Chương 50: Chẳng lẽ Họ Diêu có năng lực đặc biệt?
Mẫn Úy nhìn bóng dáng cô gái ngày càng xa dần, hồi lâu mới mỉm cười lắc đầu, đúng là một tiểu cô nương kiêu ngạo.
Trong phòng lái phía trước, Trác Vân nhìn qua gương chiếu hậu thấy chủ nhân rõ ràng bị coi thường nhưng không hề giận dữ, lại một lần nữa tự hỏi trong lòng: “Đây thật sự là chủ nhân của ta sao? Cảm giác như bị tráo đổi vậy!”
“Lái xe.” Mẫn Úy lười biếng liếc qua Trác Vân, giọng lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với lúc trước.
Trác Vân chẳng biết nói gì, cũng biết chủ nhân vẫn là chủ nhân.
Trác Vân vừa khởi động xe, vừa nhìn vào chiếc hộp gỗ trên tay Mẫn Úy, tò mò hỏi: “Chiếc hộp trông khá cổ, không biết bên trong chứa thứ gì?”
Mẫn Úy hạ mắt, ánh nhìn dừng lại trên hộp gỗ. Hộp được làm từ gỗ đàn hương, viền hộp khắc họa tiết, có vẻ đã trải qua nhiều năm tháng nên các góc cạnh đã mòn trơn láng, màu sắc đậm hơn, nhìn thực sự cổ xưa như một vật báu.
Tuy nhiên, một họa tiết trên viền hộp lại quen thuộc, dường như từng thấy ở đâu đó.
Mẫn Úy trầm ngâm, ngón tay gạt nhẹ cái khóa gỗ đen, cuối cùng không mở hộp mà đặt sang bên, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Tò mò sẽ hại chết mèo.”
Trác Vân ngẩn ra.
Chẳng lẽ Họ Diêu này có năng lực phi thường?
Khoảng nửa tiếng sau, Trác Vân lái xe đến khu chung cư của bà lão Dương Thu Hoa.
“Úy ca, đồ này để em mang lên nha.” Trác Vân tắt máy, tháo dây an toàn nói.
Mẫn Úy liếc hộp gỗ một cái: “Không cần, ta tự lên, ngươi đợi trên xe.”
Trác Vân nghe vậy nhìn đầy ngạc nhiên, sau một lúc im lặng nói: “Vậy thì cẩn thận.”
Mẫn Úy ngước mắt liếc qua: “Nhạy cảm quá ấy.”
Nói rồi, cầm hộp gỗ bước xuống xe. Trác Vân lấy tay gãi mũi, không phải do anh quá đề phòng sao?
---
Thang máy lên tầng, Mẫn Úy nhanh chóng bấm chuông cửa nhà bà lão.
Khoảng một hai phút sau, cửa trong mở ra, khi bà lão nhìn rõ người ngoài đứng đó, vội mở cửa chống trộm bên ngoài: “Tiểu Mẫn đến rồi.”
Mẫn Úy lịch sự mỉm cười: “Bà.”
“Vào đi.” Bà lão nghịch trong tủ giày tìm một đôi dép sạch cho ông, “Hôm nay sao có thời gian đến, không phải đi học à?”
Mẫn Úy thay dép, đi theo sau bà, giọng điệu lịch sự trả lời: “Chiều nghỉ, tiện đường qua thăm bà.”
Đi vào phòng khách, Mẫn Úy ngước nhìn quanh rồi đưa hộp gỗ tới: “Bà, đây là đồ Họ Diêu nhờ ta mang tới chiều nay.”
Bà lão đang cầm ly nước định đưa cho Mẫn Úy, nghe vậy tay run, làm rơi ly xuống sàn, nước và mảnh thủy tinh vỡ bắn khắp nơi.
Mẫn Úy nhìn liền đặt hộp gỗ lên bàn trà bên cạnh: “Bà đừng đứng dậy.”
Nói rồi, vươn tay đỡ bà về phía ghế sofa, định đi dọn thủy tinh thì bà lão lại nắm chặt cánh tay ông.
Bà lão mặt tái nhợt, nhìn Mẫn Úy, môi run rẩy gần một lúc mới thều thào: “Diêu Diêu… có phải cô ấy không muốn đến đây nữa rồi?”
Mẫn Úy ngẩn người, nhìn thấy bà rõ ràng đang có điều gì đó không ổn.
Đề xuất Cổ Đại: Kiều Tàng