Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 82: Chương 82

Chương thứ tám mươi hai

Sầm Già Nam chính là loại người như mảnh thủy tinh vỡ nuốt vào cổ họng, phải chịu đựng đau đớn mà chẳng kêu than một lời. Để y than khóc, kêu đau, nào bằng trực tiếp kết thúc sự sống của y. Cho nên, dù y trải qua bao trận chiến đầy thương tích tứ chi ngũ tạng, trở về vẫn không hề hé răng kêu một tiếng nào.

Y âm thầm chịu đựng, thế thì Đàm Bảo Lộ sao mà hiểu được?

Đàm Bảo Lộ cảm giác ngón tay Sầm Già Nam khẽ chạm lên mí mắt mình, lần này giọng y có phần không hài lòng, âm trầm nói: “Bảo nàng về một lượt mà lại khóc đến hai lần, về sau đừng trở về nữa.”

Lời nói của Sầm Già Nam là chân thành, nhưng Đàm Bảo Lộ nghe như gió thoảng qua tai, chẳng để tâm.

Nàng lần lượt vuốt ve vết thương trên người Sầm Già Nam.

Mà người ta cũng chỉ là thân xác phàm trần, trải qua lưỡi dao nhọn sắc bén cắt qua, làm sao có thể không rỉ máu chứ?

“Phía dưới thì sao? Có bị thương đâu không?” Đàm Bảo Lộ nghẹn ngào hỏi, đưa tay muốn chạm tới đai lưng y.

Tay nàng mò mẫm rồi vồ hụt, lại muốn cởi cả quần y. Sầm Già Nam chưng hửng, trong người bỗng cứng đờ lại, khi cảm giác dễ chịu qua đi y bực bội nắm lấy tay gây rối đó, cười nhạt nói: “Phần dưới chưa thể xem.”

“Ồ?”

“Phải để dành đến khi thành thân rồi mới được phép ngắm.” Lời nói của y ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Đàm Bảo Lộ mặc dù chưa hiểu tường tận, một hồi sau tinh thần tỉnh táo mới nhớ ra, con gái thì chẳng nên tùy tiện sờ cạp quần người khác, lại nữa, nàng không phải là Sầm Già Nam mà, biết giữ liêm sỉ.

“Ồ,” nàng lí nhí một tiếng rồi đỏ bừng mặt lui ra phía sau, thế nhưng Sầm Già Nam chẳng chịu thua, lập tức trở thành chủ động ôm chặt lấy nàng.

Ngực trắng muốt của y ướt đẫm, như khối ngọc trắng thấm đẫm sương mai. Cơ ngực rắn chắc là kết quả từ những năm tháng cưỡi ngựa bắn cung, dáng hình đẹp đẽ mà không cứng ngắc, giống như một con báo săn mềm mại đầy sức mạnh.

Sầm Già Nam tiến đến gần, Đàm Bảo Lộ muốn vùng tránh nhưng khi thấy vết thương trước mắt lại dừng lại.

Nàng mềm mại tựa vào ngực y, dịu dàng vuốt nhẹ vết sẹo bên trái ngực. Một vết sẹo dài sâu, nàng dựa sát môi thổi nhẹ, tiếng khóc chưa bật thì hỏi: “Có còn đau không?”

“Không đau.” Tiếng y vút qua đầu nàng, âm vang dội kèm theo nhịp rung của lồng ngực, trầm thấp và đẹp đẽ.

Đàm Bảo Lộ đặt tay lên vết sẹo, nói: “Nơi đây là chỗ trái tim.”

Vị trí vết thương của Sầm Già Nam chỉ cần lưỡi dao lệch đi một chút nữa là đâm thẳng vào tim.

Qua lớp sẹo nàng dường như thấy được ánh kiếng sáng chớp, bóng kiếm quang vây quanh, tiếng súng nổ đạn bay như mưa lũ.

Bậc võ tướng chẳng những phải biết tấn công mà còn phải biết phòng ngự. Khi gặp nguy hiểm phải như thằn lằn lìa đuôi để sinh tồn, dùng vết thương thương nhẹ nhường chỗ cho mũi dao chí mạng.

“Ừ,” Sầm Già Nam đáp, túm lấy tay nàng rồi đặt vào miệng, vừa hôn vừa cắn, như biến nàng thành bữa đại tiệc, từ đầu ngón tay từng chút thưởng thức một cách say mê.

