Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 15

Chương 15

 

Bà lão bản giỏ rơm bên cạnh nhìn sang, cau mày nói: "Tiểu nha đầu, người lớn nhà ngươi đâu? Không thể tùy tiện mua đồ như vậy."

 

Hai vị lão nhân này chắc là đi cùng nhau, thuê chung một quầy hàng. Rõ ràng là bản đồ, nhưng lại sợ nàng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngược lại khuyên nàng đừng tùy tiện dùng tiền.

 

"Ta cùng người trong thôn cùng đến bày quầy bán hàng, người lớn trong nhà không đến." Giang Tư cười, ngồi xổm xuống trước quầy hàng, tiếp tục nói: “Ta biết đây là ớt, mua về để làm món ăn. Ngài cho ta xưng một chút, ta muốn hết."

 

Nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi: "Loại ớt này còn gì nữa không? Số này có lẽ không đủ đâu."

 

Hai vị lão nhân đều sững sờ.

 

Loại ớt này thật tốt, nửa mẫu đất có thể thu hơn bốn trăm cân, sản lượng cao, nhưng ngay cả một văn tiền một cân cũng không ai mua, họ đã dồn hết tiền mua hạt giống rồi, không ngờ cô nương này lại chê mười mấy cân còn chưa đủ?

 

"Có, trong nhà thu bốn năm trăm cân." Lão gia tử hơi nghi hoặc: "Ngươi xác định muốn mua về làm đồ ăn chứ? Hương vị kia cay độc kích thích, có ăn quen được không?"

 

Giang Tư gật đầu: “Ừm, chính là mua về làm đồ ăn."

 

Lão gia tử dường như còn muốn hỏi, bị lão bà bà bên cạnh kéo lại: "Ông lão hồ đồ rồi sao? Người ta cô nương mua về làm đồ ăn, ông hỏi lung tung đủ thứ, còn muốn hỏi người ta cách làm không thành?"

 

Nói xong, bà lại nhìn về phía Giang Tư: "Cô bé, con có thực sự muốn mua không? Mua rồi không hưng lui đâu."

 

Giang Tư gật đầu: "Muốn mua, phiền phức tính giúp con."

 

Đứng một lát, bà lại nói: "Lão gia gia, ngày mai các người còn tới bày quầy bán hàng không? Con còn muốn mười cân loại ớt màu đỏ này."

 

Lão bà bà không nói gì nữa, lão gia tử nhanh chóng cân hàng, cũng hẹn ngày mai vẫn thời gian này lại đến.

 

Năm cân ớt hiểm màu đỏ, bảy cân ớt hiểm màu xanh, tổng cộng tính mười hai văn tiền.

 

Giang Tư đã tính toán kỹ, ớt hiểm màu xanh dùng để làm dưa muối, ớt hiểm màu đỏ dùng để làm tương ớt, cần nhiều muối, còn phải mua chút rượu gạo.

 

Những thứ này ở chợ không mua được, Giang Tư đưa tiền lúc hỏi lão gia tử, muốn đi bên cạnh Ô Bình Hạng, nơi đó toàn là cửa hàng, có cửa hàng tạp hóa rượu chuyên bán.

 

"Có nha, đi tìm cửa hàng treo bảng hiệu Đồ gia đi, đồ ở đó không chỉ tốt còn lợi ích thực tế, tuyệt đối sẽ không cửa hàng lớn lấn khách." Lão gia tử chỉ đường, còn cố ý dặn dò một câu, Giang Tư cảm ơn rồi hướng Ô Bình Hạng đi.

 

Nguyên Chủ theo Giang mẫu đi qua Ô Bình Hạng, Giang mẫu thêu khăn tay xong chính là bán cho phường thêu Đồ gia, Đồ gia là phủ thương nổi tiếng gần xa, ngày thường làm việc thiện tích đức, thanh danh cũng rất tốt.

 

Tiện thể, đưa xong Mạt Tử rồi đi mua chút muối và rượu đế, trong nhà cũng không có giấm và nước tương.

 

Phường thêu Đỗ gia năm ở vị tríbật mắt nhất Ô Bình Hạng, cửa hàng hai tầng, đi vào trong có không ít người, phần lớn là các tiểu thư, phu nhân, cô bé tuổi còn nhỏ như Giang Tư lại mặc áo vải thô thì cơ bản không có.

 

Nhưng phường thêu chiêu đãi khách nhân, Tiểu Tư không hề tỏ ra xem thường, đi lên trước hỏi thăm: "Vị cô nương này, có cần gì không?"

 

Giang Tư còn chưa trả lời, chưởng quỹ phường thêu Vân Nương Tử tiếp đãi xong khách nhân liền nhìn thấy nàng, cười ha hả đi tới: "Nguyên lai là Giang Tư cô nương, sao hôm nay chỉ có một mình người?"

 

Giang mẫu thợ thêu rất tốt, Vân

 

Nương Tử muốn mời bà đến phường thêu làm từ nương, tú nương cao cấp một tháng có lương mấy lượng bạc, đáng tiếc Giang mẫu sức khỏe không tốt, không thể làm thêu phẩm lâu dài, gia cảnh bần hàn, mỗi lần chỉ có thể mua chút vải vóc bình thường về làm chút Mạt Tử, thợ thêu tốt nhưng dù sao dùng tài liệu bình thường, bán không lên

 

giá.

 

Bất quá Vân Nương Tử nếu có việc gấp cần làm cỡ trung tiểu thêu đồ thì sẽ nhờ Giang mâu làm, có đôi khi còn tinh xảo hơn tú nương phường thêu, Giang mẫu nhờ vậy cũng có thể kiếm thêm chút tiền.

Đề xuất Cổ Đại: Nữ Xuyên Nam: Sổ Tay Phất Nhanh Của Con Thứ
BÌNH LUẬN