Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 332: Nhanh chóng phát đại, không thì sẽ không chịu nổi rồi

Chương 332: Mau thi triển đại pháp, bằng không khó bề chống đỡ

Vô số mũi tên nhọn găm vào thân thể lũ ác ma bay lượn. Vài con tà ma thân hình nhỏ bé, giữa không trung đã bị bắn thành nhím, rên rỉ rơi xuống. Song, phần lớn chỉ bị tên bắn trúng mà lảo đảo một chốc, rồi lại tiếp tục lao xuống.

Thân thể chúng cấu tạo quái dị, tên thường khó lòng gây ra thương tổn chí mạng.

Đợt mưa tên đầu tiên, hiệu quả chẳng đáng là bao.

“Đợt thứ hai, bắn!” Ánh mắt Vương Đức tướng quân đã đỏ ngầu.

Lại một trận mưa tên nữa bay vút lên trời. Thế nhưng, đối diện với thủy triều ma vật vô tận, chút phản kích này chẳng khác nào muối bỏ bể.

“Tướng quân, không ổn rồi!” Một vị hiệu úy toàn thân đẫm máu chạy tới, “Lũ quỷ quái này giết mãi không hết, huynh đệ chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa!”

“Không chống nổi cũng phải chống!” Vương Đức một cước đá hắn trở lại, “Bảo bối của Thần Cơ Các đâu, mau đem hết ra đây cho lão tử!”

Phía sau tường thành, hàng trăm cỗ vật thể kim loại khổng lồ được đẩy lên. Đó là những cỗ máy chiến tranh do Thần Cơ Các ngày đêm chế tạo gấp rút, danh xưng “Long Hỏa Pháo”.

“Nạp đạn, điểm hỏa!”

Binh sĩ nhanh tay lẹ mắt, từng quả cầu sắt khắc đầy phù văn được nhét vào nòng pháo. Theo lệnh của pháo thủ, hàng trăm cỗ Long Hỏa Pháo đồng loạt phun ra những lưỡi lửa màu cam đỏ.

Những quả cầu sắt ấy vẽ nên từng đường cong trên không trung, rồi hung hãn lao vào giữa đám ma vật dày đặc nhất.

Ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Cầu sắt nổ tung, vô số mảnh sắt cháy rực mang theo sức mạnh phù văn văng tứ tán, trong chớp mắt quét sạch một khoảng trời rộng lớn.

“Hay lắm!” Các tướng sĩ trên tường thành phát ra tiếng hoan hô vang trời.

Nhưng tiếng hoan hô của họ nhanh chóng bị nhấn chìm trong âm thanh ma quái càng thêm khủng khiếp. Khoảng trống trên bầu trời gần như ngay lập tức bị lũ tà ma từ phía sau tràn lên lấp đầy.

Vương Đức nhìn cảnh tượng này, lòng nguội lạnh đi một nửa, “Vương gia, số lượng chúng quá nhiều, chúng ta căn bản không thể ngăn cản. Cùng lắm chỉ nửa nén hương nữa, chủ lực của chúng sẽ vượt qua Trấn Ma Quan mà tràn vào nội địa.”

Tiêu Dục ngẩng đầu nhìn làn sóng đen kịt trên bầu trời đang ngày càng tiến gần.

Chàng đang đợi.

Đợi một tín hiệu.

Cùng lúc đó, tại Kinh thành, Thần Cơ Thành dưới lòng đất.

Sở Huyền Dật đứng trên đỉnh cao nhất của trung tâm then chốt, dưới chân hắn là những mạch năng lượng phát ra ánh sáng. Trước mặt hắn là một màn sáng khổng lồ ngưng tụ từ Huyền Quang Thuật.

Trên màn sáng, tình hình chiến sự thảm khốc tại Trấn Ma Quan ở Bắc Cảnh hiển hiện rõ ràng.