“Tiểu thư.” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng Tiểu Đông gọi.

Đàm Bảo Lộ giật mình như hồn bay phách lạc, hỏi vội: “Tiểu Đông, có chuyện gì?”

Tiểu Đông nói: “Lúc nãy quên mang đào hương ngài cần vào, nay đem đến.”

“Không cần…” Lời chưa kịp thốt ra, Tiểu Đông đã bê khay bước vào.

Gần như cùng lúc ấy, Sầm Già Nam ôm nàng tiến vào bồn tắm, rồi y lặn sâu xuống nước.

“Tiểu thư, đồ để đây rồi.” Tiểu Đông nói.

“Ừ, cảm ơn.” Đàm Bảo Lộ cảm nhận đầu mũi y dưới nước áp sát vào ngực mình, từng hơi thở làm nước gợn sóng. Thời gian từ trước đến nay chưa từng trôi qua khó nhọc như vậy, nàng căng thẳng đến bốn chi rụng rời, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Có cần tiểu nha đầu này tắm giúp không? Lâu rồi không mát xa lưng cho ngài.” Tiểu Đông giả bộ xắn tay áo.

“Không cần, để ta tự làm.” Đàm Bảo Lộ vội đáp.

“A…” Tiểu Đông thất vọng lắm.

Đàm Bảo Lộ lấy lại tinh thần nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự lo nổi.”

Tiểu Đông nói: “Tốt, ta đi trước đây.”

Ừ.

“Tiểu thư tắm cẩn thận nhé, vừa mới khỏi bệnh…”

“Ta thật sự không sao.” Đàm Bảo Lộ lo lắng nói.

Tiểu Đông: “Ta đi đây.”

Cánh cửa khép lại, Sầm Già Nam nhô đầu lên khỏi mặt nước, ánh mắt nhìn nàng sâu như đáy hồ.

Lông mi còn đọng giọt nước, ánh nhìn âm u, đượm đầy nguy hiểm.

“Muốn ta giúp ngươi mát xa lưng không?” Y bắt chước lời Tiểu Đông hỏi.

“Không, không được!” Đàm Bảo Lộ vội đẩy y ra. Y phục ướt sũng dính sát da thịt như lớp màng trong suốt, còn y thì trần truồng trên người, dang rộng hai tay ôm nàng như mãnh long chằng chặt bảo vật.

Sầm Già Nam tiến tới thì nàng lui lại, lui đến không còn chỗ.

Y dưới nước bế nàng lên, đặt lên đùi mình. Qua lớp vải nàng cảm nhận bên hông có vật gì đó nóng rực kề sát, hơn cả dòng nước mát. Nàng chẳng biết đó là gì, chỉ cảm thấy bản năng phòng vệ nhất định đó là thứ rất đáng sợ.

Nàng muốn đứng lên tránh đi, lại bị y giữ chặt chân. Sầm Già Nam nghiêng cằm lên vai nàng, giọng trầm trầm: “Đừng động, giúp ta đi.”

Trong giọng nói có lời khẩn cầu khiến Đàm Bảo Lộ sửng sốt, ấp úng hỏi: “Ta, ta giúp thế nào?”

Sầm Già Nam cúi đầu gần đến mức mũi chạm mũi nàng, mi mắt chạm vào nhau, y nhẹ nhàng hôn và khẽ mớm quanh cổ, dịu dàng nói: “Chỉ cần thế này thôi.” Rồi y nhẹ nhàng ép nàng, tiến lui từng chút.

Nàng cứng đờ trong nước, mắt mở trừng trừng như người mất hồn.

Nàng cảm nhận theo sự thay đổi đó, thân thể mình cũng nóng lên. Rõ ràng là nàng đang ốm, mà lại như thể được y chữa khỏi bệnh. Đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.

Thân thể nàng bị đập rung vài lần, dưới nước nàng cố giữ chặt cánh tay y, y hỏi: “Có khó chịu không?”

Đàm Bảo Lộ nhắm mắt gật đầu rồi lại lắc đầu.

Sầm Già Nam hỏi: “Khó chịu hay không khó chịu?”

Đàm Bảo Lộ nói: “Khó chịu, cổ ngứa ghê lắm.”

