Chương 117: Lại Có Chuyện Vận Mệnh Định Liên
Phủ Tống vẫn để Chuông Kiếm ở lại nhà họ Tống.
Hắn trông nom nhà họ Tống, nàng mới yên tâm mà rời đi.
Nghe nói triều vân sơn khá xa, dù không mất thời gian, đi về cũng phải mất ba bốn ngày.
Trước khi đi, nàng lại đến châm cứu cho lão tổ phụ Tống lần nữa, để lại đủ thuốc men, thức ăn và gạo cũng chuẩn bị đầy đủ trong nhà.
Trung Thần bà đã bắt đầu may quần áo mùa đông.
Chân của Hổ Tử cũng đỡ hơn nhiều, Chuông Kiếm còn giúp mài một cây gậy chống. Hắn chống gậy có thể tự đứng dậy đi vài bước, ít nhất mỗi ngày có thể ngồi trong phòng lão tổ phụ, trò chuyện cùng ngài, chăm sóc ngài.
Lão tổ phụ hỏi nàng đi làm gì, Phủ Tống thẳng thắn trả lời.
Nhưng nàng chỉ nói đi đến triều vân sơn để tìm thuốc tốt do sư phụ bảo, chứ không nói là đi tìm Tống Kiều Kiều và Tống Bảo Trân.
Trước kia chưa thành sư đồ, không biết gì, Tống vẫn thường đi khắp nơi đào thuốc, giờ đã tỏa sáng trong đại hội trộm thuốc, nói đi đào thuốc chẳng ai không tin.
Phủ Tống mang theo Tiểu Đào, chuẩn bị ra chợ phía đông thuê một chiếc ngựa xe, còn thiếu người cầm ngựa.
Xe ngựa cũ của phủ Tống đã hỏng nát không thể ra khỏi thành, đi trong thành cũng tạm được, nhưng đi đường núi dễ bị lung lay chạy rơi.
Ra đông thị xem mấy chiếc xe, Phủ Tống đều không hài lòng.
Có chiếc xe quá dơ quá cũ, có chiếc chủ xe nhìn không đáng tin.
Hai cô nàng ra khỏi thành vào núi không muốn chọn nhầm người xấu tính rồi gây chuyện.
Lựa chọn nhiều lần, Phủ Tống đổi ý:
- Chúng ta tự mua một chiếc ngựa xe đi.
- Hả? - Tiểu Đào sững sờ, rồi vui mừng.
Cô chủ dù sao cũng là tiểu thư lớn của gia tộc Tống, lại là Phi của Tuấn Vương, ra ngoài mà không có chiếc xe ngựa tử tế thật là tội nghiệp.
Phủ Tống quyết mua, tới tiệm xe chọn một chiếc chắc chắn, còn nhờ chủ tiệm giới thiệu ngựa tốt, cùng mua luôn.
Xe ngựa mới tinh, ngựa phi bóng loáng khiến Tiểu Đào vui vẻ chạy quanh xe nghịch mãi không thôi.
- Cô chủ, ta cũng có xe ngựa lớn rồi.
Sau này cô chủ đi ra ngoài không phải lúc nào cũng phải đi bộ rồi.
Phủ Tống chợt nhớ một vấn đề:
- Ta chưa có người cầm ngựa.
Tiểu Đào ngẩn người.
- Hổ Tử nếu bình phục, học một chút thì chắc được...
- Nhưng chân hắn còn chưa lành.
Phủ Tống thở dài, thôi đành phải vào tiệm nha sĩ mua một người để làm người cầm ngựa.
Nha sĩ ở ngay bên cạnh.
Nàng chưa bước vào cửa thì bên trong tiếng ồn ào, một người bị đẩy ra ngoài, đứng không vững trẹo chân ngã gần chỗ Phủ Tống.
- Cô chủ cẩn thận!
Tiểu Đào giật mình.
Phủ Tống lùi hai bước, cúi đầu nhìn người trên đất.
Một thanh niên mặc áo vá chằng vá đụp, thân hình cao lớn vạm vỡ mặc đồ nhỏ quá khiến hắn rất khó xử.
- Mau đi mau đi! Đã nói rồi chúng ta không dám nhận mày, sao không hiểu? Trần Sơn, quanh vùng ai chẳng biết mấy năm nay mày với Chuột và bọn chúng toàn là giang hồ bị dân ghét kia mà?
Phủ Tống nghe tên Chuột liền nhướn mày.
Thanh niên trên đất cũng đứng dậy.
Hai người chạm mặt, hắn giật mình, mắt mở to, lùi ba bước.
