Chương 265: Ngươi nói rất đúng
“Họ phạm phải tội gì, sẽ phải chịu lấy quả báo tương ứng. Dù có thể trốn tránh lúc sống, thì chết đi cũng không thoát, thậm chí ở địa phủ còn phải nhận gấp đôi hình phạt,” Giang Vân Hy nói một cách bình thản.
Trên đời không có kẻ phạm tội nào có thể thoát được.
Nhân quả là chân thật tồn tại.
Có nhân nào thì sẽ có quả đó.
Thiên Hằng sửng sốt, “Ngươi nói gì…”
Giang Vân Hy nhìn nàng và đáp: “Nhân quả báo ứng.”
Những kẻ làm ác ở làng Động Khê, dù lần này chưa đến chịu tội, thì tương lai dân làng cũng sẽ gặp đủ loại tai ương, đời này không được yên ổn, chết đi cũng không tránh khỏi khổ báo.
Thiên Hằng chăm chú nhìn Giang Vân Hy, gần như nín thở, nàng ta không ngờ lại nghe được lời giống hệt với lời mà mình ngưỡng mộ từng nói.
Nhân quả, đó luôn là điều nàng trân trọng nhất.
Nàng đã dạy bảo, gieo thiện sẽ gặp quả thiện, gieo ác sẽ gặp quả ác, không ai có thể thoát khỏi nhân quả, cho dù lúc sống không gặp, ắt sẽ phải trả ở kiếp sau.
Không ngờ Giang Vân Hy cũng nói gần như y hệt.
“Ngươi nghĩ ta nói sai sao?” Giang Vân Hy bình thản đáp. Quả thật rất nhiều người không tin nhân quả, nhưng con người vẫn phải giữ sự kính sợ, nếu không đến lúc chịu nhân quả sẽ không còn cơ hội hối hận.
“Không, ngươi nói rất đúng.” Thiên Hằng gật đầu mạnh mẽ với tâm trạng hết sức tán đồng, trong lòng bây giờ vẫn chưa thể bình yên.
Không biết nàng có phải là nàng không?
Giang Vân Hy mỉm cười nhẹ, xem ra thật sự nàng đã tin.
...
Khi Khúc Tân Văn dẫn người đến làng Động Khê thì đã vào buổi trưa, nghe tin một ngôi làng đã chết hơn mười mấy người trong một đêm với cùng cách chết, ông cau mày phiền não.
Việc đại nhân Tôn chết vẫn chưa tìm ra manh mối, vậy mà đột nhiên lại có thêm mười mấy dân làng chết một cách khó hiểu, giống như họ chưa đủ bận rộn vậy.
“Trần kiến Hàn vương điện hạ.” Khúc Tân Văn bước lên chào y lễ phép.
“Làng Động Khê có việc buôn bán phụ nữ, nhiều dân làng có tham gia, bổn quân sẽ sắp xếp người thẩm vấn từng người, tùy theo tình hình mà xử lý theo pháp luật,” Chiến Bắc Uy nói.
Tóm lại, không được bỏ sót một ai.
“Vâng, thần liền sắp xếp người thẩm vấn ngay lập tức,” Khúc Tân Văn cung kính nói, nghe lời của Hoàng tử thứ sáu nghiêm trọng như vậy, lại do Hàn vương trực tiếp ra lệnh, ông đương nhiên mang đến đủ binh mã.
Không ngờ Giang Vân Hy cũng có mặt ở đây.
Dân làng Động Khê chẳng lẽ gan to mấy?
Buôn bán phụ nữ đã là không chấp nhận được.
Lại còn dám mưu đồ giết Hàn vương để che giấu sự thật, thật đúng là một lũ người ngu độn, đã gặp thì ngu rồi, mà chưa từng thấy ngu đến thế này.
“Đại nhân, chúng ta cần tìm ra thủ phạm giết người đêm qua, gia đình chúng tôi không thể chết uổng.” Dư thị nhìn Khúc Tân Văn nói, dù có kết cục tồi tệ, thủ phạm cũng phải trả giá.
“Quan sẽ điều tra rõ, các người hãy thành thực khai nhận tội lỗi của mình,” Khúc Tân Văn mặt lạnh nói.
Dư thị nghiến răng, tội lỗi gì chứ? Bích Lạc không phải nàng bắt buôn từ ngoài về, họ đã mua rồi, tới nhà Thường gia, nàng cũng là người của Thường gia, bọn họ muốn đối xử sao thì đối xử.
“Khúc đại nhân, ta kiểm tra kỹ từng vết thương trên thi thể, đều là bị móng vuốt sắc nhọn xé rách cổ họng mà chết, ngươi có thể gọi giám định mang tới xem,” Giang Vân Hy nói.
“Móng vuốt sắc nhọn, chẳng lẽ là quái thú giết người?” Khúc Tân Văn nhanh chóng suy đoán, người làm sao có móng vuốt sắc nhọn.
Giang Vân Hy nghe thấy từ ‘quái thú’ liền cười, “Khúc đại nhân thật thông minh, căn cứ vết thương quả thực là quái thú.”
