Danh sách tân khách cần thiết đãi đã bàn bạc xong xuôi cả rồi chăng?
Chu Linh bước đến bên Ôn Thừa Sơ, tự nhiên hỏi han tình hình bên trong.
Ừm!
Ôn Thừa Sơ đáp lời xong, đôi mắt u trầm ấy vẫn cứ dõi nhìn Chu Linh.
Kẻ này, hễ không phải chuyện liên quan đến Nghiêm Dĩ Vân, thì lại khá tinh tường. Song, chàng muốn nhìn thì cứ để chàng nhìn, Chu Linh nàng nào có mảy may chột dạ, vẫn cứ tươi cười nhìn chàng.
Nàng có làm gì chuyện thương thiên hại lý đâu, sợ nỗi gì!
Ôn Thừa Sơ nhìn Chu Linh hồi lâu, thấy nàng giữ thái độ chẳng hỏi thì chẳng nói, rốt cuộc vẫn cất lời.
Quyển sổ kia viết gì vậy? Lại nữa, nàng vừa rồi nói gì với cô cô ta, sao người lại xúc động đến thế?
Tâm cơ của Ôn gia dường như đều dồn cả vào hai huynh đệ Ôn Bá Văn. Có lẽ bởi gia đình phú quý, lại được hai huynh trưởng che chở, Ôn Phượng Nghi từ nhỏ đã tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy.
Tính cách như vậy cũng khiến nàng chẳng mấy hiểu những khúc mắc quanh co giữa người với người, thường bị người ta tính kế mà vẫn chẳng hay biết. Song, cũng chẳng mấy ai dám tính kế nàng là vậy.
Dẫu có tính kế, cũng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm. Dù sao, còn phải cân nhắc kỹ lưỡng xem có chọc vào được hai vị huynh trưởng phía trên của nàng chăng.
Ôn Phượng Nghi làm công việc liên quan đến nghệ thuật, trong tính cách vốn đã có sẵn nét cô ngạo đặc trưng của người làm nghệ thuật. Đối với người chẳng hiểu, chẳng thông nghệ thuật, cảm xúc của nàng hiếm khi nào lại xúc động đến vậy.
Vừa rồi khi Ôn Phượng Nghi cầm quyển sổ hỏi có phải của chàng không, Ôn Thừa Sơ đã nhận ra quyển sổ trong tay nàng là của Chu Linh, chàng từng thấy Chu Linh cầm qua. Chỉ là chàng chẳng hiểu nổi, cô cô cầm quyển sổ của Chu Linh làm gì?
Thấy nàng theo Chu Linh bước ra khỏi khách sảnh, Ôn Thừa Sơ cũng đi theo ra, chỉ là khi chàng ra đến nơi thì hai người đã trò chuyện gần xong. Chàng chỉ thấy Ôn Phượng Nghi xúc động nói muốn lập tức trở về Hỗ Thị, căn bản chẳng hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Chu Linh tâm tư có phần sâu, chàng có chút sợ cô cô mình chịu thiệt thòi.
Chu Linh khẽ cười một tiếng, nhìn Ôn Thừa Sơ: Chàng lo lắng gì chứ? Ta lại chẳng ăn thịt người.
Nàng là người thành thật, an phận, cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng trước mặt Ôn Thừa Sơ. Chàng lo lắng đến thế làm gì, khiến nàng cứ như bà ngoại sói chuyên ăn thịt người vậy.
Thấy Ôn Thừa Sơ vẫn cứ nhìn mình, giữ thái độ không nói thì thề không bỏ qua. Chu Linh đành bất đắc dĩ cất lời:
Chẳng phải đêm qua cô cô nghỉ ngơi ở Đông Sương sao? Người đã thấy kịch bản ta viết, thấy rất hay, nên muốn mang về quay thành phim!
Vừa rồi người là đang thỉnh ý kiến của ta, hỏi ta có bằng lòng hay không.
Chỉ vậy thôi, thật sự chẳng làm gì khác. Chàng không tin, lát nữa có thể đi hỏi người.
Nàng còn biết viết kịch bản ư? Ôn Thừa Sơ có chút kinh ngạc.
