Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 395: Vân Hằng đền bù

**Chương 395: Vân Hằng Đền Bù**

Chân tướng bất ngờ hé lộ khiến mấy người đều ngây người. Đặc biệt là Vân Hằng, cả người hắn hơi rung lên bần bật, đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, tựa như vừa mất đi thần hồn. Ngược lại, huyễn cảnh bốn phía bỗng chuyển động, lại trở về cảnh tượng đời thứ nhất của Tống Nhân, giống như một bộ phim đang được chiếu đi chiếu lại.

Cô Nguyệt và Nghệ Thanh cũng mang vẻ mặt phức tạp, cuối cùng đã hiểu mối thù hận khó hiểu mà Tống Nhân dành cho Vân Hằng rốt cuộc từ đâu mà có. Còn dòng oán khí không ngừng nghỉ trên người hắn, đến cả Tên Lùn cũng không thể tiêu trừ hết, vậy mà vì sao chỉ khi có Thẩm Huỳnh ở bên mới có thể tiêu tan? Tiềm thức của hắn hẳn vẫn muốn đòi lại công đạo. Ngay cả Thiên Đạo cũng không cho được công đạo, thì chỉ có Thẩm Huỳnh mới có thể. Hết lần này đến lần khác, việc này căn bản không thể phân định ai đúng ai sai.

Kiếp thứ tư bi thảm của hắn, quả thật đáng thương. Nhưng bất kể là kiếp nào, Vân Hằng đều đang làm việc đại nghĩa cứu thế. Nếu hắn không ngăn cản cơn lốc vị diện, e rằng không chỉ Tống Nhân mà toàn bộ người dân trong tiểu thế giới đều sẽ chết. Thậm chí ngay cả hồn phách cũng sẽ lạc lối trong khe hở giữa các vị diện, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Vân Hằng đã lựa chọn phương pháp tốt nhất, thậm chí không tiếc ba phen bốn bận hi sinh thân mình vì đại nghĩa, liều cái chết hồn phi phách tán cũng muốn cứu vớt thế nhân. Bởi vậy, hắn nhận được sự cảm kích thật lòng từ thế nhân, cũng thu được một thân công đức cùng thiên chúc phúc duyên, đời đời kiếp kiếp đều là thiên chi kiêu tử.

Xét về đại nghĩa, không ai có thể nói lựa chọn của hắn là sai, dù cho phải hi sinh Tống Nhân. Một người so với cả thế giới, quá đỗi nhỏ bé. Thế là tất cả mọi người đã lựa chọn phớt lờ tiếng nói của hắn, tất cả mọi người quên hỏi hắn có cam tâm hay không? Vân Hằng có công với thiên hạ, nhưng lại chỉ duy nhất có lỗi với Tống Nhân.

"Vì sao trên người con quỷ mốc meo không có ánh sáng?" Thẩm Huỳnh nghiêng đầu một chút, đột nhiên hỏi một câu.

Nghệ Thanh sửng sốt, biết nàng hỏi chính là công đức, lúc này mới khẽ giải thích: "Sư phụ, tuy nói tích đức làm việc thiện có thể tích lũy công đức, nhưng cái gọi là thiện ác vốn dĩ không có ranh giới đặc biệt, cho nên chỉ khi nhận được sự cảm kích thật tâm thật ý từ người khác mới có thể thu hoạch được công đức."

"Ồ." Thẩm Huỳnh nhíu mày, "Vậy nên... không có ai từng cảm kích con quỷ mốc meo?"

"..." Nghệ Thanh không trả lời, sắc mặt cũng trầm xuống. Không chỉ không có sự cảm kích, đời thứ nhất căn bản không có người biết việc cứu thế có công của hắn; đời thứ hai thì bị người đời ép lên tế đàn; đời thứ ba lại càng không cần phải nói, vốn chính là Đại Ma đầu, đừng nói cảm kích, người căm ghét hắn nhiều không đếm xuể. Bởi vậy hắn mới đời này so đời khác bất hạnh, lại chính vì mối liên hệ do hồn phách đời thứ nhất dung hợp, mà hắn và Vân Hằng sinh ra liên hệ, đời đời kiếp kiếp đều ràng buộc lấy nhau.

