Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1473: Hành tung thành mê

Chương 1473: Hành tung trở nên mơ hồ

Hắc Diêu sau khi nghe Trác Vân nói, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu: “Không phải nàng ta cho thuốc.”

Hà Hiểu Mạn tuy ích kỷ, nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện ấy, bởi ngày đó nàng đã thử hỏi dò rồi.

Còn về chuyện cãi vã... Hắc Diêu đột nhiên lấy ra sợi dây chuyền bên cổ áo, nói: “Có thể họ đang tranh cãi về viên ngọc này.”

Mẫn Úy thấy viên ngọc của Hắc Diêu, mắt hơi nheo lại, liền bước lên một bước, thay nàng nhét ngọc trở lại trong cổ áo, nói: “Viên ngọc này là đồ duy nhất bà lão để lại cho nàng, phải giữ kỹ.”

Hắc Diêu nhìn y một cái, hỏi: “Lần trước ngươi mang đi nghiên cứu, có phát hiện gì không?”

“Không, chỉ là ngọc ấm bình thường.” Mẫn Úy tỏ vẻ bình thường, không lộ gì ra.

“Ừ.” Hắc Diêu buông mi mắt xuống một thoáng rồi lại ngẩng đầu lên, nói: “Có lẽ nên bắt đầu từ Lục Hạ.”

Trác Vân nghe vậy, liền nói: “Sao không nghi ngờ đến đứa em trai hôm nay?”

Hắn nhớ lúc dẫn đứa bé về, miệng không ngớt mắng Hắc tiểu thư vô lương tâm, như có hận thù sâu sắc lắm.

“Hắn chưa đủ gan đâu.” Hắc Diêu lắc đầu, trực tiếp phủ định.

Lục Tử Minh dù ăn chơi trác táng, nhưng chí hướng còn đúng đắn, không xấu đến mức không cứu vãn được.

Chỉ cần nhìn hôm nay hắn chủ động chờ ở nghĩa trang, đem di ngôn của bà lão đưa cho nàng, đủ thấy điều đó.

“Vậy ta sẽ đi tra cứu Lục Hạ ngay bây giờ.” Trác Vân nói nhanh rồi rời đi.

Căn phòng chỉ còn lại Hắc Diêu và Mẫn Úy.

Hắc Diêu mơ màng đi đến trước cửa sổ kính, không biết từ khi nào trời đã tối hẳn, lá mùa đông kèm theo tuyết nhỏ rơi rơi, trắng xóa cả thế gian.

Người già đã từng mang đến cho nàng hơi ấm, giờ đây vĩnh viễn không trở lại nữa.

Mẫn Úy đứng bên cạnh Hắc Diêu, nước mắt trên má cô gái qua kính làm lòng y đau nhói.

“Ngươi nói nếu ta đi chuyến máy bay đó về, có lẽ kết cục hôm nay đã khác sao?” Hắc Diêu nhìn ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng, “Tại ta cả.”

Mẫn Úy đưa tay ôm nàng vào lòng: “Không phải lỗi ngươi, ngay cả khi ngươi về sớm, ngoại mẫu cũng không thể qua khỏi, đó là định mệnh của bà ấy.”

“Không, ngươi không biết, ta có thể cứu được bà...” Hắc Diêu thì thầm.

Mẫn Úy nghe thế, bất ngờ đặt tay lên vai nàng rồi tách đôi đôi bên, nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm nghị nói: “Ngươi không thể, mạng đổi mạng, không phải điều ngoại mẫu muốn thấy.”

Chẳng may trời không cho nàng cơ hội đó.

Hắc Diêu nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo y, không nói thêm gì.

Mẫn Úy thấy vậy, thở dài một tiếng.

***

Ngày hôm sau.

Tống Ninh và Hắc Tiến Viêm sớm đến nghĩa trang lễ bái.

Trác Vân bên kia cũng tìm được vài thông tin về Lục Hạ.

“Nàng ta mới về cách đây nửa tháng, nhưng lúc đó bà lão đã nhập viện vì sức khỏe yếu. Theo người bệnh viện nói, lúc lâm chung luôn có nàng ta túc trực chăm sóc bên giường.”

Trác Vân dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ta còn phát hiện điều kỳ lạ, hành tung Lục Hạ nửa năm qua rất mơ hồ.”

“Mơ hồ?” Hắc Diêu nhìn chằm chằm Trác Vân.

Trác Vân gật đầu: “Không thể truy cứu được cụ thể chỗ ở, dường như cố ý che giấu.”

Đôi mắt Hắc Diêu lạnh lùng, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.

*

Trang web không có quảng cáo bật lên.

Đề xuất Ngược Tâm: Nhiếp Chính Vương Cưỡng Hôn, Đoạt Mạng Phu Quân Ta
BÌNH LUẬN