Mẹ tôi bảo, tôi là nỗi ô nhục cả đời bà. Bà chỉ yêu thương em gái, coi nó là báu vật quý giá nhất trên đời. Tôi dốc sức kiếm tiền chữa bệnh cho bà, bà lại nói đó là bổn phận của tôi, vì bà đã vất vả nuôi tôi khôn lớn.
Bà sống trong căn nhà tôi mua, hưởng thụ sự chăm sóc của tôi, nhưng lại rêu rao với mọi người rằng tôi chỉ biết làm màu, còn em gái mới là chiếc áo bông tri kỷ của bà.
Sau này, tôi mắc ung thư dạ dày. Bà cùng em gái cuỗm sạch tiền bạc của tôi, bỏ mặc tôi chết trong tuyệt vọng trên giường bệnh. Bà nói: "Đừng trách mẹ, mạng sống của con vốn là do mẹ ban cho. Chi bằng để số tiền này cho...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 4 giờ 38 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Huyền Huyễn: Ta Không Phải Hí Thần