mới được giải tỏa.
Đợi Quách Trung Minh ra ngoài.
Vẻ ôn hòa trên mặt Liễu Bội Cầm, lập tức biến mất, thậm chí trở nên lạnh lùng.
Cô rất rõ ràng biết, đối phương đi đâu.
“Mẹ ơi, bố lại đi đến chỗ con hồ ly tinh đó rồi đúng không?” Quách Minh Kiều hỏi.
Liễu Bội Cầm không trả lời câu hỏi này, mà chỉnh lại cổ áo sơ mi cho con gái: “Đừng quan tâm người khác làm gì, trước tiên hãy xem mình có gì trong tay.”
“Minh Kiều, mẹ đã dạy con rồi, tuyệt đối đừng tức giận, tức giận dễ mất lý trí.”
Quách Minh Kiều không hiểu, bố đã bị con hồ ly tinh bên ngoài cướp đi rồi, tại sao mẹ vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Trừ khi –
Quách Minh Kiều đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có từng yêu bố không?”
Lời này hỏi khiến Liễu Bội Cầm có chút ngẩn ngơ, yêu sao?
Tình yêu của cô đã sớm chôn vùi ở đại lục rồi, theo Quách Trung Minh đến Hương Cảng chỉ là một cái xác, một cái xác không có bất kỳ tình cảm nào.
Cô thu lại vẻ mặt: “Đến tuổi của mẹ rồi, cái gì mà tình yêu, là chuyện không đáng nhắc đến nhất.”
“Người phụ nữ bên ngoài đó, chịu hầu hạ ông già như bố con, mẹ đương nhiên mong được nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Minh Kiều con hãy nhớ kỹ, khi ở bên đàn ông, tình yêu là thứ hư vô nhất, con phải xem mình có bao nhiêu quyền và tiền, có những thứ này rồi, tình yêu của đàn ông chẳng có giá trị gì.”
Liễu Bội Cầm nhẹ nhàng nói.
Quách Minh Kiều ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách nói này.
Đáng tiếc, Liễu Bội Cầm lộ ra vẻ mệt mỏi, Quách Minh Kiều liền không làm phiền đối phương nữa.
Chuyên tâm đi chọn quà cưới cho anh trai và chị dâu.
*
Thoáng cái đã đến cuối tháng chín.
Thẩm Mỹ Vân tìm Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác: “Tiệc cưới định ở đâu, hai đứa đã quyết định chưa?”
Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác nhìn nhau: “Cứ ở Lỗ Gia Thái đi ạ.”
Nước béo đương nhiên không thể để chảy ra ngoài.
“Vậy thì mẹ sẽ đi sắp xếp.”
“Ngoài ra, Miên Miên và Hướng Phác, hai đứa đã chuẩn bị quần áo mặc trong ngày cưới chưa? Còn những thứ khác cần dùng cho đám cưới nữa.”
Cái này –
Thẩm Miên Miên lắc đầu.
Ôn Hướng Phác nói: “Con đã chuẩn bị một phần rồi.” Chỉ là, anh chưa từng kết hôn, nên những thứ chuẩn bị có thể không chu đáo.
“Còn thiếu gì, con sẽ kiểm tra lại và bổ sung.”
Nghe lời này, trên mặt Ôn Hướng Phác lộ vẻ áy náy: “Thẩm dì, xin lỗi.”
Khoảnh khắc này, anh thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa có người lớn lo liệu và không có người lớn lo liệu.
Thẩm Mỹ Vân: “Xin lỗi gì chứ? Chỉ cần con và Miên Miên nhà mẹ sống tốt là được rồi.”
Ôn Hướng Phác nghe lời này, càng thêm áy náy.
“Hướng Phác, mẹ con về rồi.”
Lý Quản Gia vội vàng đến nhà họ Quý thông báo, lời này vừa dứt, Ôn Hướng Phác ngẩn người: “Mẹ con?”
Anh đâu có mẹ?
Nói xong lời này, anh mới chợt nhận ra, anh có mẹ.
“Con về ngay đây.”
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, kéo Miên Miên đang định đi theo, lắc đầu với cô: “Cứ để hai mẹ con họ nói chuyện riêng trước.”
Thẩm Miên Miên ừ một tiếng.
Rất nhanh, Liễu Bội Cầm dẫn Ôn Hướng Phác, phía sau có mười sáu người, mỗi người đều cầm đầy ắp đồ đạc, đến nhà họ Quý.
Động tĩnh này, lập tức làm kinh động đến những người hàng xóm xung quanh.
