Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 10

Chương 10

 

Đó là giờ Mùi, tức là khoảng từ một giờ chiều đến ba giờ chiều.

 

Mẹ Giang đánh thức Giang Tư, chuẩn bị nước cho nàng, rồi dặn nàng đội mũ rơm, che chân kín mít mới cho ra cửa hái nấm.

 

Buổi chiều còn nóng hơn cả buổi sáng. Mồ hôi trên mặt Giang Tư không ngừng chảy xuống. Khi nàng đến chỗ hái mộc nhĩ, người nàng cử như bị ngâm trong nước mà không có quạt để quạt. Ngay cả mùa hè cũng phải mặc ba lớp quần áo, đúng là muốn bị cảm nắng.

 

Nếu đêm qua trời không mưa có nấm để hái, nàng chắc chắn sẽ không lên núi vào giờ này.

 

Cuối cùng, nàng hái hết mộc nhĩ, còn nhặt thêm nhiều nấm rơm trên đồng cỏ. Giỏ trúc đã đầy mà nàng còn chưa nhặt xong. Giang Tư thong thả đi về. Dọc đường, nàng còn nhặt thêm nhiều cành cây, dùng có dại buộc lại để xách vẽ.

 

Về đến nhà, trời vẫn còn sớm. Giang Tư lại vác gió lên núi. Lần này, nàng đi vào một khe núi nhỏ, nơi có nhiều cây khô mục nát. Trên những cây khô đó, mọc chi chít những cây nấm hương trông rất ngon mắt.

 

Nhưng ở đây còn có một người khác.

 

Đó là Vu Hiếu Tĩnh, người hàng xóm nhà Vu, bạn thân thiết của Nguyên Chủ.

 

Qua ký ức của Nguyên Chủ, có thể thấy tiểu cô nương này có tính cách rất hoạt bát, đơn thuần, giống hệt Nguyên Chủ.

 

Không biết có phải do ký ức ảnh hưởng hay không, Giang Tư cũng rất thích Vu Hiếu Tĩnh. Nhìn thấy nàng ở đây, nàng cảm thấy rất vui.

 

Tiểu cô nương đang bới bụi cỏ, tìm được mấy đóa nấm rơm, vui vẻ nhét vào giỏ. Vra quay đầu lại thấy Giang Tư, nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ hơn.

 

"A Tư, mau lại đây, mau lại đây, có rất nhiều nấm hương và nấm rơm này."

 

Giang Tư đi về phía nàng, thấy khóe miệng nàng bị khô nứt, vội vàng đưa ống trúc cho nàng.

 

"Uống nước đi, nhìn khóe miệng ngươi kìa."

 

"Lên núi nhớ mang theo nước nhé, trời nóng thế này, cẩn thận bị cảm năng."

 

Vu Hiểu Tình ngượng ngùng cười, uống mấy ngụm nước rồi dừng lại, giải thích: "Ra gấp quá nên quên mất."

 

Sau đó, nàng như khoe của, đưa gió cho Giang Tư xem: "Nhìn này, đây là giỏ nấm thứ năm ta tìm được hôm nay. Ngày mai mang lên trấn bán, sẽ kiếm được không ít tiền đâu. Đến lúc đó ta mời ngươi ăn mứt quả trên trấn!"

 

Giang Tư cũng ngồi xổm xuống cách đó không xa, tìm nấm trong bụi cỏ. Nàng nhặt được mấy đóa nấm sò trắng, vui vẻ đáp lại: "Vậy ngày mai chúng ta cùng lên trấn, ta cũng đi."

 

"Thật sao? Tuyệt quá! Vậy ngươi phải đi sớm một chút nhé, đi lên trấn mất nửa canh giờ lận.” Vu Hiểu Tình vui mừng khôn xiết: "Trên đường đi chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện. Cha mẹ ta lúc nào cũng buồn bực không nói gì, đi cùng họ lên trấn chẳng có gì để nói cả."

 

Bác Vu và dì Vu nổi tiếng là người trầm mặc, ít nói, chất phác. Hai người con trai của họ cũng giống hệt. Chỉ có cô con gái út yêu quý Vu Hiếu Tĩnh là khác biệt. Có người còn thì thầm rằng nếu không phải Vu Hiểu Tình giống cha mẹ về ngoại hình, họ đã nghi ngờ nàng không phải con ruột.

 

"Gần đây ngươi cứ quanh quẩn trên núi, ta muốn nói chuyện với ngươi cũng không tìm được người." Vu Hiểu Tĩnh không ngồi yên, vừa vội vàng tìm nấm vừa nói không ngừng. Giang Tư nhặt thêm mấy cây nấm rơm, nhìn những cây nấm hương trên cây khô, nàng gọi Vu Hiểu Tĩnh mau hái ở phía bên này. Tuy hơi xa một chút nhưng cũng không phải không có người đến. Chờ những dì trong thôn đến tìm, hai người các nàng nào tranh lại được?

 

Giang Tư chỉ hái được một phần ba nấm hương rồi đi sang bên bụi có tìm nấm. Dù sao thì Vu Hiểu Tình cũng là người phát hiện ra chỗ này trước, nàng không tiện hái mất một nửa.

 

Dù sao thì xung quanh vẫn còn rất nhiều nấm.

 

Hai người vừa nói chuyện vừa tìm nấm, bận rộn đến khi mặt trời sắp lặn mới vội vàng xuống núi. Mỗi người còn bó thêm một bó cành cây bằng cỏ dại để mang về nhà làm củi.

 

Giang mẫu và Giang Nguyên đã sớm đứng trước cửa nhà nhìn quanh, chờ đợi đến sốt ruột. Nhà bên cạnh, nhà họ Vu, thậm chícòn định cử hai người con trai lên núi tìm muội muội của họ. Khi thấy nàng, họ liền nhanh chóng tiến lên đón. 

Đề xuất Huyền Huyễn: Dục Cầu Tiên
BÌNH LUẬN