Chương 1457: Có chuyện xảy ra
Lúc này, mặt Thành Minh gần như lạnh tanh, khiến cho các nhân viên hậu trường đứng cạnh cũng run lên, không dám lại gần, kể cả nói chuyện cũng cẩn trọng từng li từng tí.
Camera giám sát trong sảnh sân bay không bị động đến nên Thành Minh rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng Họ Hào trên màn hình.
Theo dõi hướng đi qua vài góc camera, cuối cùng Thành Minh xác định được vị trí cuối cùng của Họ Hào là bãi đỗ xe riêng dành cho lãnh đạo bên trong sân bay.
Thành Minh liền yêu cầu nhân viên mở camera khu vực đó, nhưng màn hình hiện ra lại là một mảng đen, rõ ràng có người nào đó đã dùng vật gì che chắn camera.
Nhân viên bên cạnh thấy vậy vội vàng giải thích: “Camera bãi đỗ xe riêng thường không cho người ngoài điều khiển xe vào, nên bình thường chúng tôi cũng không chú ý lắm đến camera ở đây, vì vậy mới không phát hiện camera bị che khuất.”
Lời giải thích đúng sự thật, sân bay có đến hàng trăm camera lớn nhỏ, không thể cử người theo dõi từng cái, nhất là khu bãi đỗ xe nội bộ lại càng không cần để mắt liên tục.
Ánh mắt Thành Minh dừng lại trên màn hình camera, ông siết chặt nắm đấm, cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng giám sát.
Ông tiếp tục đến bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe nội bộ không lớn, lúc này có khoảng năm sáu chiếc ô tô đậu trong đó. Quan sát một vòng, Thành Minh vẫn không phát hiện gì.
Không phát hiện được gì cũng đồng nghĩa không thể xác nhận tiểu thư lớn thực sự đã đến đây hay chưa.
Thành Minh nét mặt càng thêm u ám, chuẩn bị quay người rời đi. Tuy nhiên, vừa bước vài bước, như phát hiện điều gì đó, ông nhanh chân đi về phía trước bên phải, cúi xuống nhặt một chiếc kim rất nhỏ trên mặt đất.
Nhìn cái kim, không phải loại thường, Thành Minh từng nhìn thấy Họ Hào sử dụng, vì vậy ông chỉ cần liếc một cái đã nhận ra chắc chắn đó là của nàng.
Tiểu thư lớn thật sự đã gặp chuyện.
Cầm chiếc kim trên tay, Thành Minh trong lòng mọi hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
***
Ở một nơi khác.
Mân Úc đang nói chuyện với người khác, điện thoại trong túi rung vài lần, ông không quan tâm.
Mười mấy phút sau, Trác Vân mở cửa phòng tiếp khách nhanh bước đến gần Mân Úc, mặt vẫn hổn hển, “Úc ca, có chuyện rồi.”
Mân Úc khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Trác Vân: “Sao thế?”
Trác Vân vẫn cầm điện thoại trên tay, nhỏ giọng nói: “Ông hôm qua bảo đi xem ngoại mẫu của Họ tiểu thư đúng không? Bà ấy có lẽ sắp không qua khỏi.”
Mân Úc trong lòng chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi: “Chuyện gì vậy?”
“Có lẽ bệnh nặng rồi. Tin tức từ bệnh viện nói rằng đại lão bà đã nằm viện mấy ngày nay, giờ chỉ còn thoi thóp, nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể…” Trác Vân không dám nói thẳng chữ “chết”.
Mân Úc nghe xong, cây bút trên tay rơi xuống bàn lần đầu tiên mất bình tĩnh.
Lão bà Dương đối với Họ Hào rất quan trọng, có thể nói còn đặc biệt hơn cả cha mẹ ruột nàng.
Ông còn nhớ cách đây mấy ngày tiểu cô nương từng nói với ông muốn về quê thăm bà, nét mặt lúc ấy hiếm có sự dịu dàng như vậy.
Nếu biết bà sắp qua đời… Mân Úc hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Chuẩn bị trực thăng.”
Nói xong, ông bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Trác Vân thấy vậy, liền với nhà đầu tư đối tác vẫn ngồi ngẩn người trên sofa nói lời xin lỗi, rồi cũng không đợi đối phương trả lời mà vội theo sau chủ nhân mình.
…
Nghe được tin do người hầu báo về, Trác Vân đã chuẩn bị cho việc trực thăng cất cánh.
Chẳng mấy chốc, Mân Úc đã đến bãi đáp trực thăng, trước khi lên máy bay ông còn gọi một cuộc điện thoại cho Họ Hào, nhưng vẫn không có người nghe máy.
---
[Trang web không có quảng cáo pop-up]
Đề xuất Huyền Huyễn: Thần Đình Đại Lão Trùng Sinh Ký