"Đầu bếp tu vi cao, tiến bộ nhanh, mắc mớ gì tới ngươi?" Trầm Huỳnh liếc hắn một cái đầy vẻ ghét bỏ, vừa trợn mắt vừa nói, "Kiếm pháp của hắn là tự nghĩ ra, tu vi là tự mình luyện, ngộ đạo cũng là tự mình ngộ. Hắn ăn gạo nhà ngươi à... À, mà dù có ăn chung gạo với ngươi thì có liên quan gì? Sao ngươi cứ phải so đo với hắn mãi vậy?"
"Có thể..."
"Thôi đi cái thể của ngươi! Ngươi là ngươi, hắn là hắn. Ngay cả gốc rễ còn chẳng cùng một thế giới, vốn dĩ đã không có bất kỳ nhân quả liên hệ nào rồi? Ngươi rốt cuộc không hiểu ra ở chỗ nào, cứ khăng khăng muốn tử chiến với người ta, làm gì phải thế?" Cô ta tặc lưỡi hai tiếng, "Ngưu ba ba ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn lập dị như vậy?"
"Cái này không giống nhau."
"Ở đâu không giống nhau? Ngươi ở thời hiện đại, cũng cứ xoắn xuýt việc Bill Gates nhiều tiền hơn ngươi, mỗi ngày ngủ không yên sao?"
"... " Không cách nào phản bác.
"Mỗi người đều khác biệt, tính cách không giống nhau, cảnh ngộ không giống nhau, kết cục đương nhiên cũng sẽ không giống nhau." Cô ta tiếp tục nói, "Ngươi không kiếm một mục tiêu tốt hơn để so đi, ít nhất cũng là cùng một thôn đi ra, sao không so với ta mà so?"
"... " Ai mà dám so với đồ hack như ngươi chứ!
"Mỗi người đều có sở trường riêng, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào tu vi của mình. Nói đến kiếm tiền, thì đứa nào trong chúng ta là đối thủ của ngươi chứ? Hai ngày trước, ngươi chẳng phải còn gài Phong Ảnh lấy hai phần ba Truy Hồn Lâu còn gì."
"Ai gài bẫy cơ chứ!" Cô Nguyệt trừng cô ta một cái, "Ở Tam Thanh Giới, ta cung cấp tin tức về hai giới dưới cho hắn, chiếm hai phần ba chẳng phải rất công bằng sao?"
Trầm Huỳnh "hừ" một tiếng, "Tin tức hạ giới chẳng phải Thỏ đưa cho ngươi sao? Rõ ràng không làm gì cả, tay không chiếm hai phần ba cổ phần của người ta, đúng là há miệng chờ sung rụng còn gì! Vả lại ở Thượng Thanh Giới, ai lại rỗi hơi đi hỏi thăm chuyện hạ giới chứ."
"Hắn tự nguyện ký khế ước, trách ai được chứ." Cô Nguyệt cười giả lả kiểu thương nhân, liếc cô ta một cái rồi nói, "Ta liều mạng kiếm tiền cho môn phái như vậy, là vì ai hả?! Chẳng phải để nuôi cái lũ ham ăn các ngươi sao!"
"Vâng vâng vâng! Ngưu ba ba vô đối, Ngưu ba ba siêu ngầu!"
"Hừ! Không cần ngươi nói."
"Dù sao... đừng vì người khác ưu tú mà tự nghi ngờ bản thân chứ." Cô ta tiếp tục gặm bánh ngọt của mình rồi nói, "Các ngươi chẳng phải ngày nào cũng nói, Đại Đạo Tam Thiên sao? Vốn dĩ đã chẳng cùng một con đường, mù quáng so xem ai là quán quân làm gì?"
