Chương thứ chín mươi ba
Đàm Bảo Lộ ráng gạt hết can đảm, đẩy cửa mà bước vào trong, song trong phòng chẳng thấy bóng dáng Sầm Già Nam đâu.
Đêm đã khuya tận, chân nến đỏ trên chân đèn đã cháy gần hết một nửa, tiếng giọt nước đồng hồ chậm rãi kêu tí tách, khoảng đã sang canh tư rồi.
Bàn nhỏ đặt vài thứ quả, bánh trái, từng món đều mang ý nghĩa đặc biệt, cầu chúc đôi tân lang tân nương hỷ sự trọn vẹn, con đàn cháu đống, phúc lộc đa toàn. Nhưng giờ đây, thức bánh đã nguội tanh, vỏ bánh giòn làm từ mỡ heo giờ ỉu mềm, lòng đỏ trứng muối nấu đường ngọt cũng chẳng dễ chịu thưởng thức.
Nàng ngó quanh, thấy bên trong buồng tịnh, rèm cửa còn vén lên động đậy có bóng người.
Bảo Lộ liền bước tới, lần rèm kéo ra.
Trong phòng hơi nước bốc ngời, như mây trời sương khói, thoang thoảng hương thơm dịu mát mùi bồ kết, lại khẽ thoảng thoảng mùi gỉ sét, ấy là từ y phục cưới của Sầm Già Nam vừa thay ra còn vương lại.
Ánh mắt nàng xuyên qua làn sương mơ hồ, thấy Sầm Già Nam quay lưng đối diện, ngồi trong chậu tắm nước nóng, tóc đen chưa buộc, tùy ý buông xõa trên vai, đầu tóc thấm ướt nước nóng.
Hai cánh tay cường tráng mềm mại dang rộng, cùi chõ tựa lên thành chậu, bờ vai, cổ khoẻ mạnh uốn lượn từng lớp cơ bắp.
Bàn tay hữu của y buông lơi bên ngoài chậu, lòng bàn tay quấn một dải băng trắng.
Đàm Bảo Lộ lặng lẽ bước đến, không phát ra động tĩnh, vậy mà vừa đến sau lưng Sầm Già Nam, liền nghe y lên tiếng:
“Đã vào thì giúp ta tắm, biết không?”
“Biết rồi.” Bảo Lộ nhẹ dạ đáp.
Nàng từ giá gỗ đen bên cạnh lấy khăn trắng, ngồi xuống bậc thềm cạnh chậu tắm.
Không nhìn thân thể Sầm Già Nam chỉ cách có gang tấc, nàng nhúng khăn vào nước nóng, đợi khăn thấm ướt mềm rồi vớt ra, vắt cho còn hơi ẩm, từ tốn nhẹ nhàng đặt lên bờ vai y, khẽ lau từng phần vai lưng.
Khoảng cách gần sát như vậy, chỉ cần hơi nhắm mắt cũng có thể thấy rõ nét từng biểu cảm trên khuôn mặt y.
Sầm Già Nam nửa khép mắt lại, giọt nước trong suốt lăn dọc theo gò má rồi rơi xuống, làm da mặt y trắng sáng phát quang.
Trông y như đã ngủ say, hơi thở thanh bình kéo dài. Nghe nói người luyện võ mạch đập thường chậm hơn người thường, vì phổi chứa được nhiều khí, nên vận động nhanh nhẹn, trí tuệ minh mẫn.
Nhưng vừa rồi y còn chừ nói chuyện cùng nàng, nên chắc chắn tỉnh, chỉ là không muốn đáp lại nàng mà thôi.
Đàm Bảo Lộ lau rửa xong vai và cánh tay bên trái rồi định sang bên phải, vừa nhúc nhích thì Sầm Già Nam chớp mắt, lập tức mở to đôi mắt.
Đôi mắt màu tím đậm, như vực sâu cổ thu không thấy đáy, dù mống mắt tím nhưng lòng đen vẫn đen thẫm như mực, vành trắng rõ rệt như trời đất sạch tinh, hệt gương sáng vẫy gọi linh hồn vào.
