Lưu Ninh đạp thẳng một cước lên mặt Tạ Tông, gằn giọng: "Đúng là đồ bọ hung đeo mặt nạ – trơ trẽn đến phát tởm!"
Đế giày liên tục giẫm mạnh lên gò má đối phương, cô ta tiếp tục mắng xối xả: "Học y cái quái gì, mày đáng lẽ phải đi viết kịch bản ấy, biên kịch còn hay hơn cả mấy bộ phim truyền hình dài tập trước tận thế!" Tạ Tông rên rỉ, co quắp trên nền đất lạnh, phun ra một ngụm máu bọt, lẫn lộn với hai chiếc răng vừa rụng. Lưu Ninh lúc này mới thu chân lại, vừa quay người, liền bắt gặp Hạ Chước vừa lên lầu.
Hạ Chước huýt sáo một tiếng thật to, vẻ mặt thích thú: "Bọ hung đeo mặt nạ...! Tôi thích câu này! Ghi lại, ghi lại! Lần sau tôi cũng sẽ mắng như vậy!" Lưu Ninh chỉ biết câm nín. Trì Nghiên Chu đứng sau Lộc Nam Ca, tựa vào tường hỏi Hạ Chước: "Dưới lầu thế nào rồi?"
Hạ Chước cười tươi: "Anh Nghiên, em gái cưng cứ yên tâm! Dưới lầu cơ bản đã được kiểm soát rồi, còn một vài tên đang giãy giụa thì bị anh Từ và mọi người đánh hội đồng!" Trì Nghiên Chu hơi bất ngờ:...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 3 giờ 51 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Huyền Huyễn: Ngày Nào Diễm Quỷ Cũng Dụ Dỗ Nàng