- Ngươi, ngươi là...
Tiểu Đào vội che trước mặt Phủ Tống.
Người trong nha sĩ bảo đây là bọn giang hồ đáng ghét, không thể để bọn chúng làm phiền cô chủ.
- Là ngươi à? - Phủ Tống mở lời trước. - Hóa ra tên là Trần Sơn.
Ngày vào Lạc Nguyệt Sơn đào thuốc, tỳ nữ của Tống Nguyên Lâm mua chuộc mấy tên giang hồ lên núi phá rối, muốn giết nàng càng tốt, không được thì đem quần áo nhỏ của nàng về làm bẩn danh.
Hắn chạy nhanh nhất, Chuột và Thiết Trụ gọi hắn là đại ca, giờ Phủ Tống mới biết tên hắn là Trần Sơn.
- Việc Chuột bọn họ ta không biết! - Hắn mắt còn bầm tím, mép có mấy vết phồng rộp, trông rất thảm hại, bị Phủ Tống ép đến góc hẻm vội kêu.
- Vậy có nghĩa là ngươi biết họ chuyện gì? - Phủ Tống hỏi lại.
- Ta chỉ biết từ hôm đó họ không trở lại, ta đi lên núi cầu khỉ tìm họ... Họ...
Họ đã chết.
Trần Sơn cũng có chút sợ hãi.
Không rõ sau hôm đó xảy ra chuyện gì, Chuột bọn họ đều chết trong núi.
Những tên giang hồ này, gia đình họ cũng quen việc bọn họ hay mất tích bất thường, trừ hắn ra không ai tìm.
Trần Sơn lên núi tìm Phủ Tống, lo nàng gặp nguy hiểm nhưng không thấy.
Xuống núi càng nghĩ càng sợ, lại lén hỏi vài người ăn xin quen biết Chuột bọn họ.
Có người ăn xin nói họ từng gặp một tỳ nữ mặc sang trọng, có vẻ đã đưa tiền cho họ.
- Ta không biết họ có bị sai bảo làm gì, ta không tham gia, cô nương, cô tin ta đi.
Trần Sơn không ngu, suy đoán Chuột bọn họ ngày đó chắc bị người sai đi hãm hại Phủ Tống.
Không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện với họ.
Thấy Phủ Tống đứng đây còn nguyên vẹn, hắn cảm thấy cô nương này thật không tầm thường.
- Ngươi chẳng biết gì sao? Họ không phải đều gọi ngươi đại ca sao?
- Ta ngu mà... Họ gây chuyện để ta dọn dẹp mớ rắc rối, đói bụng cũng tìm ta, họ gọi đại ca ta nghĩ phải trông nom họ, mẹ ta nói họ đều không tốt, họ lợi dụng ta thôi...
Phủ Tống nhìn hắn kỹ.
Trần Sơn ngoài mặt còn bị thương, quần áo chật chội, giày cũng rách thủng.
Nếu hắn nhận được tiền làm việc xấu của người khác, có lẽ sẽ không thê thảm thế này.
- Cô chủ...
Tiểu Đào nhẹ kéo tay Phủ Tống.
Phủ Tống nhìn hỏi.
Tiểu Đào chồm gần nhỏ giọng:
- Theo Trung Thần bà nói, hơn mười năm trước phủ mình còn có một đôi vợ chồng khác, họ có một đứa trẻ khoảng vài tuổi tên Trần Sơn, tên này do lão tổ phụ đặt, thật trùng hợp.
Phủ Tống giật mình.
Không thể trùng hợp thế được?
- Rồi sao?
- Sau đó phủ không đủ chi phí, nhánh hai nhánh ba họ quyết định đuổi bớt tớ, họ cũng bị cho ra đi. Trung Thần bà nói vậy, bà ấy còn luôn nhớ đến thím Trần.
- Ai? Ta nghe thấy rồi đấy? - Trần Sơn ngơ ngác chen vào.
Phủ Tống và Tiểu Đào đồng loạt nhìn hắn.
Trần Sơn lùi thêm bước.
- Sao các ngươi nhìn ta như vậy?
- Ngươi biết lái xe ngựa không? - Phủ Tống hỏi.
Trần Sơn sững sờ.
Một giờ sau, Trần Sơn mặc đồ mới, đi giày mới kéo xe ngựa rời thành.
Hắn vẫn còn bàng hoàng, sao mình thành người cầm xe cho cô nàng ấy rồi?
Đề xuất Ngọt Sủng: Xin Đừng Trêu Chọc Người Đẹp NPC