Bảo Lộ thót tim, khăn trắng rơi vào chậu, nàng không dám vội tìm trong nước mà đứng sững, nhìn vào mắt Sầm Già Nam.
Y khẽ nhìn nàng, rồi sau một hồi lâu, nâng bàn tay hơi khô đu đưa bên chậu, véo cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
Từ lòng bàn tay Sầm Già Nam tỏa ra mùi máu tanh ngọt mênh mông, khiến nàng nhớ đến cái xác trên đại điện, nhớ đến máu đổ trên sàn.
Đôi mắt nàng dần mở trừng trừng vì sợ hãi, con tim vỗ thình thịch.
Sau đó y nhìn xuống môi nàng, cúi đầu, đầu môi lạnh dán vào môi nàng.
Đàm Bảo Lộ mắt ngạc nhiên mở tròn, rồi ngoan ngoãn khép lại.
Từ nụ hôn ngắn ngủi đó, nàng cảm nhận chút an ủi thấm thía.
Trước nay, mỗi lần Sầm Già Nam hôn, đều mang sắc thái chiếm đoạt tàn nhẫn, hôn như giằng xé cắn cạp, tựa muốn xé xác nàng ra làm nhiều khúc, khiến nàng gần như ngạt thở mà chết.
Nhưng lần này, y mơn trớn môi môi nàng, mút lấy đầu lưỡi, tay rộng ấm áp trượt tới sau cổ, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nàng như được nhúng trong nước ấm, thân thể nóng bừng mà nhẹ nhàng như mây bay, dịu dàng đến mức ứa lệ.
Một hồi lâu, tiếng nước rỉ rả truyền vào, Sầm Già Nam cuối cùng buông nàng ra, lòng bàn tay vẫn mân mê vùng cổ, giọng nói trầm nhẹ:
“Xong rồi, việc này xem như kết thúc.”
Đàm Bảo Lộ hơi sững người.
Thật đã xong sao?
Rõ ràng là sự việc lớn thế, mà nghe y nói như chuyện nhỏ như không.
Sầm Già Nam tiếp lời:
“Một tên sát thủ ám hại là thuộc hạ của Hầu Minh, mà Hầu Minh lại là thuộc hạ ta, nên ta khó tránh khỏi liên lụy. Song động cơ sát nhân đã làm rõ, hắn trả thù cho vị hôn thê, nên dù liên quan cũng không trọng.”
Bảo Lộ gật đầu.
Nàng trong lòng không yên, chẳng biết nói gì, âm thầm nhặt chiếc khăn nổi trên mặt nước, vắt ráo nước rồi ngoan ngoãn lau phần vai bên kia cho y.
Sầm Già Nam quay đầu nhìn nàng, dò xét hỏi:
“Ta có điều thắc mắc không hiểu.”
Đàm Bảo Lộ hơi sững:
“Gì vậy?”
“Sao nàng quyết tâm giết Hách Đông Diên?” y hỏi, “Có phải y từng làm tổn thương nàng chăng?”
Nàng siết chặt khăn trắng, không thể nói bí mật kiếp trước kiếp này, Sầm Già Nam không thể hiểu, bởi ngay chính nàng cũng không hiểu, nàng không muốn y cho rằng nàng điên rồ.
Nên nàng đáp:
“Bởi y muốn bắt ta vào cung, ta rất sợ hãi, nên muốn giết y để tự vệ. Hơn nữa, hôm nay y còn định hãm hại em gái ta.”
“Đàm Ni?” sắc mặt Sầm Già Nam biến đổi.
Nghĩ tới đó, lửa giận trong lòng Bảo Lộ vẫn chưa nguôi, nàng cắn môi gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” y nói giọng trầm.
Rồi y hỏi:
“Có chuyện nhờ nàng giúp.”
Bảo Lộ ngạc nhiên:
“Ta sao? Việc gì?”
Sầm Già Nam nói:
“Gần đây ta đang điều tra chuyện án mạng tại Thế Dược Các năm trước.”
