Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 519: Chỉ còn bốn cái

Chương 519: Chỉ Còn Bốn Người

“Thẩm Huỳnh!” Cô Nguyệt trừng cô một cái, “Cô đừng có lòng tốt một cách bừa bãi.”

“Ây... Ta chỉ là muốn nhắc nhở một chút, cô sót một người kìa.” Thẩm Huỳnh cắn một miếng trái cây, sau đó chuyển tay chỉ về phía Chỉ Lâm bên kia.

Sắc mặt Chỉ Lâm trong nháy mắt trắng bệch, vẻ mặt không thể tin được, “Thẩm tỷ tỷ...” Mắt cô ta dâng lên nước mắt, vẻ mặt tủi thân sắp khóc.

“Thật ra thì...” Thẩm Huỳnh nghiêng đầu một chút, vẫn giữ vẻ lười nhác, ánh mắt híp híp, “Ta còn thật sự thích Bạch Liên hoa, chỉ là không thích loại hiểm độc.”

Cô Nguyệt nhíu mày, “Mập mạp, dẫn đi luôn!”

“Vâng, sư phụ.” Mập mạp đành phải quay lại kéo cô ta.

“Không! Con không muốn xuống núi.” Lúc này Chỉ Lâm thật sự hoảng hốt, nước mắt tuôn rơi, “Thượng sư! Ca, huynh giúp muội với!” Cô ta vội vàng níu lấy Kiếm Hưng bên cạnh.

Kiếm Hưng cũng với vẻ mặt lo lắng, quỳ xuống cầu khẩn, “Sư phụ, Tiểu Lâm không làm gì sai, vì sao cũng phải trục xuất muội ấy?” Dù sao đó cũng là muội muội của hắn.

Cô Nguyệt còn chưa mở miệng, Thẩm Huỳnh đã đột nhiên đi tới, lấy ra một cái bình quen mắt, đưa cho Chỉ Lâm, “Đây, ta nhặt được, trả lại cho cô!” Đó là một bình Tích Cốc đan, thật trùng hợp, chính là cái bình Tử Du đã đưa cho Thẩm Huỳnh trước đó.

Sắc mặt Chỉ Lâm trong nháy mắt trắng bệch, ngay cả tay đang níu lấy Kiếm Hưng cũng buông thõng, cô ta không thể tin được nhìn chằm chằm cái bình đó. Nàng... đã biết mọi chuyện.

Mập mạp nhìn thấy cái bình đó cũng sững sờ. Chuyện Tử Du đứng ra khuyên Thẩm Huỳnh dùng Ích Cốc đan trước đây, hóa ra là do cô ta chỉ thị. Ngẫm lại kỹ thì Tử Du đâu phải đan tu, Chỉ Lâm mới đúng. Lập tức, sắc mặt hắn cũng tối sầm lại, trực tiếp phế bỏ tu vi của cô ta, rồi kéo cô ta ra khỏi đó.

“Đúng rồi!” Thấy Mập mạp định dẫn năm người kia ra ngoài, Cô Nguyệt đột nhiên nói thêm một câu, “Ta hình như vẫn luôn quên nói với các ngươi, Thẩm Huỳnh... nàng mới chính là chưởng môn của ta phái.”

Điều này không chỉ khiến năm đệ tử bị trục xuất xuống núi kia, mà ngay cả bốn người còn lại cũng đột nhiên mở to mắt ngạc nhiên, với vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Thẩm Huỳnh.

Nàng... lại là chưởng môn!

Thẩm Huỳnh: “...”

Ngưu ba ba đây là tiện thể đẩy trách nhiệm ngược lại cho mình sao! Khốn nạn!

“Sư phụ...” Kiếm Hưng có chút vội vàng nhìn lại Cô Nguyệt.

“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Cô Nguyệt ngăn lời hắn định nói ra, quay đầu lại nhìn về phía ba đệ tử còn lại bên cạnh, lúc này mới trầm giọng nói, “Ta dạy các ngươi tu hành, đúng là hy vọng tương lai các ngươi đạt được thành tựu, có thể truyền thụ phương pháp tu hành cho nhiều người hơn, có thể bảo vệ thế nhân, giảm bớt tai ương. Nhưng ta hy vọng các ngươi đều nhớ kỹ, ta chọn các ngươi là bởi vì vừa hay các ngươi xuất hiện, chứ không phải vì các ngươi không thể thay thế!”

Mấy người giật mình, biến sắc mặt, đồng loạt cúi đầu, ngay cả Kiếm Hưng cũng buông tay đang chắp lại.

Cô Nguyệt nhìn mấy người bị mang xuống núi một chút, ánh mắt híp híp, “Các ngươi nên may mắn, hôm nay đầu bếp... Nghệ Thanh không ở đây. Nếu không không chỉ vài người bọn họ, tất cả các ngươi đều đừng hòng sống sót rời núi.”

“...”

Dám chọc giận kẻ mạnh, thật sự cho rằng ai cũng là Thẩm Tĩnh sao?

— — — —

Ngày hôm sau, lại đến ngày tưới nước.

“Thẩm Huỳnh, hôm nay không tưới nước thật sự được chứ?” Ma Cô nhìn hàng nấm Ma Cô héo rũ bên cạnh Tiên mạch, hơi lo lắng hỏi.

“Chưa ăn cơm, không còn khí lực tưới nước.” Thẩm Huỳnh dựa người như bùn nhão vào tảng đá, vừa nhấm nháp trái cây, “Đầu bếp cũng không biết bao giờ mới về.”

Ngưu ba ba nói, đầu bếp đi giúp con thỏ xoay sở mọi việc, giám sát nhóm học viên thứ hai của phân hiệu Văn Vũ Cung Tử Tiêu. Phải qua một thời gian nữa, đợi đến khi con thỏ tẩy não xong, mới có thể trở về.