Hai người chung sống cũng đã một thời gian, chàng biết Chu Linh luôn ở trước bàn sách viết viết vẽ vẽ. Ôn Thừa Sơ chưa từng hỏi qua nàng viết gì, chẳng ngờ lại là đang viết kịch bản.
Tiền Chung Nhạc ngay cả điều này cũng đã dạy nàng rồi ư?
Ôi chao, chàng nói vậy thì những thứ ta viết làm sao có thể coi là kịch bản được chứ, chẳng qua là những câu chuyện nhỏ tùy tiện viết ra lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nhờ phúc của chàng, cô cô mới chẳng chê bai.
Lời này tuy nghe thì có vẻ khiêm tốn, nhưng biểu cảm trên mặt nàng lại trái ngược hoàn toàn, kiêu ngạo vô cùng.
Ôn Thừa Sơ nhìn mà chẳng biết nói gì, song tâm trạng cũng thả lỏng.
Chu Linh bằng lòng bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt chàng, điều này ít nhất cũng chứng tỏ chuyện quả thật như nàng đã nói.
Thời gian hai người chung sống tuy chẳng tính là dài, nhưng đã đủ để Ôn Thừa Sơ biết Chu Linh là người có tâm tư khá sâu.
Chỉ là nàng ngày thường rất lười, lười động não mà thôi.
Trước đây chàng từng nói với nàng rằng tùy nàng dùng thái độ gì đối đãi với người nhà mình, bởi người Ôn gia tâm cơ cũng chẳng ít, nếu Chu Linh thật sự có tâm tư nhỏ nhặt gì, Ôn Thừa Sơ chẳng nghĩ nàng có thể tính kế hơn họ.
Nhưng lúc ấy chàng đã quên mất trong nhà còn có một người chẳng có tâm cơ, đó chính là cô cô Ôn Phượng Nghi.
Ôn Thừa Sơ hồi tưởng lại khi Chu Linh nói giường ở Đông Sương có chút nhỏ, chỉ đủ một người ngủ, e rằng nàng đã bắt đầu tính kế Ôn Phượng Nghi rồi.
Không đúng, hẳn là sau khi nghe về công việc của Ôn Phượng Nghi, nàng đã bắt đầu kế hoạch của mình rồi.
Ôn Thừa Sơ liếc nhìn Chu Linh một cái, nếu không phải nàng trước mặt mình chẳng hề có ý muốn che giấu, e rằng chàng còn chẳng thể phát hiện ra mọi việc nàng đã làm.
Nàng chẳng muốn đến nha môn triều đình làm việc ư?
Người giỏi ngụy trang như Chu Linh, thật sự rất thích hợp làm công việc này.
Lời này của Ôn Thừa Sơ vừa thốt ra, Chu Linh vốn còn đứng bên cạnh chàng đã nhanh chóng lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn chàng hệt như nhìn kẻ buôn người mang ý đồ bất chính.
Làm gì vậy? Ta cảnh cáo chàng, đừng có đánh chủ ý xấu xa gì, ta tuyệt đối không làm đâu!
Đi làm việc cùng một đám kẻ tâm cơ thành tinh, cả ngày nơm nớp lo sợ, thần kinh căng thẳng, nàng nào muốn chết sớm đến vậy.
Ôn Thừa Sơ nhìn biểu cảm cảnh giác trên mặt Chu Linh mà chẳng biết nói gì, thật sự thấy nỗi lo lắng vừa rồi của mình thật sự là thừa thãi.
Chỉ bằng cái vẻ lười biếng hễ nằm được thì tuyệt đối không ngồi của Chu Linh, dẫu nàng có tính kế Ôn Phượng Nghi, cũng chỉ là vớt vát chút lợi lộc từ tay Ôn Phượng Nghi mà thôi. Những thứ khác nàng e rằng ngay cả tâm tư cũng lười động đến.
Sau khi hai người lĩnh giấy hôn thú, Ôn Thừa Sơ từng hỏi Chu Linh có cần chàng giúp nàng điều chuyển công việc không.
Dù sao công việc hiện tại của nàng lương bổng lại chẳng cao, lại chẳng có quyền thế gì.
Nếu sau này muốn phát triển tốt, công việc này rất chẳng thích hợp.