"Này, chuyện này ngươi định làm thế nào?" Cô Nguyệt đẩy Thẩm Huỳnh, chỉ vào Vân Hằng vẫn còn chưa hoàn hồn ở đằng kia mà nói.

"A?" Thẩm Huỳnh vẻ mặt mờ mịt, "Có liên quan gì đến ta đâu?"

"A cái nỗi gì?" Cô Nguyệt trừng nàng một cái, "Huyễn cảnh này đã nói rõ rồi còn gì, Tống Nhân chính là tìm ngươi đến chủ trì công đạo!"

"Ai, thật là phiền phức quá đi..."

"Phiền phức cái nỗi gì, nhất định phải giải quyết chứ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Huỳnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nếu không thì rau trộn?"

"..." Cái nan đề khó nhằn như vậy thật phí đầu óc quá!

"Nói lên rau trộn... ta đột nhiên nhớ tới bữa tối còn chưa ăn đâu, đầu bếp có mang thức ăn dự trữ không? Đói bụng quá!"

"Có sư phụ, sẽ có ngay sư phụ!" Nghệ Thanh dùng sức gật đầu một cái, vô cùng chuyên nghiệp làm một tràng rầm rầm, liền từ trong Túi Trữ Vật lấy ra bốn, năm... sáu... mười mâm đồ ăn, còn thuận tay bày biện bàn ghế, bát đũa.

Trước tiên mời Thẩm Huỳnh ngồi xuống, tay khẽ chuyển động liền gọi ra một đạo Phượng Hoàng Chân Hỏa, chỉ nghe thấy xoẹt một trận vang, những món ăn vốn đã hơi nguội, trong nháy tức thì nóng hổi, tỏa ra từng đợt mùi thơm mê người.

"Sư phụ, có thể ăn rồi."

"Đĩa giò kia nướng thêm một chút nữa đi, ta thích giòn hơn."

"Được rồi sư phụ, không vấn đề gì sư phụ!"

Cô Nguyệt: "..."

Khỉ thật! Ít nhất cũng phải xem xem bây giờ là nơi nào chứ! Chúng ta còn đang ở trong huyễn cảnh mà, cứ thế này mà công khai bày bàn ăn cơm, mấy người coi đây là đang xem phim à?

Hắn có loại xúc động muốn hất bàn, nhìn người nào đó đã đang xúc cơm ăn, khóe miệng giật giật, một lúc lâu sau, vẫn ngồi xuống bên bàn, định bụng đợi nàng ăn xong rồi tính.

Trong huyễn cảnh vốn nguy hiểm khó lường, phong cách bỗng nhiên thay đổi. Ba người ngồi vây quanh trước bàn ăn ngấu nghiến, cách đó không xa còn có một người đang ngẩn ngơ đứng bất động.

"Này, ta nói ngươi dạo này... có phải ăn càng ngày càng nhiều không?"

"Đầu bếp, thêm một chén nữa!"

"Được rồi sư phụ, không vấn đề gì sư phụ!"

"..."

***

Một canh giờ sau.

Thẩm Huỳnh cuối cùng cũng ăn uống xong xuôi, nhìn Vân Hằng cuối cùng đã hoàn hồn, đang quỳ phía trước với vẻ mặt kiên định.

"Quyết định rồi sao?"

"Vâng!" Hắn ôm quyền đáp lại, xóa tan vẻ sợ hãi mơ màng lúc trước, "Ta đã nhớ tới chuyện kiếp trước, xin ba vị Thượng Sư... Không! Xin ba vị Thượng Tiên thành toàn."

"Ngươi phải suy nghĩ kỹ!" Cô Nguyệt tiến lên một bước, trầm giọng nhắc nhở, "Ngươi vốn dĩ có tư chất phi thăng tuyệt đối, nếu bây giờ từ bỏ, đời sau... không, e rằng sẽ vĩnh viễn không thể phi thăng."

"Ta làm những việc đó vốn dĩ không phải vì thành tiên." Hắn cười cười, khác với nụ cười hiền hòa thường ngày, mà có chút như trút được gánh nặng, "Huống hồ người có lỗi với hắn là ta, hắn muốn công đạo, tự nhiên cũng nên để ta đền trả."