Y không ngừng hôn cổ nàng, thèm muốn liếm cả một mảng da. Nàng nói với y rằng những người đó đã đụng tới chỗ này, y làm như thế này không phải là rất rõ ý tứ sao.

Nàng hơi tức giận, oán trách: “Lúc nãy nói không để tâm mà…”

“Nhưng ta nhìn Bảo nhi rất để ý.” Y nói, “Ta giúp Bảo nhi liếm sạch sẽ cho.”

“Ta đã quên rồi…” Đàm Bảo Lộ thở dài, “A…”

Nước trong bồn nổi sóng dữ rồi giảm dần đến ngang ngực nàng. Y chạm thấy nước có phần lạnh đi, bèn bồng Đàm Bảo Lộ lên, bước nhanh về giường.

Y đặt nàng nằm trong chăn ấm, cuốn chặt đến chỉ còn đôi mắt long lanh nước là lộ ra.

“Ngươi, phía đó thế nào rồi?” Đàm Bảo Lộ dù ngây thơ cũng không thể không hiểu những gì y vừa làm. Vật đó rời đi vẫn nóng rẫy, chắc còn chưa ngừng lại.

“Lo gì chứ.” Y nói thản nhiên.

“Không, ngươi không lo sao?” Nàng lí nhí hỏi.

Sầm Già Nam vốn bức bối sắp bộc phát, không muốn tranh luận nữa. Y định bế nàng lên giường, đỡ đi về, nhưng nàng chống tay lên ngực y liên tục lắc đầu: “Không được đâu, ta đêm nay không về.”

Y cau mày hỏi: “Tại sao?”

Đàm Bảo Lộ lại thấy y hỏi như vậy thật vô lý, khó hiểu: “Đây vốn là nhà của ta mà.”

Chưa kịp dứt lời sắc mặt y lập tức biến đổi, nàng vội lần môi giữ chặt.

Nghe giọng mình, nàng mới nhận ra đã làm tổn thương lòng y.

Nàng có mẹ, có em trai em gái, chỗ nào có họ chính là nhà nàng.

Còn y chẳng có gì hết.

Y không một người thân, sống trong dinh thự rộng lớn nguy nga, nhưng nơi đó với y chỉ là một căn nhà, không phải là gia đình.

Sầm Già Nam chẳng hề có nhà.

“Ta không có ý đó.” Đàm Bảo Lộ nói, “Ta khó khăn lắm mới trở về, còn muốn nói chuyện với mẹ nữa.”

Tối nay Sầm Già Nam mới vừa cãi nhau với nàng, không muốn tiếp tục tranh cãi, liền nhường một bước. Y mỉm cười ba phần, giọng nói trêu đùa đồng thời hàm chứa quyết ý: “Ta chỉ muốn xây một chiếc lồng vàng lớn nhất thế gian, nhốt ngươi vào đó, không cho ai động tới, không cho ai gặp mặt, không cho ai nói chuyện cùng.”

Đàm Bảo Lộ rùng mình nhẹ nhàng, nàng cảm thấy y không đùa. Y có thể, cũng có năng lực tạo ra chiếc lồng vàng để nhốt nàng, như cách y nuôi những con đại bàng ưng.

“Nhiếp Hoàng thượng không cho ta trở về, sợ ta lại gặp tai họa phải không?” Nàng dò hỏi.

Sầm Già Nam nhìn nàng, chẳng đáp.

“Nhiếp Hoàng thượng, ngươi xem thường ta rồi.” Đàm Bảo Lộ nói tiếp.

“Ta hơn mức ngươi tưởng nhiều.” Mạnh Phi Thâm đã bắt cóc nàng, nhưng trước mặt nàng không thu được chút lợi lộc, còn bị nàng doạ, giờ hắn có lẽ vẫn tưởng mình bị đầu độc nặng.

Nàng nâng mặt Sầm Già Nam lên, ngước mắt nhìn y, nghiêm trang nói: “Ta không cần chiếc lồng vàng, cũng không cần nhà vàng che dấu sắc đẹp, ta cần tự do.”

“Tự do là sao?”

Đàm Bảo Lộ kiên định: “Ta cần tự do muốn về nhà thì về, muốn gặp người thân, bạn bè thì gặp, muốn đi đâu thì đi. Không sợ hãi trước ai, trước điều gì. Đó mới là cuộc sống ta mong muốn.”