"... " Cô Nguyệt sững sờ. Đúng là Đại Đạo Tam Thiên, Nghệ Thanh là Nghệ Thanh, hắn là hắn. Tu Đạo vốn là tu Đạo của riêng mình, chẳng liên quan gì đến người khác. Nghệ Thanh có thể ngộ đạo đó là vận mệnh của riêng hắn, hắn có thể xuyên qua đến thế giới này, cũng là vận mệnh của riêng hắn, cần gì phải cứ xoắn xuýt mãi vì những chuyện này. Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy linh đài thanh minh, tâm tình vẫn tích tụ sâu trong đáy lòng nhất thời tan biến sạch sẽ, tầng rào cản vẫn chưa thể đột phá trong cơ thể, mơ hồ có xu thế sụp đổ.
"Cảm ơn, ta đã hiểu rồi." Hắn cười nhẹ, lật tay đoạt lấy đĩa bánh ngọt trong tay cô ta, vồ lấy ba miếng bánh ngọt cuối cùng trên đĩa, với tư thế nhanh như chớp, một hơi nhét hết vào miệng.
Trầm Huỳnh: "... " Σ(°△°|||)︴
"Ngươi không phải đưa cho ta sao?" Cô Nguyệt khiêu khích nhướn mày, "Đi đi đi, mang thêm vài đĩa nữa lại đây."
"... " MD, nếu không phải vì tên đầu bếp kia bế quan, cô ta mới thèm để ý đến cái tên quái gở này chứ!
"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì!" Hắn trừng cô ta một cái, "Chẳng phải là đầu bếp muốn bế quan, nhớ ta cho ngươi rút thêm chút sinh hoạt phí, để rồi đi ăn ở các tiệm trong thành chứ gì?"
"Ây... " Ngưu ba ba lắp đặt máy nghe lén trong lòng cô ta sao? Đáng sợ! (⊙_⊙)
"Cho!" Hắn móc ra một túi linh thạch đưa cho cô ta, "Ngày hôm nay ta cao hứng, thưởng ngươi."
Trầm Huỳnh tiếp nhận vừa nhìn, nhất thời bị đầy túi linh thạch choáng váng cả mắt, nhiều như vậy! "Ngưu ba ba, ngươi... không bị sốt đó chứ!" Nói rồi đưa tay sờ trán hắn.
"Cút!" Hắn đập một cái vào tay cô ta, "Ngươi có đi không, không đi ta thu hồi."
"Được rồi ba ba, không thành vấn đề ba ba!" Cô ta lập tức bật dậy, xoay người liền hướng đỉnh núi mà đi. Mới vừa đi ra vài bước, lại nghe Cô Nguyệt nói thêm một câu.
"À đúng rồi, ta quên nói. Ta ngộ đạo xong không biết lúc nào sẽ tỉnh lại, thế nên đó là chi phí sinh hoạt của Vô Địch phái trong hai tháng tới." Lời vừa dứt, Linh Quang trắng xóa nhất thời quét qua toàn bộ môn phái. Linh khí quanh người hắn trong nháy mắt tăng vọt, triệt để tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Trầm Huỳnh với túi linh thạch trên tay: "... " MMP!
*****
Ngưu ba ba lần ngộ đạo này, trực tiếp tọa thiền ròng rã hơn hai tháng, tu vi cũng từ Hóa Thần Sơ Kỳ, tăng lên đến Hóa Thần Hậu Kỳ. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác "nhảy vọt", không thể không nói, quá sảng khoái! Đột nhiên có chút tiếc nuối, sao không sớm hơn một chút tìm đồ hack Trầm Huỳnh nói chuyện phiếm đàng hoàng, trong lời nói của cô ta tuyệt đối có mang theo hiệu ứng tăng cường (buff), nếu sớm nói chuyện có lẽ đã sớm tăng tiến rồi.
"Thịt bò xào quá dai, thịt gà không cho ớt, cá đều cháy khét, canh hầm không đủ sánh. Ngưu ba ba à, ngươi nấu thế này quá không tôn trọng động vật nhỏ rồi... Hay là để Tiểu Hồng nấu đi?"
"Câm miệng!" Cô Nguyệt khóe miệng giật giật, "Dẹp đi cái chuyện nói chuyện phiếm! Ở với cái của nợ này năm phút thôi là hắn cũng tức đến phát bệnh rồi! Hoặc ăn, hoặc cút!"
"... " Dở tệ mà còn không cho người ta nói nữa, oan ức.
"Đúng rồi, ngươi cùng cái tên Dịch Phong kia rất quen sao?" Cô Nguyệt vừa đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống vừa hỏi.
"Ai?" Trầm Huỳnh sửng sốt một chút, gắp một miếng thịt cho vào miệng, sắc mặt cô ta lập tức đen sầm lại.
"Dịch Phong là Dịch gia gia chủ." Cô Nguyệt giải thích, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, "Chính là trong mấy ngày thi đấu môn phái, người ngồi bên phải ngươi và mang theo linh thú ấy."
Trầm Huỳnh trong đầu nhất thời lóe qua một con mèo lớn run lẩy bẩy, sực tỉnh ra, "Ồ! Ngươi nói tên nô mèo ấy."
"... " Nô mèo cái quỷ gì, "Đó chỉ là linh thú của hắn."
"Gặp mặt hai lần rồi, không quen lắm." Cô ta thuận miệng nói, nói xong rồi như vô tình gạt bát thịt sang một bên bàn.
Cô Nguyệt trừng cô ta một cái, cầm lấy đôi đũa khác trên bàn, giơ tay gõ lên tay cô ta, "Không cho vứt, ăn đi! Ta đã nói rồi, ba ngày nữa mới được ra ngoài tiệm ăn. Bữa này ngươi phải ăn cho hết, không cho lãng phí."
Cầm thú! Trầm Huỳnh khóe miệng giật giật, càng ngày càng tưởng niệm đầu bếp đang bế quan. Ăn quen rồi thức ăn chuyên biệt của đầu bếp cao cấp, lại quay lại ăn đồ Ngưu ba ba nấu thì đúng là quá dày vò.
"Thế thì lạ thật, sao hắn đột nhiên gửi thiệp mời cho ngươi?" Cô Nguyệt móc ra một tấm thiệp mời màu đỏ, đưa cho cô ta nói, "Sáng sớm hôm nay vừa lấy được, nói là mời ngươi đi Dịch gia một chuyến, học hỏi phương pháp Ngự Thú, trên đó vẫn ghi tên ngươi, chứ không phải Chưởng môn Vô Địch Phái."
Trầm Huỳnh nhận lấy thiệp mời xem xét, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Há, hình như hôm đó ta đã đáp ứng hắn, rảnh rỗi thì cùng nhau đi bắt động vật nhỏ quý hiếm."
"Chẳng trách..." Cô Nguyệt gật đầu, "Lần trước ở Thăng Tiên Tháp, lúc đó con Tuyết Ngân Sư Hống của hắn bị trọng thương, e rằng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Hắn hiện đang gọi ngươi đi, ngoại trừ muốn giao hảo với phái ta ra, e là cũng thật sự muốn tìm một linh thú mới."
Trầm Huỳnh đột nhiên nghĩ tới điều gì, mắt cô ta sáng rỡ, "Dịch gia rất xa sao?"
"Dịch gia nằm ở cực Bắc của Thượng Thanh Giới, tiếp giáp Huyễn Hải Chi Tân, đúng là rất xa. Nếu là dùng truyền tống trận, e là cũng phải mất bốn, năm ngày đường."
"Vậy chi bằng chúng ta đi ngay bây giờ..."
"Đem cơm ăn xong mới được đi!" Hắn chỉ tay vào đôi đũa bị cô ta vứt sang một bên trên bàn.
"... " Đầu bếp ơi, ngươi mà còn không xuất quan thì ta mất hết vị giác mất!
Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh 70: Nàng Dâu Xinh Đẹp Có Không Gian