Bạn trai tôi và tôi đã yêu nhau tám năm, và anh ấy có một cô trợ lý mang dáng vẻ tiểu bạch hoa.
Vào đêm sinh nhật của tôi, tôi thấy anh ấy ôm cô ta, nói: “Tôi ở bên cô ta quá lâu rồi, lâu đến mức tôi phát ngán.”
Sau đó, tôi còn phát hiện thêm nhiều bí mật không thể nói ra của anh.
Thế nhưng, tôi lại chọn cách chịu đựng, để rồi trong đám cưới của chúng tôi, tôi sẽ dành tặng anh một món quà lớn.
***
Vào ngày sinh nhật tôi, Tống Minh Hiên thất vọng nói rằng anh phải tăng ca nên không thể ở bên tôi.
Tôi luôn là người hiểu chuyện, chỉ lắc đầu bảo anh không sao, cứ chú ý giữ gìn sức khỏe.
Cuối cùng, tôi vẫn mang bánh kem đến công ty anh. Tôi nghĩ, tôi sẽ ở lại cùng anh tăng ca, tiện thể tổ chức sinh nhật luôn.
Cửa công ty đóng im ỉm, bên trong không bật đèn.
Tôi gọi điện cho Tống Minh Hiên, hỏi anh đang ở đâu.
Giọng Tống Minh Hiên nghe như thể tôi đang hỏi những điều vô lý: “Anh không nói là anh đang tăng ca ở công ty sao?”
Tôi cúp máy. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Tôi không hiểu tại sao anh lại nói dối.
Tôi xách chiếc bánh kem đi lang thang vô định, rồi dừng lại ở nhà hàng chúng tôi thường lui tới. Tôi gọi vài món, coi như tự mừng sinh nhật mình.
Nước mắt rơi xuống chiếc bánh ngọt, đột nhiên nó hóa thành vị chua chát, đắng nghét. Tôi ăn đến mức no căng, đến mức muốn nôn.
Tôi ngồi xổm bên bồn cầu, nôn rất lâu.
Từ nhỏ dạ dày tôi đã không tốt. Gia đình tôi trọng nam khinh nữ, tôi thường xuyên không được ăn no, đó là di chứng còn lại. Vì vậy, tôi rất trân trọng thức ăn, không bao giờ lãng phí.
Tôi còn nhớ, lần đầu Tống Minh Hiên mời tôi ăn hamburger, tôi ăn ngấu nghiến, không sót một mẩu vụn nào, thậm chí còn muốn cắn cả đá viên trong ly Coca.
Tống Minh Hiên đã đau lòng vô cùng. Anh nói sau này sẽ đối xử tốt với tôi, không để tôi chịu bất kỳ tủi thân nào.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bất ngờ nhìn thấy Tống Minh Hiên.
Tôi vừa định gọi anh thì một cô gái khoác tay anh. “Sao anh đi lâu thế? Em phải đối diện với nhiều anh em của anh một mình, em thấy hơi ngại.”
Tống Minh Hiên cười, xoa đầu cô ấy: “Có gì mà ngại, họ đâu có ăn thịt em được.”
Hơi thở của tôi đột ngột nghẹn lại.
Tôi lén lút đi theo họ.
Họ bước vào một phòng riêng, bên trong còn có vài người bạn thân của anh.
Những người này từng gọi tôi là chị dâu, giờ đây lại đang hùa theo trêu chọc.
Tôi biết cô gái đó là ai. Đó là Thẩm Vãn Cẩn, cô trợ lý nhỏ Tống Minh Hiên mới tuyển vào nửa năm trước.
Trước đây, tôi thường xuyên nghe Tống Minh Hiên than phiền cô ấy làm việc cẩu thả.
Tôi tò mò hỏi anh, nếu đã vậy thì tại sao vẫn giữ cô ấy lại?
Tống Minh Hiên nói hoàn cảnh của cô ấy rất giống tôi, anh có chút không đành lòng. Giờ đây tôi mới hiểu, sự không đành lòng mà anh nói là có ý nghĩa này.
Một người bạn của Tống Minh Hiên đột nhiên lên tiếng: “Minh Hiên, dạo này cậu và Tô Hân Huỳnh thế nào rồi? Chẳng phải tháng sau hai người kết hôn sao?”
Tay Tống Minh Hiên đặt hờ hững trên eo Thẩm Vãn Cẩn, gương mặt mang vẻ châm biếm: “Tôi ở bên cô ta quá lâu rồi, lâu đến mức tôi phát ngán.”
Xung quanh vang lên một tràng xôn xao.
“Chỉ có cậu Tống Minh Hiên mới nhịn được lâu như vậy thôi, là bọn tôi thì đã ngán từ lâu rồi.”
Sợi dây căng chặt trong đầu tôi đứt phựt.
Tôi siết chặt lòng bàn tay. Tôi rất muốn xông vào, tát thẳng vào mặt Tống Minh Hiên, chất vấn anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Nhưng cuối cùng, tôi không làm gì cả, mà lặng lẽ rời đi.
Rõ ràng Tống Minh Hiên là người theo đuổi tôi, theo đuổi ròng rã suốt hai năm trời.
Tôi lớn lên trong một gia đình thiếu vắng tình yêu thương, tôi khao khát tình yêu, nhưng cũng sợ hãi khi chấp nhận tình cảm của người khác.
Tôi thà không có, vì tôi sợ mất mát hơn.
Tống Minh Hiên mười bảy tuổi đã mang trái tim chân thành đặt trước mặt tôi. Anh dùng hành động thực tế chứng minh anh quan tâm và yêu tôi đến nhường nào.
Cuối cùng tôi đã bị cảm động, gạt bỏ mọi lo lắng, chấp nhận tình yêu của anh.
Tám năm yêu nhau, ngay khi tôi và Tống Minh Hiên sắp bước vào lễ đường.
Anh lại phản bội tôi.
Tôi nhếch môi tự giễu. Tôi từng nghĩ mình đã đặt cược đúng, anh khác biệt với những người khác. Giờ đây xem ra, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tình yêu ngày xưa là thật, nhưng sự chán ghét hiện tại cũng là thật.