Tôi cúi người xuống, vừa chỉnh lại gối cho Trịnh Mộc Bạch, vừa trịnh trọng hứa hẹn:
“Đã là người nhà, anh cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ đưa anh thoát khỏi đây.”
Trịnh Mộc Bạch nhìn tôi với vẻ mặt bất lực, chán chường:
“Cứu bằng cách nào? Đến điện thoại của cô còn bị tịch thu rồi mà.”
“Có gì khó đâu? Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tự khắc họ sẽ thả tôi ra thôi.”
Anh lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn tôi đầy thương cảm.
“Cô nghĩ đơn giản quá rồi. Mạng người trên tay bọn họ, đâu chỉ có một. Thế nên…”
Thế nên, thêm một mạng của tôi cũng chẳng đáng là bao!
Một luồng gió lạnh bất chợt lùa qua, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Bên ngoài, giọng của Trịnh Hạo Thiên vọng vào:
“Xin lỗi cô Ân Ân, mọi việc vẫn ổn chứ? Đêm đã khuya, tôi có chuẩn bị chút đồ ăn đêm, cô có cần ăn để bổ sung thể lực không?”
Tôi giật mình, vội vàng kìm nén cảm xúc, hít thở sâu vài hơi rồi bước đến, hé cửa một khe nhỏ:
“Không được thuận lợi lắm. Thi thể của em trai anh oán khí rất nặng. Tôi cần thêm thời gian.”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức biến đổi, anh ta hoảng sợ hỏi: “Oán khí? Có cần mời người làm pháp sự không?”
“Tạm thời thì không.”
Xem ra, những gì Trịnh Mộc Bạch nói là thật.
Anh trai anh ta mặc định oán khí là điều hợp lý, mà không hề thắc mắc tại sao em trai mình rõ ràng là chết đuối do tai nạn, lại có oán khí.
“Tôi cũng hơi đói thật.”
Tôi khẽ kéo vạt áo lụa, đưa tay nhận lấy đồ ăn.
“Tôi phải tranh thủ thời gian thôi, dù sao chuyện này cũng cần hoàn thành trước khi trời sáng.”
“Ồ. Vậy thì phiền cô Ân Ân rồi.”
Quả không hổ danh là đại công tử nhà họ Trịnh, khi đóng cửa, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ kinh hãi ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, điềm tĩnh.
Tôi mang đồ ăn vào phòng, đút cho Trịnh Mộc Bạch vài muỗng cháo.
Tôi hỏi anh: “Có đường nào để thoát ra ngoài không?”
Anh lắc đầu.
“Không có. Khắp nhà họ Trịnh đều lắp camera giám sát, ngay cả một con chim bay vào cũng sẽ bị theo dõi liên tục.”
Camera? Vậy thì dễ rồi.
“Đừng sợ, tôi có thiết bị gây nhiễu điện tử.”
Trịnh Mộc Bạch khẽ nâng hàng mi dài, nhìn tôi một lúc, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng anh không trực tiếp phủ nhận, mà chỉ nhẹ nhàng chỉ vào cửa sổ.
“Ngay đối diện phòng ngủ này có một cái camera, cô cứ thử xem sao.”
Thế là tôi cầm thiết bị gây nhiễu điện tử, tự tin tăng công suất lên, rồi khẽ vén một góc rèm cửa.
Tôi thấy đèn đỏ trên camera gắn ở bức tường bên cạnh nháy nhanh hai cái, rồi tắt hẳn.
Thấy chưa, chẳng phải rất hiệu quả sao?
Tôi vừa định quay đầu lại, bỗng nghe thấy tiếng còi báo động dồn dập và chói tai vang lên trong sân.
Cùng lúc đó, hơn chục bảo vệ “vút” một cái đã đồng loạt xông ra từ bốn phía sân.
Ngay cả trước cửa phòng ngủ cũng trở nên ồn ào.
“Đùng đùng đùng.”
Những tiếng bước chân dồn dập và nặng nề liên tiếp vọng vào màng nhĩ, cuối cùng đều dừng lại trước cửa phòng ngủ của Trịnh Mộc Bạch.
Tôi giật mình, vội vàng giảm công suất của thiết bị gây nhiễu điện tử.
Bên ngoài lúc này mới dần im ắng trở lại.
Không ngờ nhà họ Trịnh lại canh phòng nghiêm ngặt đến vậy.
Xem ra, đường thoát thân liều lĩnh này quả thực không khả thi.
Vậy thì phải làm sao đây?
“Hay là tôi tìm một cái cớ, nói rằng anh bị ‘thi biến’ gì đó, cần phải đưa anh ra ngoài đến nơi có linh khí để xử lý?”
Hàng mi dài của Trịnh Mộc Bạch khẽ run rẩy, trên mặt anh hiện lên một nụ cười như có như không.
“Ngay cả cô còn biết phải giữ bí mật, cô nghĩ họ sẽ mạo hiểm di chuyển thi thể đến một nơi mà họ không thể kiểm soát sao? Cái cớ hoang đường như vậy chỉ tổ ‘đánh rắn động cỏ’, khiến họ nghi ngờ tôi chưa chết mà thôi.”
Anh nói quả thực có lý.
Một khi hai kẻ kia đã nảy sinh sát tâm, nếu để họ nghi ngờ Trịnh Mộc Bạch chưa chết, rất có thể họ sẽ trực tiếp đâm anh ta mười mấy hai mươi nhát, đảm bảo anh ta chết không còn đường sống.
Là tôi đã quá hấp tấp.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi:
“Vị hôn thê của anh, có đáng tin không?”
“Phương Uyển Như?” Trịnh Mộc Bạch ngẩn người, buột miệng nói: “Đương nhiên rồi! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, rất yêu nhau!”
“Vậy được rồi, anh cứ làm việc của mình đi, phần còn lại cứ để tôi lo.”
Tôi cúi đầu, đưa cho Trịnh Mộc Bạch một cái lọ nhỏ.
“...Làm gì?” Anh không hiểu.
“Lấy một ít ‘tinh hoa’ của anh, để tôi còn mang đi giao nộp.”
Trịnh Mộc Bạch ngượng ngùng quay mặt đi, đưa tay nhận lấy cái lọ.
Qua làn khói mờ ảo, tôi thoáng thấy vành tai anh ửng đỏ.
Sáng hôm sau, Trịnh Mộc Bạch vẫn nằm trên giường, tiếp tục giả chết bằng Quy Tức Công.
Còn tôi thì xách hộp dụng cụ, mở cửa phòng.
“Thế nào rồi?”
Trịnh Hạo Thiên lập tức lắc xe lăn đến hỏi.
Không ngờ anh ta lại canh chừng ngay trước cửa phòng ngủ, may mà đêm qua tôi không hành động thiếu suy nghĩ.
“Rất thành công, song sinh chỉ còn là chuyện nay mai.”
Tôi chỉ vào cái lọ trong hộp dụng cụ.
Trịnh Hạo Thiên liếc nhìn cái lọ, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.