Y chăm chú nhìn nàng một hồi.

“Nhiếp Hoàng thượng?” Nàng nhìn lại, lại hỏi một lần nữa.

Y lúc đó không vui đứng dậy, mặc áo quần vất vưởng khắp đất.

Đàm Bảo Lộ cũng rời khỏi chăn, ngượng ngùng nhặt mảnh y phục mới mặc vào rồi chui trở lại trong chăn.

Y mặc xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, nàng vội dặn dò: “Nhiếp Hoàng thượng, đừng đi cửa chính nhé!”

Y dừng bước, không thể chịu đựng nổi quay lại liếc nàng một cái.

Nàng cười ngượng: “Leo cửa sổ…”

Nàng nhìn rõ y lườm khinh bỉ rồi giở cửa sổ đi.

Y đi rồi, Đàm Bảo Lộ nằm trên giường.

Bên hông vẫn có cảm giác vật gì đấy áp sát, quấy rầy nàng mãi không nguôi, khiến nàng chẳng thể ngủ.

Nàng nhận ra căn nhà không người như yên tĩnh lạ, rõ ràng là tổ ấm của mình, mà lòng lại thấy khác lạ không quen.

Không còn người bên cạnh, không còn hơi ấm nồng nàn, không còn cánh tay cứng rắn nắm lấy eo mình.

Nàng mặt đỏ lên, đành vỗ vỗ má mình, tự động viên: “Đàm Bảo Lộ à, hãy cố lên nào!”

Bên bờ sông Bạch Thủy, lão ngư cùng con trai đang thả lưới bắt cá. Vừa thu lưới đầu tiên chỉ bắt được vài con cá hôi và tôm thối, lão lẩm bẩm: “Hôm nay vận khí chẳng tốt.”

Ngư phủ thở dài, hút một hơi thuốc dài, rồi thả lưới thứ hai xuống. Mạng lưới lần này kéo lên rất nặng.

“Ồ, lần này bắt được cá lớn rồi!” Con trai ngư phủ vui mừng nói.

Hai cha con cùng kéo lên, bỗng nghe “bịch” một tiếng, ngư phủ kinh hãi ngã ngồi đất, la lớn: “Có người đó! Có người đó!”

Ở chốn này vớt được người, hoặc là giặc cướp, hoặc là kẻ bị truy nã. Hai cha con hoảng hồn thu lưới chạy mất.

Mạnh Phi Thâm nằm bên bờ, sắc mặt trắng bệch, tay chân co giật như quỷ ra từ sông quên xuân. Y liên tục phun nước bẩn ra, cuối cùng gần như nôn ra mật.

Y ngã ngửa trên đất, cười lớn: “Trời đất ơi, cuối cùng ngươi cũng giúp ta một phen.”

Bàn tay chống bụng bên hông phải, đau nhói như dao cắt, chắc xương sườn gãy rồi.

Y chống bụng đứng dậy, loạng choạng bước về phía đại lộ.

Trước điểm dừng nghỉ trên đường có tấm bảng tuyên cáo truy nã phạm nhân. Y chen vào đám đông, thấy bên bảng đã từng dán chân dung, giờ xé rách chỉ còn mờ mờ hình dáng thiếu nữ tươi cười như ánh dương, chính là mặt nàng Đàm Bảo Lộ.

Y rời mắt khỏi chân dung người con gái, nhìn sang bên kia là chân dung chính mình cùng phần thưởng ngàn lượng bạc. Y cười lạnh, giật phắt tấm giấy xuống.

Chợt có tiếng vó ngựa gấp gáp, y quay lại thấy Sầm Già Nam cưỡi ngựa tiến đến.

[Vừa thấy mặt là như vậy:] - Sao lại không cho xem? Có phải xấu hổ lắm không? Chậc chậc chậc...

[Sầm Già Nam:] - Sợ làm nàng khiếp đảm.

[Đàm Bảo Lộ (sợ hãi):] - Quá xấu xí, u u u u, ta không muốn gả nữa...

[Sầm Già Nam (dỗ dành vợ):]

(Hết chương)

Đề xuất Cổ Đại: Phế Tài Tu Tiên? Tiểu Nữ Tử Ấy Được Chư Vị Tiên Tôn Sủng Á
BÌNH LUẬN