Bảo Lộ hỏi:
“Chị định minh oan cho phụ thân Mạnh Phi Thâm chăng?”
“Đúng thế.” y tiếp lời, “những tập hồ sơ đời hoàng tử đã được phong kín nhiều năm, giờ sẽ được công khai lại hết.”
“Hồ sơ sinh nhật hoàng tử…” Bảo Lộ thầm nhủ.
Ngày nay hoàng tử sống chẳng chỉ có Hách Đông Diên, còn một vị nữa. Vị ấy nay ở phủ Sầm Già Nam, chỉ là y quá trầm lặng, hằng ngày như trẻ thường ăn học ngủ nghỉ, làm ta quên mất thân phận thật sự của y.
Bảo Lộ nói:
“Điện hạ ý bảo muốn cho Hách Tây Thính trở về cung?”
Sầm Già Nam gật đầu.
Bảo Lộ tiếp:
“Điện hạ hôm nay hỏi ta, nếu giết Hách Đông Diên rồi, sẽ bầu ai làm hoàng đế? Phải chăng…” nàng đoán đại, “Phải chăng điện hạ muốn đề bạt Hách Tây Thính làm hoàng đế? Y còn nhỏ tuổi, nhưng dòng máu thuần chủng, nếu đưa y lên, vừa làm các quan trong triều và ngoại thích im lặng, điện hạ lại có thể,” nàng ngừng một chút, “thu về mình toàn bộ quyền lực…”
Sầm Già Nam nhẹ cười:
“Thông minh.”
Bảo Lộ nghe lời khen ấy, lòng vui mừng, ánh mắt nở rạng rỡ, bao nỗi u uất đè nén trong đêm tan biến hết.
Sầm Già Nam nói:
“Hồ sơ sinh nhật hoàng tử Đại Tấn không chỉ ghi chép ngày sinh tháng đẻ, cân nặng đo đếm, họ tộc mẫu thân, mà còn ghi dấu hiệu nhận dạng của hoàng tử. Tập hồ sơ nầy sẽ chứng minh Hách Tây Thính chính là hoàng tử năm xưa.”
“Nhưng…” y đổi giọng, “việc phục hồi thân phận hoàng tử cho Hách Tây Thính nhất định rất gian nan, nên ngoài hồ sơ sinh nhật, còn cần có chứng nhân, chứng vật, quan trọng nhất là, đó là y phải tự nguyện.”
“Y sẽ không tự nguyện sao?” Bảo Lộ hỏi.
Sầm Già Nam đáp:
“Đứa bé sợ ta, ta cũng chưa từng giao tiếp với cậu bé tuổi đó, nên chẳng biết y nghĩ gì trong lòng.”
Bảo Lộ nói:
“Vậy điện hạ muốn ta tới tìm Hách Tây Thính, nói chuyện, hỏi xem y có nguyện về cung không, nếu không hẳn phải khuyên bảo.”
“Đúng vậy.” y mỉm cười.
“Vậy, ta sẽ thử.” Bảo Lộ nhận lời, rồi thở dài nhẹ nhàng:
“Nếu A Đình thật trở về triều làm hoàng tử, địa vị đã có, nhưng không chắc bằng sống tự do hiện giờ. Nếu là ta, hẳn không muốn đâu.”
Sầm Già Nam nói giọng lạnh nhạt:
“Hoàng tử Đại Tấn là thân phận Hách Tây Thính, đó là mệnh trời. Dù y có muốn hay không, cũng phải chấp nhận.”
Bảo Lộ thấy y quá nghiêm khắc với đứa bé chưa đầy mười tuổi, có phần vô tình, nhưng cũng không thể chối cãi điều đó. Nàng gật đầu nói:
“Ta sẽ tìm dịp nói chuyện với y.”
Nguồn ngoài cửa truyền tiếng người, mấy nàng nô tỳ lo đôi phu thê mới cưới tắm nước lạnh, định đem nước nóng tới thêm. Bảo Lộ mặt đỏ như gà con, chỉ muốn trốn đi ngay. Sầm Già Nam thản nhiên xua họ đi.
