Chương 4: Lão Quan Chủ, phúc tinh này có thể trả lại chăng?
Ngày đầu tiên, A Cửu thấy hoa cỏ trong vườn kém phần tươi tốt, bèn tự chế một thùng "dịch dưỡng siêu phàm". Nghe đồn, thứ dịch ấy được ủ từ ruột cá, lá rau úa và một loại thảo dược vô danh, mùi vị hôi thối đến mức sánh ngang độc dược. Nàng đem tưới khắp vườn. Chẳng ngờ, sang ngày hôm sau, mấy khóm mẫu đơn quý giá mà Sở Huyền Dật yêu thích nhất đều úa vàng lá, rũ rượi như sắp lìa đời.
Sở Huyền Dật nghe tin vội vã đến. Nhìn mấy chậu mẫu đơn tàn úa, rồi lại nhìn A Cửu đứng cạnh với vẻ mặt "ta vì chúng mà tốt", y tức đến nỗi suýt nữa thi triển lôi pháp ngay tại chỗ.
Ngày thứ hai, A Cửu thấy thị vệ trong phủ đang luyện tập, nàng cho rằng họ "lực bất tòng tâm, chưa đủ uy mãnh", bèn nhiệt tình truyền thụ cho họ một bộ "Kim Cương Đại Lực Quyết" do nàng tự sáng tạo. Kết quả, mấy thị vệ sau khi luyện xong, kẻ thì trẹo lưng, người thì trật chân. Lại có một người vì dùng sức quá độ, ném thẳng tảng đá khóa luyện tập vào ao sen của phủ Thượng Thư bên cạnh, làm nước bắn tung tóe cao hơn người, suýt nữa gây ra tranh chấp ngoại giao giữa hai phủ.
Khi Sở Huyền Dật nhận được "lời thăm hỏi hữu nghị" và "danh sách bồi thường" do Thượng Thư đại nhân sai người mang đến, gân xanh trên trán y giật nhanh hơn cả nhịp tim.
Ngày thứ ba, A Cửu thấy tấm biển Quốc Sư phủ hơi lệch, nàng cho rằng "chướng mắt, ảnh hưởng phong thủy". Thế là, nhân đêm tối gió lớn, nàng tự mình trèo lên thang, định sửa cho tấm biển ngay ngắn lại. Chẳng ngờ, tấm biển thì ngay thật, nhưng nàng lại trượt chân, cả người lẫn thang đổ ập xuống, làm gãy mất một tai của cặp sư tử đá uy nghi trước cổng Quốc Sư phủ...
Khi Sở Huyền Dật đứng trước pho tượng sư tử đá cụt tai, lắng nghe A Cửu giải thích nàng đã "vận dụng nguyên lý đòn bẩy" và "tứ lạng bạt thiên cân" ra sao, y lần đầu tiên thấu hiểu sâu sắc thế nào là "muốn khóc không ra lệ, sống không còn gì luyến tiếc".
Toàn bộ Quốc Sư phủ, từ quản gia cho đến tiểu đồng quét dọn, nay hễ thấy A Cửu đều như chuột thấy mèo, vội vã tránh xa. Mọi người ngầm đặt cho nàng một biệt hiệu – "Phúc tinh phá dỡ".
Phúc thì chưa thấy đâu, nhưng cảnh phá dỡ thì ngày nào cũng diễn ra.
Lâm Phong giờ đây, việc quan trọng nhất mỗi ngày không còn là hầu hạ bút mực cho Quốc Sư, mà là theo sát A Cửu, luôn sẵn sàng xử lý mọi "tình huống bất ngờ" và "việc hậu sự".
Cuối cùng, khi Quốc Sư phủ đứng bên bờ vực "tan rã", Lão Quan Chủ của Quan Tinh Đài, Huyền Hư Chân Nhân, đã phiêu nhiên mà đến.
Huyền Hư Chân Nhân tiên phong đạo cốt, tóc bạc da hồng, tay cầm phất trần, toát lên vẻ cao nhân thoát tục.