Một vị trưởng lão Huyền Môn mồ hôi nhễ nhại chạy tới, “Không ổn rồi Quốc Sư đại nhân, phòng tuyến Bắc Cảnh sắp bị phá vỡ, chúng ta không khai trận thì sẽ không kịp nữa!”

“Giục cái gì mà giục!” Sở Huyền Dật mắt dán chặt vào màn sáng, không quay đầu lại mà gầm lên, “Tiết điểm cuối cùng, năng lượng của ‘Trấn Nam Tháp’ ở biên thùy Tây Nam vẫn chưa đồng bộ hoàn toàn. Giờ mà cưỡng ép khai trận, đại trận sẽ có khiếm khuyết, sẽ bị chúng tìm ra sơ hở!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Giọng Sở Huyền Dật khản đặc như tiếng chiêng vỡ.

Hơn hai tháng nay hắn gần như không chợp mắt, cả người gầy rộc đi một vòng lớn, phong lưu phóng khoáng ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, tựa như kẻ điên.

“Công Du Minh!” Hắn gầm lên về phía dưới, “Bên ngươi thế nào rồi?”

“Đại nhân, năng lượng đầu ra của hạch tâm đã đạt đến cực hạn rồi!” Công Du Minh cùng tộc nhân đang bận rộn trước một la bàn cơ khí khổng lồ, “Nhanh hơn nữa, trung tâm chủ chốt sẽ quá tải mất!”

“Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, hãy tăng thêm cho ta một thành nữa!” Sở Huyền Dật gầm lên, “Thành cuối cùng, ta cần thành năng lượng cuối cùng này để cưỡng ép kích hoạt Trấn Nam Tháp!”

“Cái này… cái này là đang đánh cược mạng sống đó!” Công Du Minh vã mồ hôi hột, “Vạn nhất hạch tâm nổ tung, tất cả chúng ta đều sẽ xong đời!”

“Không đánh cược, thì bây giờ sẽ xong đời!” Sở Huyền Dật chỉ vào làn sóng ma vật trên màn sáng đã sắp đè lên đỉnh Trấn Ma Quan, “Ngươi nhìn cho rõ đi, chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”

Công Du Minh liếc nhìn màn sáng, hắn nghiến răng rồi quay người gầm lên với tộc nhân của mình, “Tất cả nghe rõ chưa, đem cả nguồn năng lượng dự phòng nối vào cho lão tử! Hôm nay dù có phải tháo dỡ cả Thần Cơ Thành này, cũng phải đẩy năng lượng lên cho đại nhân!”

“Rõ!” Các thợ thủ công của Thần Cơ Các đồng thanh đáp lời.

“A Cửu!” Sở Huyền Dật lại gọi một tiếng.

A Cửu vẫn luôn yên lặng ngồi cạnh trung tâm then chốt, lập tức đứng dậy.

“Đại nhân.”

“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng Sở Huyền Dật hiếm hoi dịu đi đôi chút, “Lát nữa ta sẽ dẫn dòng năng lượng cuối cùng của đại trận đi qua chỗ ngươi. Sẽ rất khó chịu, nhưng ngươi nhất định phải chịu đựng. Ngươi là ‘chìa khóa’ cuối cùng của toàn bộ đại trận, chỉ có sức mạnh của ngươi mới có thể dung hợp hoàn hảo năng lượng của tất cả các tiết điểm lại với nhau.”

A Cửu nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, nặng nề gật đầu.

“Ta không sợ.” Nàng nghiêm túc nói, “Huynh huynh ca ca vẫn đang đợi chúng ta. Chúng ta đã hứa rồi mà.”

Sở Huyền Dật nhìn ánh mắt trong veo của nàng, trong lòng ấm áp.

Hắn hít sâu một hơi, quay lại trước bàn điều khiển, hai tay đặt lên một quả cầu thủy tinh phủ đầy phù văn.

“Báo cáo tỷ lệ đồng bộ của Trấn Nam Tháp.”