Y tắm gần xong, khoác áo ngủ đen, bồng Đàm Bảo Lộ lên giường cưới.
Trên giường đỏ rực dán chữ song hỉ, mền gối đều thêu đôi uyên ương nghịch nước, mái chim bay bên nhau. Thêu chỉ vàng nổi gồ ghề xoa nhẹ vào da nàng, Bảo Lộ lún sâu vào mền nệm, vừa xấu hổ vừa e sợ.
Đang trong hoàn cảnh như thế, nàng vẫn lo ngại vết thương của Sầm Già Nam, muốn nắm lấy tay y đang bị thương. Y để cho nàng nắm, nàng ôm tay y, lắp bắp nói:
“Ma, mãn đại phu…”
Sầm Già Nam mắt nheo lại nguy hiểm. Bảo Lộ thấy y càng tức giận càng hay cười, nụ cười ấy thật đáng sợ, y cười nói:
“Đàm Bảo Lộ, thật sự nàng muốn trong đêm tân hôn gọi tên người đàn ông khác sao?”
“Không phải…” Bảo Lộ đỏ mặt đến chảy máu, giải thích:
“Mãn đại phu nói, hôm nay điện hạ bị thương chảy nhiều huyết, huyết là tinh khí của người, nên…”
Nàng nói nhỏ dần nhỏ dần, chẳng thể nói trọn câu.
“Vậy nên sao?” y ngắt lời hỏi.
Bảo Lộ hoảng hốt tưởng y đã đoán ra, nên giả vờ không biết, bắt nàng nói ra. Nàng đành nâng người ôm cổ y, nhỏ giọng như muỗi vo ve cạnh tai y:
“Không thể làm chuyện phòng the.”
“Hay đấy.” y cười nhạt.
Lúc ấy, Vạn Sự Thông đang lăn lóc trên giường ngủ ngon lành tự nhiên hắt hơi, rùng mình:
“Lạnh quá, tại sao lạnh thế này?”
Y đâu biết, lúc trước không phải y gần kề cửa tử, bây giờ mới chính là lúc đó.
Sầm Già Nam cúi nhìn mặt Bảo Lộ ửng hồng, giơ tay, nghe tiếng leng keng, mắc rèm ngọc hai bên giường rớt xuống sàn. Lớp tấm mỏng xếp tầng tụt xuống, che khuất một phần nhan sắc đôi tình nhân trên giường.
Chân nến đỏ trên bàn sắp cháy hết nhảy lửa vài lần, bóng người hòa quyện in trên khung cửa sổ hoa, rồi ngọn nến bỗng tắt phụt, hai bóng người cũng hoà vào màn đêm dài thăm thẳm.
Dưới ánh trăng mờ như bạc, Đàm Bảo Lộ cảm nhận thân hình rắn chắc cao lớn của Sầm Già Nam nghiêng nắm lấy mình, y chống người lên trên nàng, rồi lướt tìm ngón tay nàng trong chăn gối.
Y kéo tay nàng như dắt đứa trẻ tập đi, dẫn bàn tay nàng tới bụng dưới, vuốt ve vùng phẳng lì đó, rồi từ từ dẫn ngón tay nàng xuống.
Nơi đó càng đi càng ngứa ran, tê tê tựa như đàn kiến nhỏ bò qua bụng nàng.
Cuối cùng y đẩy tay nàng tới một chỗ chưa từng được ai chạm tới, bên dưới bụng, ngay chỗ xương mu.
Y đặt ngón tay nàng ở đó, thân nàng giật bắn tung lên như con cá nhỏ.
“Điện hạ…” nàng chưa biết sẽ xảy ra điều gì, nhưng bỗng hoảng loạn cùng sợ hãi trào dâng. Rồi nghe y cắn vành tai nàng, giọng đục nói pha tiếng cười khúc khích:
“Cũng không chỉ một cách để làm chuyện phòng the.”
Sầm Già Nam than thở: “Ôi, buồn quá đi mất…”
Đề xuất Bí Ẩn: Tôi Đang Liều Lĩnh Đi Tìm Cái Chết Trong Ngày Tận Thế