"Này!" Trầm Huỳnh đẩy nhẹ một cái, "Ngươi làm sao vậy? Trù... Đồ đệ, ngươi đừng dọa ta!"
"Sư phụ... cứ... yên tâm! Không sao cả!" Không sao mới là lạ ấy chứ, hắn đã nôn ra máu rồi, nằm bệt xuống đất còn không ngừng thổ huyết! Trầm Huỳnh có chút hoang mang, đồ đệ vừa mới nhận sẽ không chết đấy chứ? Nàng không học y, mà về võ thuật ở thế giới này lại không hiểu nhiều lắm.
Nghĩ nghĩ, nàng liền xoay người vọt vào rừng, tiện tay bắt lấy một con tiểu yêu thú vừa từ yêu giới đi ra, nhờ nó giúp tìm Thỏ vương đến xem xét.
Thỏ vương quả nhiên đến rất nhanh, chưa đầy mười phút đã chạy tới."Thượng tiên, ngài tìm ta?""Vào đây xem đồ đệ ta chút nào." Nàng vẫy vẫy tay.
Thỏ vương vội vàng biến thành hình người rồi cùng vào phòng, vừa lướt mắt qua người chỉ còn thoi thóp nằm trên đất, cùng với Quỷ Kì âm trầm quỷ khí ở bên cạnh, lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Thượng tiên, quý nhân đây là do yêu khí nhập thể, hắn lại vừa chữa trị kinh mạch, chưa kịp bài trừ yêu khí, lại còn mạnh mẽ vận dụng linh khí phong ấn Quỷ Kì, khiến yêu khí phản phệ làm tổn thương phế phủ, vì vậy dẫn đến Kim đan bị hao tổn."
Ý gì đây? Nghe không hiểu. "Cần chữa trị thế nào?"
"Chuyện này..." Thỏ vương có chút khó xử, giật giật lỗ tai, "Yêu khí đối với tu sĩ vốn là kịch độc. Yêu khí nhập thể vào quý nhân đã lâu, muốn xua tan yêu khí trong cơ thể, trừ phi... dùng yêu đan của yêu tộc, mới có thể hút hết yêu khí trong cơ thể hắn ra."
"Yêu đan là gì?""Mỗi một con yêu trước khi khai trí đều sẽ hình thành yêu đan trong cơ thể." Thỏ vương chỉ chỉ bụng mình, "Đó là căn bản tu luyện của Yêu tộc. Hơn nữa, yêu đan thông thường sẽ không có tác dụng, cần phải sử dụng yêu đan cấp tám trở lên mới được."
"Vậy sao..." Trầm Huỳnh nhìn về phía bụng Thỏ vương với ánh mắt đầy ẩn ý. Thỏ vương lập tức nhận ra, cả người run lên, vội vàng lùi về sau mấy bước, "Thượng tiên, ta... ta không được! Mặc dù ta là Yêu vương cấp mười, nhưng... yêu đan rời khỏi cơ thể, ta sẽ chỉ là một con thỏ chết mà thôi."
"Ồ." Trầm Huỳnh lộ rõ vẻ thất vọng.
"Sư phụ không cần lo lắng cho con." Nghệ Thanh vừa nôn ra máu vừa vội vàng nói, "Là con tự nguyện vận công phong ấn Phệ Hồn Phiên, không liên quan đến người khác. Có thể trước khi chết... bái ở dưới môn hạ sư phụ, Nghệ Thanh... dù có chết cũng mãn nguyện!"
"Đã không nói được rồi thì đừng nói nữa." Trầm Huỳnh thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ lưng, giúp hắn dễ thở hơn.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng nhìn về phía Thỏ vương và hỏi, "Thỏ, yêu đan của các ngươi trông như thế nào?""Cái này thì không nhất định." Thỏ vương kinh hồn bạt vía lùi lại một bước, "Yêu tộc chúng ta, chủng loại khác nhau, thuộc tính khác nhau, nên nội đan cũng trông khác nhau. Tuy đều là viên, nhưng màu sắc thường thay đổi tùy theo thuộc tính và công pháp của từng yêu."
"Ồ..." Nàng nghiêng đầu ngẩn người, "Vậy chúng đều nằm ở trong bụng sao?"Thỏ vương gật đầu, "Thông thường đều ở vị trí đan điền."
"Thì ra là vậy..." Một tia sáng lóe lên trên mặt nàng, đột nhiên xoay người chui vào gầm giường bên cạnh. Nửa người nàng chôn vùi vào bên trong, chỉ còn lại hai chân lấp ló bên ngoài. Bên trong vang lên một tràng tiếng lạch cạch, hồi lâu sau mới thấy nàng hì hục kéo ra một cái bao tải lớn, quẳng thẳng đến trước mặt Thỏ vương.
"Thỏ, ngươi xem một chút, có phải là thứ này không?" Thỏ vương nghi hoặc kéo miệng túi ra, bất cẩn làm tuột tay, "Rầm" một tiếng, hơn nửa số đồ vật bên trong đổ ra ngoài. Nhất thời, từng viên châu lớn nhỏ khác nhau, lăn lóc đầy đất, đủ mọi màu sắc: đỏ, trắng, đen, lam...
"Yêu... Yêu đan!" Cả người Thỏ vương đều kinh ngạc đến ngây dại, "Chuyện này... Chuyện này..." Nhiều quá đi mất, túi lớn như vậy, tính ra phải đến mấy ngàn viên.
