Phù An An canh chừng lối ra vào, vừa ăn táo vừa thầm ghi nhớ số phận những người sống sót. Kể từ ngày thứ mười ba đến nay, đã có tổng cộng hai mươi mốt thuyền viên cố gắng chạy trốn đến phòng bếp, trong đó mười sáu người đã thành công. Trong khi đó, số lượng zombie bên ngoài dao động trong khoảng từ một trăm chín mươi đến hai trăm mười con.
Phù An An qua ô mắt mèo, cẩn thận đếm lại số zombie bên ngoài. Có lẽ vì quá mức tập trung, cô đã không để ý thấy một con zombie đang chầm chậm tiến đến. Cho đến khi nó chắn ngang ô mắt mèo.
RẦM—— Con zombie dùng đầu đập mạnh vào cánh cửa, khiến Phù An An giật mình thót tim, ngã bệt xuống sàn. Có lẽ vì tiếng động, con zombie này càng húc mạnh hơn, đồng thời thu hút thêm những con zombie khác đang lang thang trên hành lang.
Chết tiệt! Phù An An lùi lại vài bước, tay nắm chặt con dao phay vừa vớ được từ phòng bếp. Đúng lúc này, tiếng mở cửa đột ngột vang lên, lại có người không thể chịu đựng thêm, chạy tháo thân về phía phòng bếp. Thật đúng lúc, hành động đó đã thu hút lũ zombie đang bám lấy cửa phòng cô.
Phù An An hé cửa nhìn ra ngoài, đó là người đàn ông mập mạp ở khoang đối diện với cô. Mấy ngày không gặp, ông ta đã gầy rộc đi vì đói. Phù An An kinh ngạc nhìn ông ta, trước đây người đàn ông mập mạp từng bị zombie cào trúng, vậy mà không hề biến dị! Ông ta là một trường hợp ngoại lệ sao? Hay chỉ khi bị cắn mới có thể lây nhiễm và biến dị? Phù An An theo dõi người đàn ông mập mạp chạy đến cửa phòng bếp, rồi nhìn ông ta lẩn vào bên trong.
Hai ngày sau đó, không còn ai chạy trốn về phía phòng bếp nữa. Phù An An đoán rằng có lẽ các khoang khác đã không còn người, và cô là người duy nhất còn sót lại ở khu vực giữa và sau của khoang tàu.
Ngày thứ mười tám sinh tồn trên biển. Phù An An nghe tiếng zombie đi lại và va vấp bên ngoài, đến cả việc ăn táo cô cũng phải cắn từng chút một, không dám gây ra tiếng động lớn. Nguồn nước cũng bắt đầu có vấn đề. Hai ngày trước, nước từ vòi đã chuyển sang màu ố vàng, kèm theo một mùi hôi thối nhàn nhạt. May mắn thay, cô có vật phẩm không gian. Trong đó, nước khoáng còn ba mươi sáu chai. Ngoài ra còn một ít trái cây trong không gian chứa đồ, hai mươi bảy gói mì ăn liền, mười ổ bánh mì nguyên cám cùng một bộ dụng cụ y tế. Những vật phẩm này mang lại cho cô không ít cảm giác an toàn.
Xẹt xẹt—— Trên trần, ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối. Lòng Phù An An thót lại một nhịp, cô ngước nhìn lên trần. May mắn là đèn nhanh chóng sáng trở lại. Phù An An đứng lên, chân trần bước trên tấm chăn trải dưới sàn. Thật đáng tiếc là cô không mang theo vài cuốn sách. Trong không gian cô đơn này, cách duy nhất để giết thời gian là tập thể dục nhẹ nhàng trong im lặng.
Đúng lúc này, từ phía phòng bếp truyền đến tiếng động. "Mấy người đang làm gì vậy? Các người không thể làm vậy được! Cứu——" Tiếng kêu đó đột ngột im bặt.
Một thi thể đàn ông bị ném ra khỏi phòng bếp. Phù An An trừng lớn mắt nhìn, người đó không ai khác chính là vị thuyền trưởng của con tàu. Lũ zombie ngay lập tức xông vào xâu xé thân thể ông ta. Dường như có chuyện lớn đã xảy ra trong phòng bếp. Phù An An không thể nhìn rõ tình hình bên trong, và cánh cửa phòng bếp cũng không còn mở ra nữa.
Chỉ có thi thể của thuyền trưởng, giờ đã bị gặm đến trơ xương, hơn sáu giờ sau, loạng choạng đứng dậy, gia nhập vào đội ngũ zombie. Thời gian biến đổi thành zombie đã rút ngắn lại. Đây thực sự không phải là một tin tốt lành gì.
Ngày thứ mười chín sinh tồn trên biển. Tưởng chừng mọi thứ đã ổn định hơn một chút, thì lần này, từ trong phòng bếp lại có hai người bị ném ra ngoài, hay đúng hơn là hai thi thể. Dẫn đến một vòng tranh giành mới của lũ zombie, và chưa đầy sáu giờ sau, hai con zombie "mới toanh" đã xuất hiện. Thời gian biến đổi càng lúc càng ngắn.
Phù An An nắm chặt quả bóng bóp giảm stress tự chế, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng, áp lực và nỗi sợ hãi đang dâng trào. Thư giãn đi, chỉ cần cô không ra khỏi phòng thì vẫn an toàn. Phù An An không ngừng tự nhủ trong lòng. Chỉ còn mười một ngày nữa thôi!
Bịch—— Một chiếc điện thoại di động bị ném ra từ phòng bếp, rơi xuống đoạn cuối hành lang.