Tôi xúc động đến mức gần như không nói nên lời.
Tôi nắm chặt cánh tay Phó Dĩ An, lắp bắp nói lời cảm ơn.
Phó Dĩ An như bị đóng băng, ngây người và có vẻ bối rối.
Tôi buông tay anh ra, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi mỉm cười.
"Xin lỗi anh, tôi vừa quá xúc động nên đã mất kiểm soát."
Phó Dĩ An lắc đầu như người gỗ: "Hiện tại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô vẫn cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, và phải kiêng khem trong ăn uống."
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình bị "vả mặt" một cách đau điếng. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Để cảm ơn Phó Dĩ An, tôi đặc biệt chuẩn bị một lá cờ lưu niệm để tặng anh. Chỉ là hôm nay phòng khám của anh quá đông bệnh nhân, tôi ngại làm phiền.
Tôi đã đợi bên ngoài phòng khám gần ba tiếng đồng hồ.
Sau khi tất cả bệnh nhân đã ra về, tôi ngồi xuống đối diện anh. Phó Dĩ An không ngẩng đầu lên: "Cô không khỏe ở đâu?"
"Bụng tôi không khỏe."
"Đây là khoa Chỉnh hình, không phải khoa Tiêu hóa đâu nhé."
Vừa nói, Phó Dĩ An vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng chốc giãn ra, đôi mắt cong lại thành hình trăng khuyết.
"Là cô à? Bụng cô không khỏe thật sao?"
Tôi cười gật đầu, đưa lá cờ lưu niệm cho anh: "Đợi anh lâu quá, bụng tôi đói meo rồi đây."
Phó Dĩ An hơi ngượng ngùng nhận lấy lá cờ, rồi đặt nó vào tủ. Trong tủ đã có một chồng cờ lưu niệm khác.
Tôi ngại ngùng xin lỗi anh: "Xin lỗi anh nhé. Trước đây tôi cứ nghĩ anh còn trẻ như vậy, chắc chắn chỉ là hữu danh vô thực. Nếu anh trưng bày mấy lá cờ này sớm hơn, tôi đã không hiểu lầm anh rồi."
Phó Dĩ An chỉ cười, không để tâm: "Tôi mới là người phải xin lỗi vì đã để cô đợi lâu như vậy. Cô muốn ăn gì, tôi mời."
"Anh cứu người, giúp đời, tôi đợi anh là chuyện đương nhiên mà? Hơn nữa anh là ân nhân lớn của tôi, bữa này chắc chắn phải để tôi mời anh chứ?"
Tôi chợt thấy hơi hối hận vì đã mời Phó Dĩ An đi ăn.
Món nào tôi gọi cũng bị anh bác bỏ. Anh nhíu mày, phân tích thành phần từng món ăn, nghiêm khắc yêu cầu tôi kiêng khem. Cuối cùng, anh dứt khoát tự mình cầm lấy thực đơn, gọi một bàn toàn món thanh đạm, nhạt nhẽo.
Tôi đùa cợt than thở: "Các bác sĩ các anh kỹ tính quá, hình như chẳng còn thú vui gì nữa. Cái này cũng không được ăn, cái kia cũng phải kiêng."
"Đây cũng là vì tốt cho cô thôi."
Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào anh: "Anh có nhiều bệnh nhân như vậy, anh đều chăm sóc họ tỉ mỉ đến thế sao?"
Bị tôi nhìn, Phó Dĩ An có chút ngượng ngùng: "Cô thật sự không nhận ra tôi sao?"
Tôi lại nhìn kỹ anh một lần nữa, đầu óc quay cuồng, ngoài cái tên nghe hơi quen, tôi hoàn toàn không nhớ anh là ai.
"Là cậu học sinh cùng thời điểm vào học vẽ với cô đó. Chúng ta đều là những người được thầy giáo nhắc đến hàng ngày. Cô thì thiên phú dị bẩm, là đối tượng được thầy khen ngợi, còn tôi thì lại là tấm gương phản diện."
Nghe anh nói vậy, tôi mới có chút ấn tượng. Tôi đột nhiên không nhịn được cười phá lên: "Trước đây anh lúc nào cũng để tóc mái dài che gần hết mặt, mặt đầy mụn trứng cá. Tôi thật sự không thể liên kết hình ảnh đó với anh bây giờ. Đúng là con trai mười tám tuổi thay đổi kinh khủng!"
Phó Dĩ An cũng bật cười.
"May mà anh bỏ vẽ chuyển sang học y, nếu không thì đúng là chôn vùi tài năng."
Không hiểu sao, Phó Dĩ An đột nhiên đỏ hoe mắt, trên mặt lộ ra một thoáng buồn bã.
Sau ngày hôm đó, tôi và Phó Dĩ An đã xây dựng một tình bạn sâu sắc. Trong suốt quá trình hồi phục, Phó Dĩ An luôn quan tâm tôi một cách chu đáo, không hề lơ là.
Sau khi hồi phục hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng cầm lại được cọ vẽ. Tôi dùng cọ vẽ lại những câu chuyện mình đã viết trong suốt những năm qua.
Sau đó, tác phẩm mới của tôi, "Tái Sinh Từ Lửa" (Dục Hỏa Trùng Sinh), đã đoạt giải.
Các phóng viên truyền thông lớn vây kín nhà tôi, tranh nhau phỏng vấn đủ kiểu. Trên mạng, những tác phẩm và câu chuyện thời trẻ của tôi đều bị đào bới hết.
"Sự thật đằng sau việc cô gái thiên tài 16 tuổi vẽ nên kiệt tác 'Đom Đóm' trị giá một triệu tệ rồi ẩn mình khiến người ta đau lòng."
"Thiên tài trở lại, 'Tái Sinh Từ Lửa' ra đời."
"Tô Hân Oánh, trở về từ tro tàn."
"Tái Sinh Từ Lửa" được đưa vào buổi đấu giá, giá hiện tại đã tăng lên 2 triệu tệ.
Hôm đó tôi cũng có mặt tại buổi đấu giá, người dẫn chương trình mời tôi lên sân khấu phát biểu vài lời. Tôi khẽ lướt mắt nhìn xuống khán phòng, chợt nhận ra Tống Minh Hiên cũng đang ở dưới đó.