Chương 1429: Mồi nhử, Mục đích thật sự của Nguyên Hoàn
Mẫn Ức quay người, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Nhưng một lúc sau, hắn vẫn chưa khởi động xe, tay cầm điện thoại lặng lẽ xoay tròn.
Mặc dù lời của Hỏa Tam Ca vừa rồi nghe ra có vẻ cố ý, song trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Suy nghĩ một hồi, Mẫn Ức lại mở điện thoại, tìm số Hỏa Diệu, gọi điện cho nàng.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối, nhưng không ai nghe máy, mãi đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, Mẫn Ức mới cúp máy.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, Hỏa Diệu có thể đi đâu? Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, ngay cả Tam Ca của nàng cũng không biết.
Mẫn Ức trong lòng thấy kỳ lạ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn biệt thự một cái rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Một giờ sau khi trở về nhà, Mẫn Ức lại lấy điện thoại ra gọi điện.
Lần này không phải không ai nghe máy, mà chỉ đổ chuông hai lần thì bên kia liền cúp máy.
Mẫn Ức nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại. Ngay lúc đó, một tin nhắn hiện lên.
Số điện thoại lạ, nội dung tin nhắn vẫn là một địa chỉ.
Giống y hệt tin nhắn trước mà hắn vừa xóa.
Nhìn tin nhắn đó, lòng Mẫn Ức hơi trùng xuống.
Vừa lúc Hỏa Diệu cúp điện thoại, hắn lại nhận được tin nhắn địa chỉ này, rõ ràng không phải ngẫu nhiên.
Suy nghĩ một chốc, hắn trực tiếp gọi tới số gửi tin nhắn.
Điện thoại chỉ reo một tiếng thì bên kia bắt máy, nhưng không ai lên tiếng. Mẫn Ức nắm chặt điện thoại, đôi mắt thâm trầm lóe lên ánh lạnh, im lặng nửa phút rồi hỏi: “Ngươi đâu?”
Có lẽ vì hắn là người mở lời trước, nên đầu dây bên kia mới phản ứng, nhẹ khẽ cười rồi nói thản nhiên: “Ta tưởng Mẫn thiếu gia ngươi rất biết nhẫn nại chứ.”
Mẫn Ức nheo mắt, biết người giữ số điện thoại riêng tư của mình không nhiều, người này gọi như vậy chứng tỏ quen biết hắn, hơn nữa giọng điệu này… rất có thể Hỏa Diệu đang nằm trong tay đối phương.
Không đợi hắn nói gì, người bên kia nói tiếp:
“Địa chỉ ta đã gửi rồi, sinh mạng của cô gái nằm trong tay Mẫn thiếu gia. Ta cho ngươi hai mươi phút, hai mươi phút không tới, chỉ có thể nói tạm biệt rồi.” Dừng một chút, “À mà ta không thích người đông, Mẫn thiếu gia, hãy tự quyết định.”
Nói xong, người kia cúp luôn điện thoại.
Nghe tiếng máy bên kia bị ngắt, sát khí trong ánh mắt Mẫn Ức không thể che giấu. Hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
**
Ở nơi khác, Nguyên Hoàn cúp điện thoại, mép môi khẽ khích một nụ cười lạnh. Hắn liếc sang vết thương bắn trên cánh tay trái vẫn còn rỉ máu, như đã ngán ngẩm và chẳng mấy để ý.
Rồi cúi đầu gọi điện tiếp, dặn người chuẩn bị ở chỗ khuất, rồi quay vào tầng hầm.
Hắn chạm tay lên khóa cửa, cửa nhanh chóng tự động mở ra.
Nguyên Hoàn bước vào.
Lúc này, Nguyên Tịch dựa vào giường kim loại, cố đánh thức Hỏa Diệu đang nằm bất tỉnh trên giường. Thấy Nguyên Hoàn lại đến, tay nàng đang nắm lấy cánh tay Hỏa Diệu bất giác siết chặt. Đôi chân nhỏ run rẩy gần như không đứng vững.
Dù sợ hãi, nàng vẫn che chắn trước giường, ánh mắt cứng ngắc nhìn Nguyên Hoàn: “Nguyên Hoàn, ngươi đừng lại gần.”
Nguyên Hoàn lạnh lùng quét mắt nhìn Nguyên Tịch, cười khẩy một tiếng, như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn tiến về phía giường kim loại.
Nguyên Tịch thấy vậy, liền cầm vội một chiếc dụng cụ kim loại đặt bên cạnh ném về phía Nguyên Hoàn. Nhưng nàng quá yếu, hoàn toàn không có sức chống đỡ hắn.
Đề xuất Hiện Đại: Nguy Tình Hợp Đồng: Kiều Thê Bí Mật Của Tổng Tài