Khi ngài thấy gương mặt Sở Huyền Dật đen hơn cả đáy nồi, cùng cảnh tượng tan hoang trong Quốc Sư phủ (dù đã cố gắng sửa chữa, nhưng dấu vết vẫn còn rõ rệt), dù là lão thần tiên tu hành nhiều năm, khóe miệng cũng không khỏi khẽ giật.
"Vô Lượng Thiên Tôn," Huyền Hư Chân Nhân chắp tay vái chào, "Sở Quốc Sư, dạo này vẫn bình an vô sự chứ?"
Sở Huyền Dật cười như không cười đáp: "Nhờ phúc của Chân Nhân, bản tọa 'vô sự' lắm, chỉ là phủ đệ sắp 'có sự' rồi."
Y trực tiếp dẫn Lão Quan Chủ đến bức tường bị A Cửu "mở cửa sổ", rồi chỉ vào những khóm mẫu đơn thoi thóp trong vườn, lại chỉ vào pho sư tử đá cụt tai trước cổng. Giọng điệu y bình thản không chút gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa sự u ám như bão tố sắp kéo đến: "Chân Nhân, đây chính là 'phúc tinh giáng thế' mà ngài nói ư? Đây chính là 'trợ lực bất ngờ' mà ngài nhắc đến ư? Bản tọa giờ đây quả thực rất 'bất ngờ', bất ngờ đến nỗi nàng có thể biến Quốc Sư phủ của bản tọa ra nông nỗi này!"
Huyền Hư Chân Nhân nhìn "kiệt tác" trước mắt, lại bấm đốt ngón tay tính toán, vuốt râu trầm ngâm nói: "Ừm... A Cửu đứa trẻ này, gần đây 'năng lực động thủ' quả thực có phần tăng tiến..."
Sở Huyền Dật: "..." Lão thần côn này đang giả ngây giả ngô với y ư?!
"Chân Nhân!" Sở Huyền Dật nhấn mạnh giọng, "Hôm nay bản tọa thỉnh ngài đến, không phải để nghe ngài bình phẩm về 'năng lực động thủ' của nàng! Bản tọa chỉ muốn biết, đứa trẻ này... rốt cuộc ngài tìm từ đâu đến? Cái mạch não thanh kỳ của nàng, rốt cuộc là trời sinh, hay là... do ngài 'bồi dưỡng' mà thành?"
Huyền Hư Chân Nhân nghe vậy, thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó lường: "Quốc Sư đại nhân có điều không biết, A Cửu cô nương này, phi phàm lắm. Mệnh cách của nàng, chính là 'phá rồi mới lập, không phá không lập'. Phàm việc gì qua tay nàng, thoạt nhìn như phá hoại, kỳ thực lại ẩn chứa sinh cơ đấy!"
Sở Huyền Dật cười lạnh: "Sinh cơ ư? Bản tọa chỉ thấy cảnh hoang tàn và một đống hỗn độn! Sinh cơ của bản tọa cũng sắp bị nàng 'phá' cho tiêu tan rồi!"
Đúng lúc này, A Cửu bước những bước chân nhanh nhẹn chạy đến, trên tay còn nâng một vật... đen sì, tỏa ra mùi khét lẹt quái dị.
"Đại nhân! Sư phụ!" A Cửu như dâng báu vật, đưa thứ đó đến trước mặt họ, "Hai người xem này! Con vừa mới phát hiện một chú chim nhỏ bị thương ở hậu viện, con đã dùng 'Bách Thảo Tục Mệnh Cao' mới nghiên cứu của con đắp cho nó rồi! Bảo đảm ngày mai nó sẽ sống động như thường!"
Sở Huyền Dật và Huyền Hư Chân Nhân đồng thời cúi đầu nhìn xuống.
Chú chim nhỏ đáng thương kia, toàn thân dính đầy chất cao màu đen, lông vũ bết lại, chỉ còn hai con mắt nhỏ kinh hãi đảo quanh, miệng khẽ hé, không phát ra được chút âm thanh nào. Trông có vẻ... cách "sống động như thường" còn xa vạn dặm, nhưng cách "cưỡi hạc về tây" thì chẳng còn mấy bước.
Sở Huyền Dật: "..."
Huyền Hư Chân Nhân: "..."