"À, đây là ta phát hiện khi bắt mấy con vật trước đây, thấy chúng phát sáng nên ta mang về." Trầm Huỳnh thuận miệng giải thích, "Ta không có đèn, nên định mang ra thắp sáng. Nhưng những viên châu này đại thể chỉ có thể sáng được một hai ngày là sẽ không sáng nữa." Vì vậy, bất tri bất giác nàng đã tích được cả một đống.
Thỏ vương: "..." Ngươi rốt cuộc đã giết bao nhiêu yêu thú vậy! Nghĩ lại tình hình ở Vạn Yêu Hội ngày đó, nó liền bình tĩnh trở lại ngay.
"Thế nào, những thứ này dùng được không?""Dùng được, dùng được ạ!" Thỏ vương vội vàng gật đầu lia lịa, đâu chỉ là dùng được, mà là quá tốt là đằng khác! Nhiều yêu đan như vậy, đến nỗi nó cũng kích động đến run cả tay.
Phải biết rằng, giữa các loài yêu thú từ trước đến nay không hề có sự hòa bình cùng tồn tại, mà thường xuyên chém giết lẫn nhau, chỉ vì nội đan của đối phương. Ăn nội đan của kẻ khác cực kỳ hữu ích cho tu vi của chúng. Nhưng thông thường, yêu tộc tính khí cương liệt, thà tự bạo chứ không để lại yêu đan. Hơn nữa, sau khi yêu thể chết đi một phút, nếu không mau chóng lấy ra, nội đan cũng sẽ lập tức hư hỏng. Mà giờ đây, nó lại nhìn thấy yêu đan nguyên vẹn nằm đầy đất... Nhiều như vậy... Nhiều như vậy! Σ(°△°|||)︴
Thỏ vương cũng không khỏi đỏ mắt thèm thuồng, giá mà có được một hai viên cũng tốt. Nó mạnh mẽ đè nén lòng tham, vội nhặt một viên yêu đan cấp tám rồi tiến lên, "Thượng tiên, dùng viên này là được ạ." Nó nghiêm túc nói, nhưng ánh mắt liếc xéo vẫn không ngừng dán chặt vào đống yêu đan đầy đất. Sức cám dỗ này... quả thật quá lớn.
"Phải làm thế nào?" Trầm Huỳnh hỏi."Cởi y phục ra, đặt lên ngực là được ạ." Trầm Huỳnh vội vàng làm theo, yêu đan vừa được đặt xuống, chỉ thấy từ người Nghệ Thanh từng luồng khói xám mờ ảo bay ra, rồi tràn vào trong viên châu.
Chưa đầy một khắc đồng hồ, yêu khí trong cơ thể hắn đã bị hút sạch sành sanh. Nghệ Thanh thử cử động một chút, phát hiện đau đớn biến mất, linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển, tự động chữa trị kinh mạch.
"Đa tạ sư phụ!" Hắn lập tức quỳ xuống đất hành lễ. Trầm Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn dậy, "Không sao là được rồi." Hù chết nàng, còn tưởng sau này lại phải trải qua những chuyện phiền toái như vậy nữa chứ.
"Thượng tiên, nếu quý nhân đã không còn chuyện gì, ta xin phép cáo lui trước.""À, vất vả cho ngươi rồi!""Làm phiền Yêu vương."
Thỏ vương lúc này mới xoay người ra khỏi nhà, cố nén ánh mắt đang dán chặt vào đống yêu đan dưới đất. Dừng lại, dừng lại! Đây là đồ vật của thượng tiên, nó có mệnh để nhìn, nhưng không có mệnh để hưởng!
"Thỏ, chờ chút!" Trầm Huỳnh đột nhiên lên tiếng.Thỏ vương giật mình, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Không lẽ, nàng đã nhìn thấu rồi sao?
Trầm Huỳnh lại khom lưng nhặt một vài viên châu dưới đất, đuổi theo ra ngoài và đưa tận tay Thỏ vương, "Ta thấy ngươi rất thích những viên châu này, tặng ngươi đó! Coi như là quà tạ lễ cho việc ngươi đã mang đồ ăn đến cho ta mấy ngày nay."
Thỏ vương sững sờ, ngơ ngác nhìn mấy chục viên châu với cấp bậc khác nhau trong tay, lòng ấm áp, nhất thời có chút muốn khóc."Thượng... Thượng tiên..."
"Cũng muộn rồi, mau về ngủ đi?" Nàng sờ sờ bộ lông thỏ của nó, "Ngươi không phải muốn sinh con thỏ nhỏ sao? Về nghỉ sớm một chút đi."
"Thượng tiên..." Thỏ vương lòng tràn đầy cảm động, hít hít cái mũi cay xè, không kìm được liền bật thốt lên, "Thượng tiên, ngài có thích thỏ con không ạ? Loại vừa mới sinh ấy. Hay là để ta sinh rồi tặng người vài con nhé? Không cần báo đáp, lấy thân báo đáp cũng được!"
"Không cần." Nàng lắc đầu, sau đó lại thêm một câu, "Ta thích ăn thỏ, nhưng lại không thích nuôi thỏ!""..." T_T Sự cảm động vừa rồi chắc chắn là ảo giác! Là ảo giác!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.Top, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Huyền Huyễn: Sư Phụ Lại Rớt Tuyến