Cho đến tận bây giờ, Ôn Thừa Sơ vẫn còn nhớ phản ứng của Chu Linh lúc bấy giờ.
Chu Linh chẳng hề từ chối chàng ngay lập tức, cũng chẳng đồng ý với chàng, mà lại hăm hở hỏi Ôn Thừa Sơ có thể đưa nàng đến thư viện làm việc không.
Ôn Thừa Sơ:...
Tình cảnh hiện tại, nơi thư viện ấy quả thật là chốn cấm người lạ vào.
Khá nhiều sách bên trong đã bị người ta xông vào mang ra đốt công khai khi phong trào ban sơ bắt đầu, khá nhiều người làm việc bên trong còn chịu không ít tội vạ.
Hiện giờ những người còn ở lại bên trong đều là những kẻ chẳng thể điều chuyển đi được, từng người một đều u ám chết lặng, như đang ngồi tù vậy.
Công việc ấy còn chẳng bằng công việc hiện tại của nàng, quả thật là vô vọng đến mức chỉ cần nhìn một cái là thấy được điểm cuối.
Ôn Thừa Sơ vẫn còn nhớ lý do Chu Linh nói muốn đến thư viện làm việc lúc bấy giờ: Công việc ở phòng lưu trữ xưởng thực phẩm vẫn chẳng đủ thanh nhàn, có khi đang ngủ cũng bị người ta gọi dậy để tìm văn kiện cho họ.
Nếu đến thư viện, thậm chí có thể mang chăn đến công sở ngủ, ngủ đến khi tan sở cũng chẳng ai để ý, đó mới là cuộc sống khiến người ta mơ ước biết bao!
Ôn Thừa Sơ chẳng ngờ lại là lý do này, lúc bấy giờ vô cùng cạn lời, ánh mắt nhìn Chu Linh quả thật như đang nhìn một kẻ dị biệt.
Quả thật rất dị biệt, quen nhìn những công nhân trong xưởng cần mẫn làm việc, tranh nhau muốn làm lao động kiểu mẫu, làm điển hình, đột nhiên thấy một Chu Linh cả ngày chỉ muốn nằm dài, quả thật khiến Ôn Thừa Sơ mở rộng tầm mắt.
Chàng vừa định giáo huấn Chu Linh vài câu, nói cho nàng biết suy nghĩ như vậy là sai, liền bị Chu Linh ngăn cản trước.
Thân thể ta yếu ớt, chẳng làm nổi việc! Muốn sống lâu một chút thì phải nghỉ ngơi cho tốt.
Lý lẽ khác biệt, Chu Linh cũng chẳng tranh cãi với chàng, tùy tiện tìm một cớ để qua loa với chàng, rõ ràng là chẳng muốn nghe chàng nói những đạo lý lớn lao mà chàng thường nói với công nhân.
Đạo lý lớn lao nàng biết còn nhiều hơn Ôn Thừa Sơ biết nhiều, nhưng thì sao chứ!
Ôn Thừa Sơ không cố chấp muốn thay đổi tư tưởng chẳng hợp thời của Chu Linh, nhưng cũng từ chối đề nghị muốn đến thư viện làm việc của nàng.
Nơi đó quá dễ xảy ra chuyện, để tránh những rắc rối không cần thiết, tốt nhất là ít đến những nơi như vậy.
Chàng không đồng ý, Chu Linh thật ra cũng có thể tự mình lo liệu.
Dù sao hiện giờ những người ở thư viện ấy, từng người một đều muốn rời khỏi nơi đó.
Tuy nhiên, thấy đối tác hợp tác sợ hãi đến vậy, Chu Linh cuối cùng cũng chẳng đến thư viện mà nàng hằng mong nhớ.
Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Ôn Thừa Sơ thả lỏng.
Song Chu Linh hẳn là rất muốn những thứ nàng viết được quay thành phim, nếu không với tính cách của nàng, hẳn sẽ chẳng tốn công tốn sức đến vậy.
Thôi vậy, nể tình là đối tác hợp tác, giúp nàng một tay cũng chẳng sao.
Đề xuất Cổ Đại: Phế Tài Tu Tiên? Tiểu Nữ Tử Ấy Được Chư Vị Tiên Tôn Sủng Á