“A? Thế nhưng Cô Nguyệt Đại Tiên không phải đi nấu cơm cho cô sao?”

Khóe miệng Thẩm Huỳnh giật một cái, nhìn Ma Cô một cách khó tả, “Ai, cô không hiểu đâu!” Bắt cô ăn như heo, cô thà ăn vặt mỗi ngày, “Ăn trái cây không?” Cô trực tiếp đưa một quả qua.

Ma Cô hai mắt tỏa sáng, dùng sức gật đầu, lúc này mới nhận lấy, “Thẩm Huỳnh cô là người tốt nhất khắp thiên hạ.” Ma Cô với vẻ mặt ngây thơ, “'tặng' cho cô một chiếc thẻ người tốt”, “Cô là người duy nhất cho ta đồ ăn, trừ Tiểu Hoa Hoa ra.”

“Mập mạp không cho sao?” Thẩm Huỳnh nhịn không được hỏi, “Hai người các cô không phải thường xuyên đi cùng nhau sao?”

Ma Cô lắc đầu, có chút tức giận bĩu môi, “Hắn chỉ cho ta ăn củ cải, còn nói bảo ta Ích Cốc.”

“...” Ách, quả nhiên con thỏ mới là tình yêu đích thực của Mập mạp nhỉ!

“Vẫn là cô tốt nhất.” Ma Cô mắt sáng rực nhìn cô, “Chỉ là... vì sao mấy ngày nay trái cây cô cho ta, đều bị cắn dở một miếng?”

“Ây...” Thẩm Huỳnh đứng hình một chút, “Không cần để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này nha.”

“Ồ.” Ma Cô vô tư lự không hỏi thêm, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, “Huệ Tắc gần đây tâm trạng không tốt, đều không cùng ta trồng Ma Cô, ta một mình thật nhàm chán nha.”

“Hắn thế nào?” Thẩm Huỳnh thuận miệng hỏi.

“Hắn nói không biết dạy đệ tử thế nào, đang băn khoăn không biết sau này phải làm sao.”

“Ồ...”

“Gần đây nơi này thật yên tĩnh, thật nhiều người đều không thấy mặt. Lần trước muội muội hái thuốc kia, cũng không thấy.” Ma Cô vừa cắn trái cây vừa nói.

“Cô rất thích nàng sao?” Thẩm Huỳnh quay đầu lại.

“Ân...” Nàng nghĩ nghĩ mới nhẹ gật đầu, “Nàng là trong mấy người kia, người duy nhất chịu nói chuyện với ta, chắc là thích nhỉ?” Nó nhíu mày, có vẻ không hiểu rõ lắm, “Nhưng Huệ Tắc nói, bảo ta tránh xa cô ta ra một chút, cũng không biết vì sao. Rõ ràng người đâu có ở đây, làm sao mà tránh xa được?”

“Ồ.” Thẩm Huỳnh tiếp tục gặm trái cây.

“Đúng rồi, Thẩm Huỳnh!” Ma Cô kéo tay cô, chỉ vào người dưới gốc cây lớn đằng trước nói, “Cô có phải nợ người kia rất nhiều trái cây không?”

“Ân?” Thẩm Huỳnh nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới cây đứng đó một người, đang đứng thẳng nhìn về phía bên này, trông có vẻ quen mắt. Tựa như là hồi trước, Ngưu ba ba cả ngày nhắc mãi trên miệng, khoe khoang về đệ tử có kiếm thể bẩm sinh trước mặt đầu bếp, tên thì quên mất rồi.

“Ta là loại người sẽ thiếu nợ sao?” Thiên hạ thường nói “con gái nợ cha”, nếu có nợ thì cũng là Ngưu ba ba nợ.

“Thế nhưng là hắn ở đó nhìn chúng ta hai canh giờ rồi.”

“Thế à.” Thẩm Huỳnh ánh mắt híp híp, “Vậy chúng ta nhìn lại hắn!” Không thể chịu thiệt.

“Tốt!” Cây nấm ngây thơ dùng sức gật đầu. Thế là, hai ánh mắt lập tức dán chặt vào người đứng dưới gốc cây kia, vừa trừng mắt nhìn, vừa không quên gặm trái cây, nhất thời, cả phía sau núi vang lên tiếng “răng rắc, răng rắc, răng rắc”.

Kiếm Hưng đứng hình một chút, không kiên trì nổi mười giây đã xấu hổ quay đi chỗ khác, trong nháy mắt cảm thấy cử động của mình thật đặc biệt ngốc nghếch, nhưng lại không khỏi có cảm giác như mình đã thua.

Hắn ho một tiếng, nhíu mày rồi thu ánh mắt về, lúc này mới với vẻ mặt lạnh lùng, bước về phía hai người và dừng lại trước mặt họ. Chắp tay cung kính hành lễ với Thẩm Huỳnh, “Gặp qua chưởng môn!” Ánh mắt hắn thoáng liếc nhìn Ma Cô bên cạnh.

“Ân.” Thẩm Huỳnh miễn cưỡng ứng một tiếng.

Hắn siết chặt tay bên hông, hít sâu một hơi nói, “Kiếm Hưng lần này đến đây, là thay muội muội đến xin lỗi chưởng môn. Mong rằng chưởng môn xem xét muội ấy còn nhỏ tuổi, tha thứ cho sự vô lễ, mạo phạm trước đây của muội ấy.”

Đề xuất Huyền Huyễn: Làm Sao Để Trở Thành Tiểu Sư Muội Của Đại Phản Diện Trọng Sinh
Quay lại truyện Sư Phụ Lại Rớt Tuyến
BÌNH LUẬN