Khúc Tân Văn mắt dích to ra, “Vậy thật sự là quái thú giết người?”
“Chỗ này bốn bề núi non, sâu trong rừng có quái thú rất bình thường,” Giang Vân Hy nói rất nghiêm chỉnh.
“Ngươi nói nhảm, làng ta thường không có quái thú xuất hiện, nếu thật sự là quái thú xông vào nhà, vì sao chỉ giết chồng và hai con trai ta mà không động đến họ?” Dư thị lớn tiếng phản bác, đêm qua vợ chồng họ cùng nằm trên một giường, quái thú không thể chỉ giết một người.
“Không thể là quái thú,”
“Làng ta chưa bao giờ có quái thú,”
“...”
Các dân làng đều lên tiếng.
“Các ngươi không thấy không có nghĩa là không có quái thú, có thể là lúc các ngươi ngủ say thì nó lén lút xuất hiện vào ban đêm, các ngươi không biết là chuyện bình thường,” Giang Vân Hy lạnh lùng nói.
“Không thể có, nếu có quái thú xuất hiện thì nhất định sẽ biết,” Dư thị nghiến răng lạnh lùng nhìn Giang Vân Hy, chắn chắn có người trong họ giết người.
Nếu không, tại sao nàng lại bao che thủ phạm?
“Đêm qua chồng ngươi chết, ngươi cũng nằm bên giường, ngươi cũng không biết, nên đêm có quái thú tới cũng chưa chắc ngươi biết,” Giang Vân Hy nói thẳng thắn.
Dư thị tức giận trợn mắt, nàng đang bày đặt cãi chày cãi cối nhưng không tìm được lời phản bác.
Dùng cả buổi chiều mới thẩm vấn hết tất cả dân làng Động Khê, có hơn bảy mươi người tham gia buôn người và biết chuyện.
Trời dần tối.
Đêm nay Giang Vân Hy cùng bọn họ tiếp tục ở lại làng Động Khê, cũng là nhà Thường gia.
Bích Lạc tự tay chuẩn bị bữa tối, có lẽ không còn chịu áp bức, nét mặt nàng lúc nào cũng đeo nụ cười nhẹ nhàng, trông tâm trạng rất ổn.
“Ta đến giúp ngươi,” Giang Vân Hy dẫn Thiên Hằng vào bếp.
Bích Lạc nhanh chóng lắc đầu, vẫy tay nói không cần, để họ mau đi ra ngoài ngồi.
“Cũng hơi đói, ba người làm cùng sẽ nhanh hơn,” Giang Vân Hy xoa bụng, trưa chỉ ăn ít đồ khô và uống nước.
Nghe vậy Bích Lạc không cự tuyệt nữa, để họ giúp nhào bột, nhà không có gì ngon, chỉ có bột mì là quý nhất.
“Thật sự là quái thú giết người sao?” Thiên Hằng tò mò hỏi, nàng đã xem vết thương, rõ ràng là dấu móng vuốt sắc nhọn.
Giang Vân Hy cười nhìn nàng, “Ngươi nghĩ sao?”
Thiên Hằng suy nghĩ, “Nếu chỉ có một người đàn ông chết thì thật sự có thể là quái thú, nhưng nếu quái thú giết người một cách chính xác như thế, chắc chắn không phải quái thú.”
Giang Vân Hy: “Quả thật thông minh.”
Nàng cũng phát hiện trọng điểm.
Chỉ dựa vào điều này có thể loại trừ là quái thú, nhưng hiện tại không thể nói ra ngoài chỉ là quái thú.
“Vậy thủ phạm giết người chắc chắn là người trong làng Động Khê, thậm chí nằm trong dân làng,” Thiên Hằng đoán bạo gan, người chết đều là đàn ông, chắc chắn đều làm chuyện xấu xa.
“Ta đã biết thủ phạm giết người là ai rồi,” Giang Vân Hy cười tươi.
“Ai vậy?” Thiên Hằng rất tò mò.
Giang Vân Hy đến bên Bích Lạc, rất chắc chắn nói: “Bích Lạc, đêm qua người ra tay là ngươi.”
Bích Lạc nghe vậy, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ tan, vẻ mặt như bị dọa sợ, bước lui vài bước rồi liên tục lắc đầu, ngụ ý nàng không giết người.
Thiên Hằng nhìn thấy vẻ sợ hãi của nàng, quay sang nhìn Giang Vân Hy nói: “Ngươi có nhầm không?”
Bích Lạc là người câm, mảnh khảnh yếu ớt, làm sao có thể một đêm giết được hơn mười người đàn ông? Chắc chắn không thể.
Giang Vân Hy không rời mắt khỏi Bích Lạc, “Sáng ra phát hiện nhà Thường gia chết ba người, lúc đó ta không nghi ngờ ngươi, cho đến khi ngươi viết ra những trải nghiệm của mình và các cô gái khác.”
Đề xuất Hiện Đại: Hẹn Hò Với Anh Đi, Sẽ Rất Thú Vị Đấy