"Phó tiền bối, thực ra em vẫn luôn có một ý tưởng nhỏ, dù chưa thật sự chín chắn." Phù An An vừa nói, vừa ngoan ngoãn kéo thi thể đến gần cửa, mắt lướt qua hai cái xác không đầu, cố gắng không nhìn phần ruột và nội tạng đang chảy ra.
Phó Ý Chi lạnh nhạt: "Nếu đã không chín chắn thì đừng nói."
Phù An An: "..." Vậy em còn nên nói không đây?
"Zombie bên ngoài em đếm được tổng cộng là một trăm sáu mươi chín con. Con số này đúng là nhiều, nhưng không đến mức chúng ta hoàn toàn không thể kiểm soát. Nếu chúng ta thử nghĩ cách chuyển từ phòng thủ sang tấn công... Liệu có khả năng mỗi ngày diệt hai mươi con zombie không?"
"Ý tưởng không tệ, tự cô mà làm đi."
"Em... Anh không thể nói vậy chứ!" Phù An An trừng lớn mắt.
"Nếu cô có thể thuyết phục đám người trong bếp ra ngoài cùng nhau liều mạng, thì kế hoạch này tạm chấp nhận được." Phó Ý Chi vừa dứt lời, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn.
"Mẹ ơi, trong khoang thuyền này còn có người sống! Dụ hết zombie đến đây!"
Phù An An nghe thấy tiếng nói thì sững sờ, quay đầu nhìn Phó Ý Chi: "Anh vừa ném cái điện thoại đúng không? Ném đi đâu rồi?"
"Tiện tay quăng ra, hình như là hướng nhà bếp." Phó Ý Chi thờ ơ nói.
Phù An An: "..." Không còn cơ hội liên minh rồi.
Phù An An giờ không dám đến gần cửa phòng, ngồi trong phòng lắng nghe mọi động tĩnh từ nhà bếp, cho đến khi tiếng chạy trốn vang lên bên ngoài, vài tiếng kêu thảm thiết sau đó, cánh cửa mới một lần nữa im ắng.
"Anh cố ý ném?" Phù An An nhìn Phó Ý Chi.
"Luật thứ tư của trò chơi sinh tồn: Đây là một trò chơi cá nhân, đừng dễ dàng liên minh với bất kỳ ai, cũng đừng tin bất kỳ người ngoài nào." Phó Ý Chi đứng dậy, nhặt ba lô bên cạnh và mang theo hai chai nước.
Phù An An nhìn anh như vậy: "Anh định rời đi à?"
"Chứ còn gì nữa? Cùng cô ngủ chung giường sao?" Khóe miệng Phó Ý Chi khẽ nhếch, cười khẩy một tiếng.
Người này sao lại nói chuyện khó nghe vậy. Phù An An hít một hơi thật sâu: "Cái này cho anh."
Phó Ý Chi nhìn gói mì tôm Phù An An đưa tới, thuận tay nhận lấy: "Lời nhắc nhở cuối cùng, đừng quá mức lương thiện."
Cô cũng đâu phải đối với ai cũng lương thiện. Phù An An vừa định phản bác, thì trong phòng đã không còn ai. Phù An An nhìn cái lỗ thông gió đang mở, rời đi cũng tốt, ít nhất sẽ không cần phải đề phòng một người ngoài bất cứ lúc nào.
Rầm, rầm—— Tiếng zombie va chạm lại vang lên từ bên ngoài. Phù An An nhìn hàng thi thể zombie xếp chồng trước cửa, vì chúng vẫn không ngừng tiến hóa, khả năng phá cửa xông vào bất cứ lúc nào khiến cô thấp thỏm lo âu.
Ngày thứ hai mươi ba của hành trình sinh tồn trên biển.
Zombie đã va chạm vào cửa phòng ba bốn lần, may mắn là mùi thi thể zombie trước cửa khiến chúng không quá cố chấp, nhưng điều này cũng khiến Phù An An gần như thức trắng cả đêm. Tuy nhiên, so với cô, mùi của rất nhiều người sống trong nhà bếp lại hấp dẫn zombie hơn. Hầu như mỗi khoảnh khắc, tiếng phá cửa điên cuồng lại vang lên từ bên ngoài nhà bếp, không biết những người bên trong còn có thể cầm cự được bao lâu.
Nhưng có một điều Phù An An lúc này khá chắc chắn – cô phải rời khỏi căn phòng nhỏ này! Làm nhân viên giao thức ăn trên thuyền vài ngày đã giúp cô khá hiểu cấu tạo của toàn bộ tàu hàng, tránh những con zombie để lên boong tàu có lẽ không thành vấn đề.
Tiếng móng tay cào vào cửa sắc nhọn vang lên, Phù An An nghe khó chịu nhíu mày, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị trang bị để ra ngoài. Đầu tiên, cô tháo một chân bàn, dùng băng dính quấn con dao phay vào đó. Một cán dài nửa mét kết hợp với con dao chặt xương lớn tạo cảm giác như một chiếc búa nhỏ. Cảm giác cầm khá tốt, Phù An An vung thử rồi đặt sang một bên. Trải qua những ngày tiêu hao, sáu ô không gian đã trống được hai ô. Phù An An nhìn quanh phòng, cảm giác có thứ gì có thể dùng được, cô sẽ mang theo.