Lão Quan Chủ lặng lẽ nhận lấy "bức thư tố cáo đẫm máu" từ tay Sở Huyền Dật, lại lặng lẽ liếc nhìn chú chim nhỏ bị "Bách Thảo Tục Mệnh Cao" bôi kín, rồi lại lặng lẽ nhìn "phúc tinh giáng thế" của nhà mình, thở dài một tiếng thật dài.
"Quốc Sư đại nhân," Huyền Hư Chân Nhân trầm giọng mở lời, "Bần đạo thấy, về vấn đề 'bồi dưỡng và an trí' cho A Cửu, chúng ta quả thực cần... bàn bạc kỹ lưỡng một chút. Bần đạo xem phong thủy Quốc Sư phủ, dường như... với mệnh cách của A Cửu, có một chút... nhỏ nhoi... không tương hợp."
Sở Huyền Dật thâm cho là phải. Đâu chỉ là không tương hợp, mà quả là bát tự tương khắc, nước lửa khó dung!
"Vậy theo ý Chân Nhân?" Sở Huyền Dật nhướng mày.
Huyền Hư Chân Nhân trầm ngâm một lát, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Hay là... để nàng theo bần đạo về Quan Tinh Đài ở một thời gian? Bần đạo gần đây mới lĩnh ngộ một bộ pháp môn 'Thanh Tâm Tĩnh Khí Cố Bản Bồi Nguyên', vừa hay để nàng thử xem sao?"
Sở Huyền Dật nghe vậy, trong mắt tức thì bùng lên tia hy vọng: "Thật ư?!"
Có thể tiễn được vị đại Phật này đi, dù chỉ là tạm thời, y cũng nguyện trả bất cứ giá nào!
A Cửu vừa nghe nói phải về Quan Tinh Đài, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống: "A? Về Quan Tinh Đài ư? Nhưng ở chỗ đại nhân vui hơn mà! Hơn nữa con còn chưa giúp đại nhân sửa lại tất cả những thứ bị lệch trong phủ nữa!"
Sở Huyền Dật nghe mà giật mình thon thót, vội vàng nói: "Không cần đâu! Trong phủ bản tọa mọi thứ đều tốt cả! A Cửu à, Quan Tinh Đài núi xanh nước biếc, càng hợp cho con thanh tu, phải không, Chân Nhân?" Y điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Huyền Hư Chân Nhân.
Huyền Hư Chân Nhân hiểu ý, vuốt râu cười nói: "Phải vậy, phải vậy. A Cửu à, phong cảnh trên núi thú vị hơn Quốc Sư phủ này nhiều lắm, còn có rất nhiều thảo dược mới lạ đang chờ con nghiên cứu đấy!"
A Cửu nghĩ ngợi một lát, thấy cũng phải.
Sở Huyền Dật nhìn Huyền Hư Chân Nhân, lần đầu tiên thấy lão thần côn này thuận mắt hơn nhiều.
Tuy nhiên, đúng lúc Sở Huyền Dật tưởng chừng mình cuối cùng có thể tạm thời thoát khỏi "ác mộng" này, một tiếng chim ưng rít lên chói tai xé toạc bầu trời.
Một Ám Vệ với vẻ mặt nghiêm trọng từ trên trời giáng xuống, quỳ một gối: "Khải bẩm Quốc Sư đại nhân! Bắc cảnh cấp báo! Đại quân man tộc có dị động, nghi có dấu hiệu đột kích!"
Sở Huyền Dật sắc mặt nghiêm nghị, mọi sự thư thái và toan tính đều biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là vẻ trầm trọng và sắc bén.
Việc nước là trọng, chút "trò quậy phá" trong nhà lập tức bị gạt ra sau đầu.
Huyền Hư Chân Nhân cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt, khẽ nhíu mày.
A Cửu thì tò mò nhìn Ám Vệ kia, rồi lại nhìn Sở Huyền Dật, khẽ lẩm bẩm: "Bắc cảnh? Man tộc? Sắp đánh nhau rồi ư? Đánh nhau có vui không nhỉ?"
Sở Huyền Dật: "..." Y biết ngay mà, không thể ôm bất kỳ ảo tưởng viển vông nào về nàng.
Đề xuất Cổ Đại: Hỏi Đan Chu