“Thẩm –” Bà chủ, hình như không hợp lắm, lời đến miệng, Liễu Bội Cầm liền đổi thành: “Thẩm muội tử, tôi thay thằng Hướng Phác nhà tôi, đến cầu hôn.”
“Đây là sính lễ.”
Có lẽ ở Hương Cảng lâu rồi, dù là cách nói chuyện hay cách xử lý, Liễu Bội Cầm đều nhiễm một chút phong vị Hương Cảng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn những thứ mà mọi người đang cầm, cô rất nhanh lấy lại tinh thần: “Ban đầu hai đứa trẻ đã nói rồi, chỉ cần chúng nó tốt là được.” Huống hồ, thằng bé ngốc Ôn Hướng Phác, đã sớm đưa sổ tiết kiệm của mình cho Miên Miên rồi, nó đâu còn sính lễ nữa.
Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân lần này về khoản sính lễ, căn bản không làm khó đối phương.
“Không giống nhau.”
Liễu Bội Cầm mặc một bộ sườn xám, vẫn còn nét quyến rũ, “Đây là những thứ nhà trai nên chuẩn bị, không thể thiếu một món nào.”
Cô quay sang những người phía sau dặn dò: “Mang đồ ra hết đi, đọc lễ.”
Lời này vừa dứt, người dẫn đầu là một ông lão phúc thọ song toàn, ông ấy cả đời thuận lợi, lần này được Liễu Bội Cầm đặc biệt mời ra.
“Ôn gia Ôn Hướng Phác nay cầu hôn Thẩm gia Thẩm Miên Miên, trong đó sính lễ có mười căn nhà ở Hương Cảng, một tiệm vàng ở Hương Cảng, một chiếc phà, một cặp đồng hồ đôi Patek Philippe kỷ niệm trăm năm, vàng bạc châu báu, một bộ vòng cổ kim cương, một cặp nhẫn, ngoài ra sính lễ tiền mặt chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín.”
Cùng với lời nói của ông lão phúc thọ song toàn vừa dứt, hiện trường lập tức im lặng.
Phần mở đầu tạm thời không nói, chỉ riêng số tiền sính lễ phía sau đã đủ làm lóa mắt người rồi.
Đó là chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Ngay cả những gia đình giàu có cũng chưa từng thấy sính lễ như vậy.
Thẩm Mỹ Vân cũng ngẩn người: “Thông gia, sính lễ này nhiều quá rồi.” Dù là cái trước hay cái sau, đều dọa chết người.
Liễu Bội Cầm: “Đây là những thứ tôi đã chuẩn bị sẵn cho Hướng Phác từ lâu rồi.”
Cô kéo tay Thẩm Mỹ Vân: “Nếu chị không nhận, chính là coi thường Hướng Phác nhà tôi.”
Lời này nói ra, Thẩm Mỹ Vân làm sao mà tiếp lời được?
Cô vẫn đang do dự, Thẩm Miên Miên đã trực tiếp lên tiếng: “Mẹ, mẹ nhận đi ạ.”
Giọng cô vô cùng bình tĩnh: “Của hồi môn của con cũng không ít hơn cái này.”
Chỉ riêng tứ hợp viện ở Bắc Kinh, nhà ở Dương Thành, và cả trung tâm thương mại Lục Lý, Phố Đông, tính ra so sánh thì thực ra hai bên là ngang tài ngang sức.
Thấy cô dâu tương lai đã lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nói: “Để thông gia phải bận tâm rồi, những thứ này tôi xin nhận, đến lúc đó tôi sẽ hồi môn cho Miên Miên.”
Thấy cô nhận, Liễu Bội Cầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Ôn Hướng Phác, Ôn Hướng Phác lập tức mang váy cưới và vest ra.
“Để Miên Miên thử váy cưới xem sao? Nếu không vừa size, tôi đã mang thợ may đến đây để sửa tại chỗ.”
Cô không nói rằng chiếc váy cưới đó đã được cô cho người đính vô số viên kim cương, tốn rất nhiều công sức.
Thấy Ôn Hướng Phác mang váy cưới đến, Thẩm Miên Miên nhận lấy, rồi vào nhà thử váy cưới.
Không lâu sau cô bước ra.
Mắt Ôn Hướng Phác nhìn thẳng đờ, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Đẹp, thực sự quá đẹp.
Giống như tiên nữ giáng trần vậy.
Ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng ngẩn ngơ: “Đẹp thật.”
Liễu Bội Cầm cũng gật đầu.
“Cứ lấy cái này đi.”
“Khi kết hôn sẽ mặc nó!”
Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt