Chương thứ tám mươi tư
Sầm Già Nam từ gốc cây bước đến, bộ y phục tím rực rỡ cùng mũ miện dát vàng, dáng người thẳng tắp thanh tao, khí chất thanh khiết tựa ngoài thế tục, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao trắng quét sạch vỏ da xương cốt.
Thấy người đến chính là y, không khiến Đàm Bảo Lộ nhẹ nhõm thở dài, trái lại tâm thần nàng như thắt lại nơi cổ họng. Nàng buông tay, véo véo những đầu ngón đau nhức, nén cười nói rằng: "Chỉ luyện tập cho vui thôi."
"Sao vậy?" Sầm Già Nam cũng nhẹ mỉm cười. Y dời thanh gỗ gác trên vai nàng, lười biếng chăm chú nhìn.
Đàm Bảo Lộ ngẩng mí mắt, thấy Sầm Già Nam dường như chuyên tâm dõi theo thanh kiếm gỗ, nàng không thể hiểu được trong lòng y đang suy nghĩ điều gì, càng không rõ y có tin vào lời nói của nàng hay chăng.
Sầm Già Nam buông thanh kiếm gỗ một cách phóng khoáng, tháo kiếm ở hông mình, rồi đưa chuôi kiếm cho nàng, mỉm cười rằng: "Dùng thanh này đi."
"Thanh này sao?" Đàm Bảo Lộ kinh ngạc.
Thanh kiếm vỏ bọc bằng gỗ mun đen, mặt ngoài chạm trổ hoa văn cổ xưa giản dị, chưa rút kiếm mà đã cảm nhận được sát khí nặng nề như được rèn qua máu tươi đổ lên.
Y dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, thanh kiếm lóe lên ánh bạc lạnh lùng sáng chói. Lưỡi kiếm sắt đen mài mỏng bén nhọn, trắng trong suốt. Thanh kiếm hẳn được chăm chút tỉ mỉ, sắc bén và sạch sẽ, thậm chí hào hút máu ở rãnh vẫn không hề lấm một vết máu nào.
Sầm Già Nam chìa kiếm về phía nàng, Đàm Bảo Lộ vội hai tay che phía sau không dám nhận, lắc đầu nói: "Thanh kiếm này sắc bén lắm, điện hạ, đao kiếm vô nhân."
Sầm Già Nam cười lớn, đôi mắt y như sao trời không chút mỉa mai, nhìn nàng đầy yêu thương như dáng vẻ trước đám hậu bối ít tuổi. Chỉ khi gặp kẻ yếu không đủ sức tổn thương bản thân, mới cảm thấy họ xưng hùng hô bá mà không dám xông pha thật sự thật dễ thương.
"Hãy thử đi," Sầm Già Nam nói nhẹ nhàng, "Ngươi đả thương ta không được đâu."
Đàm Bảo Lộ nhìn thanh kiếm sắc nhọn, lòng dậy ý chí.
Nàng không thể chịu nổi lời kích thích, cũng không muốn để Sầm Già Nam thấy mình cúi đầu. Hơn nữa, chỉ có kiếm thật mới sát nhân được, một ngày nào đó nàng phải cầm kiếm thật, sao có thể chần chừ từ bây giờ?
Nàng lấy hết dũng khí, tiến lên nhận kiếm.
Thanh kiếm nặng trĩu khiến vai nàng bỗng trĩu xuống, nặng hơn cả thanh kiếm của Trịnh Phi Phi. Kiếm của Trịnh Phi Phi dù nặng nề cũng gắng gượng nâng được, nhưng thanh của Sầm Già Nam làm nàng không nhấc lên nổi, nói chi là múa.
Sầm Già Nam không thả tay, lòng bàn tay đặt trên cổ tay nàng, khiến nàng cảm thấy nặng nề nhưng không lo rơi kiếm. Đàm Bảo Lộ biết y đùa giỡn, thu tay lại, môi mím chặt giận dỗi nói: "Điện hạ đừng đùa tôi nữa."
Y lại cười, ôm chặt hai tay nàng, rồi lượn ra phía sau.
Y đứng sau, dang rộng hai tay, lồng ngực vững chãi như núi cao, lòng bàn tay chai sạn vuốt ve bàn tay mềm mại nàng, như giấy nhám giũa trên thịt mềm mại. Bàn tay nàng tê dại, muốn rút lui, muốn buông kiếm, nhưng y lại ôm chặt từ phía sau, tay ôm lấy tay nàng, không cho nàng đường thoát.
Hương trầm nhẹ nhàng thoang thoảng tỏa ra, bao trùm lấy nàng ngoài vừa vặn. Sầm Già Nam khẽ nói vào tai nàng:
"Trước hết, ngọn kiếm phải luôn hướng về kẻ khác, đừng bao giờ chĩa về phía mình."
Y nắm lấy bàn tay nàng, đưa lưỡi kiếm nhấc lên.
Thanh kiếm nặng trĩu với nàng, trong tay y trở nên nhẹ như trống lắc trẻ con, chuyển động theo ý muốn, dễ như trở bàn tay, bách hợp kiếm nhân.
"Rồi," y quay đầu, môi gần sát tai nàng, tiếp lời, "khi sát nhân, kiếm sẽ gặp cản trở, đó là da thịt người, gân xương người, huyết mạch người, ngươi phải lần lượt chém đứt hết, như vậy kẻ đó không thể còn một hơi thở nào, để rồi đứng dậy giết ngươi."
Đàm Bảo Lộ nghe tiếng vang rền trong màng nhĩ.
Rõ là nơi đây là vườn nhà riêng mình, mà thân thể nàng như đang viễn du theo Sầm Già Nam đến chiến trường nhuốm máu.
Chắc hẳn y mang lời niềm tin ấy khi phi ngựa đao giết kẻ địch.
Chém đứt da thịt, gân xương, huyết mạch, khiến kẻ thù dưới kiếm phải bỏ hơi thở cuối cùng.
"Cuối cùng, chọc!"
Tựa như chạm nhẹ lên chiếc lá mềm mại, mà chiếc lá sắc nhọn vô song.
Thanh kiếm nặng nhanh như bay ra, không khí vô hình như bị kiếm xé toang một vết thương lớn, hoa trắng mùa hè đằng trên cây rơi lả tả, cánh hoa nhỏ li ti phủ kín đầu nàng.
Kiếm dừng giữa không trung, Đàm Bảo Lộ nhìn mũi kiếm, đờ đẫn nửa ngày, tâm thần còn sợ hãi huyền huyễn, không sao lấy lại bình tĩnh.
Nàng cảm nhận Sầm Già Nam phía sau hơi buông tay, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hớng nhớ chưa? Muốn sát ai thì ra chiêu như thế."
Đàm Bảo Lộ bỗng giật mình, quay đầu ngước mắt nhìn y.
Nàng cảm tưởng y đã nhìn thấu dự định nàng, mới dạy bảo như vậy. Nhưng khi nhìn sâu vào mắt y, lại phát hiện ánh mắt trong veo không hề giấu diếm.
Sao y biết được?
Nàng bật cười, buông kiếm giả vờ ngây thơ vẫy tay:
"Dữ quá, kiếm là vật nam giới chơi, ta không học nữa đâu."
Nàng nhẹ nhàng níu tay Sầm Già Nam, cười tươi:
"Điện hạ đến đúng lúc, ta có vật cần cho ngươi xem."
"Cái gì?" Y hỏi.
"Lễ phục gả..." Đàm Bảo Lộ đỏ mặt nhẹ.
Sầm Già Nam cười ấm, giọng trầm:
"Vậy ta phải xem kỹ lắm rồi."
Bên trong phòng, lò đồng chạm rỗng từ từ tỏa khói mảnh. Trên bàn phủ vải đỏ rực, vài tấm vải còn dư vén xuống nền, khiến bàn và thảm trải đều rực rỡ sắc mừng.
Đàm Bảo Lộ kể từng tấm vải cho y xem, nói mãi không nghe y đáp. Đột nhiên cảm thấy tóc bị cái gì kéo nhẹ.
Nàng quay đầu, thấy Sầm Già Nam dựa nghiêng ghế, một tai nghe một tai thờ ơ, tựa con mèo Ba Tư quí phái với mắt lạ.
Một tay đỡ trán, tay khác mềm mại quấn tóc nàng, kéo từng lọn rồi cuốn quanh khớp ngón tay, rồi lại đưa lên mũi hít nhẹ.
Đàm Bảo Lộ cau mày giận dỗi:
"Điện hạ đừng lơ đãng!"
"Nàng nói tiếp." Sầm Già Nam ngồi thẳng, hai tay đặt lên hông nàng, tỏ ra chăm chú.
Đàm Bảo Lộ hỏi: "Điện hạ thích bộ nào?"
Y đáp: "Nàng thích bộ nào thì mặc bộ ấy."
Nàng nói: "Vậy không được. Mẫu thân ngươi nói, hôn lễ trọng đại, phục trang không được sai sót."
"Không có gì sai đâu." Y nói, "Sai cũng chẳng ai dám bảo."
Nàng cười:
"Dù sao cũng ngày trọng đại, cần chọn kỹ. Điện hạ mau xem thích kiểu nào."
Sầm Già Nam ngắm qua, ý niệm chợt lóe lên, rồi lần lượt phủ các loại vải lên người nàng, mềm mại có hạt ngọc trai, có cái nhẹ nhàng, có cái se lạnh, khiến nàng cười ê a:
"Điện hạ đừng đùa, chồng chọn kỹ đi."
Y bế nàng ngồi lên, trịnh trọng hơn:
"Mấy mẫu này đều tốt, may mỗi loại một bộ."
"Được," nàng gật đầu, "Còn phục trang điện hạ?"
"Để nàng lựa," y nửa cười nửa nói, "Dù sao cũng do nàng tự tay cởi."
Nàng giận dữ đấm nhẹ y:
"Điện hạ!"
Y nói:
"Chọn đi."
Nàng: "Ta thích mẫu Hồng Lan Xán, vải đỏ như sóng, rực rỡ đẹp đẽ."
"Ừ," y đáp, lòng có ý khác.
"Nếu đã chọn rồi còn phải đo kích thước nữa," nàng nói tiếp, rút thước mềm ra, "Ta đo đại khái trước. Lúc điện hạ rảnh, người thợ thêu sẽ đo kỹ cho."
"Ừ," y gật, đột nhiên bế nàng lên đặt lên bàn, nói: "Đo đi."
Y quá cao, ngồi bên nàng đo không tiện, nàng chiều ý.
Nàng đặt thước đo vai y, từ vai đến đầu dần dần, rồi đo xong. Hóa ra vai y rộng lớn, không lạ mỗi lần y ôm nàng, vừa khó thở vừa cảm thấy an toàn.
Mặt nàng đỏ bừng, thu thước lại, nhanh chóng ghi lại kích cỡ, tiếp tục đo.
Sau vai đến cổ tay, vừa đo tay nọ tay kia, tay còn lại của y lại đặt lên eo nàng nghịch ngợm.
Nàng phạt một cái lên tay y:
"Đừng phá, đổi tay kia đo."
Y đổi tay, tiếp tục nghịch.
Đo xong cánh tay, chân, vòng eo, nàng thu thước lại thì bị y đẩy ngã trên bàn.
Y cúi người nhìn nàng, quấn nàng trong lớp vải lụa đỏ rực, khiến lớp vải như con nhộng trên người nàng.
Nàng hơi bối rối, lẩm bẩm: "Điện hạ làm chi?"
Y không đáp, từng lớp nhẹ nhàng tháo dần khỏi nàng.
Mỗi lớp rút đi, mắt y càng thẳm sâu, như tìm được báu vật quý giá, một lớp gỡ một lớp say mê.
Khi tháo tới lớp cuối, làn da trắng mịn hiện ra giữa vải đỏ, ánh mắt y sâu thẳm không đáy, màu tím của đồng tử hóa thành đen đặc.
Đàm Bảo Lộ tựa người ngồi trên bàn, hai tay chống lên vai y, cảm thấy từng lớp vải đỏ tựa như cánh hoa hé mở dần, nàng chính là nhụy sen đỏ rực cháy.
Mỗi lần chạm qua vải là như lấy được lông vũ, khi lớp cuối cùng rời bớt, cảm giác bàn tay thô ráp mà nóng bỏng ôm chặt lấy đùi.
Trong khoảnh khắc đó, nàng như chạm sấm sét, cứng đơ người, mí mắt run rẩy, nghĩ nên đo tay y xem sao, sao mà bàn tay to lớn rộng lớn, gần như phủ kín ngực nàng.
"Điện hạ..." Nàng lắc đầu kêu khẽ, rồi y khẽ cắn lên môi.
Sau trận bệnh, Đàm Bảo Lộ luôn thấy mỏi mệt. Khi Sầm Già Nam làm xong công việc, nàng khép chân rồi dựa vào lòng y, trán tựa cổ y, mơ màng thiếp ngủ.
Y nhìn khuôn mặt nàng, sắc hồng yêu kiều trên mặt dần phai, dưới ánh hoàng hôn mỏng manh trở nên lạnh lùng và thấu đáo.
Nếu không phải trong lòng đang ôm ấp tiểu cô nương mới được yêu chiều say đắm, có lẽ y còn ngỡ đây là đại tướng ngự trị nơi doanh trại của mình.
Sầm Già Nam không hề dễ bị Đàm Bảo Lộ lừa gạt như nàng tưởng.
Nếu thật dễ bị lừa, thì đã bị thảm hại cả ngàn lần rồi.
Việc múa kiếm không phải nhất thời nảy sinh.
Đàm Bảo Lộ từng múa cho y một lần, để báo đáp y cho mẫu thân nàng.
Điệu múa đó mỹ lệ đến nay thường hiện trong mộng y.
Ngày ấy nàng mảnh mai mềm mại, dáng múa thướt tha, cánh tay và đầu ngón khéo léo như lá mầm xanh non. Còn nay nàng lấy kiếm thật, không còn chú trọng bước múa, mà là hướng ánh mắt tới kẻ địch tưởng tượng.
Rốt cuộc nàng định làm gì? Tìm Vạn Sự Thông lấy thuốc độc, học kiếm hùng hục, y chỉ nghĩ đến hai lý do: một là nàng muốn bảo vệ bản thân, hai là có người định hãm hại nàng.
"Ưm..." Đàm Bảo Lộ ngủ mê man trong lòng y, níu áo y rên khẽ.
Y khép mắt, tay đặt lên lưng nàng vỗ nhẹ, nhìn qua bàn thấy ngoài mấy tấm vải đỏ còn có rất nhiều vật, trong đó có một quyển ghi chép mở ra.
Lướt qua nét chữ trong sách, khuôn mặt y trở nên u ám hơn.
Một thợ săn đỉnh cao nhất thường đến trong hình thái con mồi.
Sầm Già Nam biết Đàm Bảo Lộ đang lợi dụng y, nhưng cứ nghĩ việc đó không có gì sai.
Một phụ nữ yếu ớt muốn giữ mạng, dựa vào cây to thì có lỗi gì? Muốn lợi dụng thì cứ lợi dụng, y còn tự mãn vì mình vị thế cao ngất, có thể cho nàng quyền lợi.
Nhưng y luôn nghĩ mình phân biệt được đâu là lợi dụng, đâu là thật lòng.
Y tưởng đã nhìn rõ mưu kế nhỏ nhen, lời đường mật, cử chỉ ve vãn, nũng nịu nàng. Y nghĩ nàng chỉ là con sóc nhảy trong lòng bàn tay y.
Kết quả, Đàm Bảo Lộ không đơn giản như y tưởng.
Ghi chép là những công văn, thư từ nàng hàng ngày sắp xếp trong thư phòng y.
Y ép nàng làm thư đồng cho mình, không ngờ lại vừa đúng ý nàng.
Nàng mỗi ngày chép xong công văn, lặng lẽ tổng hợp toàn bộ thông tin tiếp cận thành sách ghi chép. Qua đó nàng theo dõi triều chính, tường tận động thái Hách Đông Diên.
Thậm chí nàng còn ghi chú, bật mí điểm yếu và năng lực quan chức, cách phá hủy chúng. Mưu lược tinh vi chẳng kém bậc quan lâu năm trong triều.
Sầm Già Nam siết chặt trang giấy, nếp gấp ở giấy mới dừng lại.
Bàn tay mềm mại nàng như liễu mềm ôm lấy cổ y, làn môi nhuốm son nhẹ hé, tỏa hương thơm ngát. Nàng thấy lòng y ấm áp an lành, từ tốn quay mặt, mặt áp vào, mơn trớn qua lại.
Y khép mắt hỏi:
"Rốt cuộc nàng định làm gì?"
Đàm Bảo Lộ tỉnh dậy lúc trời tối. Nàng thấy mình ngồi gục trên bàn, xung quanh đã không có ai. Tiểu Đông bên cạnh dập lò đồng thay trầm hương cho nàng.
Nàng lơ mơ rồi tỉnh hẳn, hỏi: "Điện hạ đâu rồi?"
Tiểu Đông đáp: "Điện hạ mới đi, hình như có việc quan trọng."
"Ừ," nàng gật đầu, rồi hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Tiểu Đông nói: "Vừa qua giờ Dậu."
Đàm Bảo Lộ duỗi người ngáp dài, mở mắt liền cứng đờ.
Nàng thấy quyển ghi chép úp úp trên bàn.
Đàm Bảo Lộ: Đo kích cỡ đó!
Sầm Già Nam: Đo chỗ nào?
Đàm Bảo Lộ: ...(đuổi gã tầm gửi!)
Đề xuất Cổ Đại: Thù đã báo xong? Nhiếp Chính Vương khiêng ta về phủ sinh hài nhi!