“Chín mươi bảy phần trăm…”

“Chín mươi tám phần trăm…”

“Báo cáo năng lượng đầu ra của hạch tâm, đã đạt đến giá trị tới hạn.”

“Báo cáo chiến sự Bắc Cảnh, tiên phong ma triều đã giao chiến với quân thủ Trấn Ma Quan.”

Từng tin xấu nối tiếp nhau truyền đến.

Sở Huyền Dật nhắm mắt lại, không thể đợi thêm nữa.

“Khởi trận!”

Hắn gầm lên khản cả giọng, đem linh lực trong cơ thể không chút giữ lại mà rót vào trung tâm then chốt dưới chân.

Ong!

Trong khoảnh khắc ấy, trên mảnh đất rộng lớn của Đại Chu vương triều, từ bờ biển Đông Hải đến tuyết sơn Tây Vực, từ rừng rậm Nam Cương đến băng nguyên Bắc Cảnh, chín trăm chín mươi chín tiết điểm trận pháp đã được bố trí sẵn đồng thời bừng sáng ánh kim.

Những cột sáng vút lên trời, tất cả các cột sáng hội tụ trên vòm trời, đan xen vào nhau, nhanh chóng mở rộng thành một màn sáng vàng kim vắt ngang trời đất, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cương vực Đại Chu vương triều.

Hộ Thế Đại Trận vào khoảnh khắc cuối cùng, đã thành công khởi động.

Cũng chính vào khoảnh khắc đại trận thành hình, đại quân chủ lực tà ma trên bầu trời cuối cùng đã vượt qua sự ngăn cản của Trấn Ma Quan, hung hãn đâm sầm vào màn sáng vàng kim ấy.

Đùng!

Một tiếng động lớn vang vọng khắp trời đất.

Màn sáng vàng kim rung chuyển dữ dội, lan tỏa ra từng vòng gợn sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong Thần Cơ Thành dưới lòng đất, Sở Huyền Dật đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo sắp ngã.

“Chống đỡ, phải chống đỡ cho ta!” Hắn ghì chặt quả cầu thủy tinh, hai mắt đỏ ngầu.

Màn sáng cuối cùng vẫn chống đỡ được.

Dù rung chuyển dữ dội, nhưng nó không hề vỡ nát.

Nó tựa như một thiên hiểm không thể vượt qua, kiên cố chặn đứng làn sóng ma vật khủng khiếp ở ngoài biên giới quốc gia.

Trên Trấn Ma Quan, các tướng sĩ may mắn sống sót sau đợt xung kích đầu tiên, trố mắt nhìn màn trời vàng kim phía trên đầu, cùng vô số tà ma bên ngoài màn trời, điên cuồng va đập nhưng không thể tiến thêm một tấc.

Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng chết chóc.

“Chúng ta… đã chặn được rồi.” Một binh sĩ lẩm bẩm.

“Chặn được rồi, chúng ta đã chặn được rồi!”

“Vạn tuế, vạn tuế!”

Niềm hân hoan tột độ sau khi thoát khỏi kiếp nạn hóa thành tiếng gầm vang trời động đất.

“Còn ngây ra đó làm gì!” Giọng Vương Đức tướng quân lại vang lên, “Dù chủ lực tà ma đã bị chặn đứng, nhưng lũ tạp nham quanh khe nứt vẫn đang tràn ra, mau đánh chúng trở lại cho lão tử!”

Vạn mũi tên lại đồng loạt bay ra, từng đợt mưa tên bao trùm lên những con tà ma mặt đất đang cố gắng xâm nhập từ xung quanh khe nứt.

Dưới chân tường thành Trấn Ma Quan, đã biến thành một cối xay thịt.

Đề xuất Ngọt Sủng: Ban ngày bị đào hôn buổi tối bị quan chỉ huy vừa hung dữ vừa dễ thương cầu ôm một cái
BÌNH LUẬN