Cô Nguyệt nhíu mày, thấy hắn kiên trì cũng đành thở dài một tiếng, một lúc lâu sau lại nhịn không được hỏi: "Những kiếp đó... ngươi có hối hận không?"

"Dứt khoát không!" Hắn không hề do dự, trực tiếp lắc đầu, "Nếu là được làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn làm như vậy. Đại nghĩa trước mặt, hi sinh là điều khó tránh khỏi, dù phải gánh chịu thêm nhiều oán hận. Chỉ là... ta hy vọng có thể có cơ hội đền bù cho hắn." Mặc kệ có kịp hay không.

Cô Nguyệt nhất thời không biết phải đánh giá chuyện này thế nào. Hắn rõ ràng là người tốt, từ kiếp thứ tư đến nay đều lấy việc cứu tế chúng sinh làm nhiệm vụ, thậm chí không tiếc lần lượt hy sinh bản thân. Nhưng trớ trêu thay, lại lần lượt khiến Tống Nhân hồn phi phách tán, oán khí trùng thiên.

"Đây đã là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến." Vân Hằng siết chặt hai tay bên hông nói, "Cho dù có thể chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất cũng cho hắn một cơ hội công bằng."

"Tốt!" Thẩm Huỳnh gật đầu, nhìn sang vị đầu bếp bên cạnh.

Nghệ Thanh lúc này mới một tay kết ấn, một đạo bạch quang từ giữa lòng bàn tay hắn bay ra ngoài, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng. Cả ảo cảnh lập tức như tấm gương vỡ nát, hóa thành nghìn vạn mảnh vụn rồi biến mất.

Bọn họ lần nữa trở lại Bắc Cảnh âm khí ngút trời ấy, chỉ là cách đó mấy mét, giữa không trung, xuất hiện một bóng đen. Hắn huyền không bay lơ lửng trên không, quanh thân bao phủ bởi oán khí đen như mực, mang theo khí tức ngang ngược, điên cuồng. Rõ ràng không thể nhìn rõ thân hình, nhưng có thể cảm giác có hai ánh mắt sắc như lưỡi dao thẳng tắp bắn về phía Vân Hằng, dường như muốn xuyên thủng hắn.

Vân Hằng tiến lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn bóng đen trên không trung, trong lòng không rõ là tâm trạng gì, có cả áy náy, tiếc nuối, hay sự thanh thản, tất cả đều hòa trộn. Hắn bình tĩnh nhìn bóng đen hồi lâu, mới trầm giọng mở miệng: "Ta biết bây giờ làm gì cũng không kịp, nhưng là... ta hy vọng trả lại ngươi cơ hội làm lại từ đầu."

Hắn vừa mới nói xong, bóng đen trên không trung dường như đã không thể kiềm chế, đột nhiên hóa thành một trận hắc vụ, phô thiên cái địa ập đến. Giống như lưỡi dao, xuyên thủng cơ thể Vân Hằng thành mấy lỗ hổng. Máu tươi chói mắt lập tức nhuộm đỏ cả người, Vân Hằng lại liều mạng chút hơi tàn cuối cùng, hai tay kết ấn!

Sau một khắc, hồng quang sáng bừng, chỉ thấy máu trên người hắn tuôn trào điên cuồng, trực tiếp hóa thành những xiềng xích, trói chặt toàn bộ khối oán khí. Trên không trung xuất hiện một trận pháp kim sắc khổng lồ, bao phủ lấy hai người phía dưới. Tay Vân Hằng không ngừng chuyển động, nhanh chóng kết thành trận ấn, lúc này mới gằn từng tiếng một: "Nguyện dùng huyết của ta tạo sinh cơ cho ngươi, nguyện dùng hồn của ta đúc thần hồn cho ngươi! Hiến tế tất cả của ta, đổi lấy sự trùng sinh của ngươi."

Đề xuất Trọng Sinh: Tâm Can Của Nhiếp Chính Vương
Quay lại truyện Sư Phụ Lại Rớt Tuyến
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện