Ngay sau khi Tống Minh Hiên dứt lời, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Thẩm Vãn Cẩn. Tôi đồng ý.
Tôi tò mò nhấn vào trang cá nhân của cô ta. Bài đăng mới nhất là bức ảnh chụp chung giữa cô ta và Tống Minh Hiên. "Chúng ta sắp đi ngắm cực quang rồi!!!"
Cả người tôi đột nhiên run lên bần bật như bị điện giật. Chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống sàn, màn hình vỡ tan tành. Nụ cười rạng rỡ của họ, ngay lập tức, vỡ vụn thành từng mảnh.
Mùa hè năm mười bảy tuổi đẹp tựa cổ tích. Dưới bầu trời sao lấp lánh, vài đốm đom đóm lập lòe như ánh đèn thần tiên. Tôi tựa vào vai Tống Minh Hiên, cùng nhau vẽ nên tương lai.
Anh hỏi tôi, nơi em khao khát đặt chân đến nhất là đâu? Tôi đáp không chút đắn đo: "Iceland. Em muốn ngắm cực quang, đó là điều lãng mạn nhất trên đời này."
Tống Minh Hiên hứa: "Sau này khi chúng ta dư dả, anh sẽ đưa em đi. Chúng ta sẽ trao nhau nụ hôn nồng cháy dưới ánh cực quang huyền ảo." Tôi nhắm mắt lại, hình dung cảnh mình mang theo giá vẽ, phác họa lại khoảnh khắc lãng mạn ấy. Dù nét vẽ có vụng về đến mấy, trong tâm trí tôi, đó vẫn sẽ là bức họa hoàn mỹ nhất.
Tôi đã mơ mộng không biết bao nhiêu lần, nhưng sau đó, Tống Minh Hiên không bao giờ nhắc lại lời hứa ấy.
Ngay trước sinh nhật tôi, khi chúng tôi bàn bạc về tuần trăng mật, tôi lại lần nữa đề nghị đi ngắm cực quang. Tống Minh Hiên lập tức bác bỏ: "Oánh Oánh, dạo này anh bận quá. Ngay cả đám cưới cũng là anh phải cố gắng lắm mới sắp xếp được thời gian. Hay là chúng ta đi đâu đó gần hơn nhé, lần sau có dịp rồi đi."
Hôm đó, tôi thất vọng đến tột cùng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười hiểu chuyện để gật đầu. Giờ đây tôi mới hiểu, tất cả những lần Tống Minh Hiên thất hứa vì lý do "bất khả kháng" đều là lời nói dối. Nơi chốn lãng mạn thiêng liêng ấy, Tống Minh Hiên chỉ muốn đưa người anh ta thực sự yêu thương đến.
Nước mắt tôi lại tuôn rơi, nhưng tôi vẫn quyết định mua vé máy bay thẳng đến Iceland.
Trên chuyến bay, tôi thấy Thẩm Vãn Cẩn đăng tải một dòng trạng thái mới: "Có cảnh đẹp, có rượu ngon, và có anh. Cuộc đời này thế là đủ!" Trong phòng khách sạn, Thẩm Vãn Cẩn mặc chiếc váy ngủ lụa cổ trễ, nâng ly rượu vang cụng với Tống Minh Hiên. Anh ta chỉ khoác độc chiếc áo choàng tắm, tóc còn đọng nước, nhưng đã vội vã nâng ly chúc mừng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xem như chưa từng thấy gì, dùng bàn tay vẫn còn run rẩy thoát khỏi ứng dụng.
Tôi cũng đặt một phòng tại chính khách sạn họ đang ở. Đêm khuya, họ ra ngoài, cùng người địa phương đi "săn" ánh sáng cực quang. Tôi lặng lẽ bám theo sau.
Từng dải ánh sáng rực rỡ xé toạc bầu trời đêm, tựa như một bức tranh thủy mặc đang từ từ mở ra giữa không trung. Dưới ánh cực quang huyền ảo, mê hoặc ấy, hai kẻ "tình nhân" cuối cùng cũng không phụ sự lãng mạn, ôm hôn nhau nồng nhiệt.
Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay. Hóa ra, tình yêu tôi dành cho Tống Minh Hiên, phải đuổi đến tận cùng Trái Đất này, tôi mới có thể bừng tỉnh.
Tôi đột nhiên bật cười, rồi từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Ngay khoảnh khắc này, tình yêu tôi dành cho Tống Minh Hiên đã tan biến sạch sẽ, không còn sót lại chút gì.
Tôi không làm phiền họ, mà bình tĩnh lấy điện thoại ra, chụp lại bức ảnh "tuyệt mỹ" đó. Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi nên gửi tặng Tống Minh Hiên một món quà lớn.
Tôi quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.
Tôi mua chuyến bay sớm nhất về nước, rời đi không một chút vương vấn.
Việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là dùng kéo cắt nát chiếc váy cưới không còn vừa vặn ấy. Tôi đập phá tất cả những món quà anh ta đã tặng tôi suốt những năm qua, những thứ tôi từng trân trọng như báu vật. Khi mọi thứ tan tành thành đống đổ nát, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng hả hê.
Sau khi đã chuẩn bị xong món quà lớn cho Tống Minh Hiên, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi thành phố này, đi đến Hải Thành. Tôi không để lại bất cứ dấu vết gì.
Tôi chặn mọi phương thức liên lạc của Tống Minh Hiên.