Tôi trả lại lời lẽ của bà ta y nguyên như cũ, định quay lưng bỏ đi, nhưng bà ta lại gào lên lần nữa: "Chiêu Đệ! Con nhìn mẹ thảm thế này, con không thể thương xót mẹ một chút sao!"
"Dù con không đưa mẹ đi bệnh viện, thì cũng giúp mẹ tìm một luật sư đi, mẹ... mẹ muốn ly hôn!"
Bốn chữ cuối cùng, giọng bà ta nhỏ xíu, như thể sợ bị ai đó nghe thấy.
Kiếp trước, tôi đã không ít lần khuyên bà ta ly hôn. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, bà ta lại nhảy dựng lên, thậm chí còn quay sang tát tôi một cái.
"Mày dám xúi tao bỏ cha mày, đồ tâm địa độc ác! Đàn bà ly hôn thì khác gì đồ bỏ đi, tao bỏ cha mày rồi thì biết đi đâu?"
"Hơn nữa, cha mày đôi lúc cũng tốt với tao mà, tao chỉ nói với mày vài câu thôi, sao mày lại nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy."
Thậm chí, bà ta còn đem những lời này kể lại cho Bố tôi.
"Con gái ông bây giờ ghê gớm lắm, nó xúi tôi ly hôn ông đấy, ông phải đối xử tốt với tôi một chút, không thì nhỡ đâu có ngày tôi nghe lời nó thật, lúc đó ông hết vợ mà giữ."
Bố tôi vốn là một tên khốn nạn thích bạo hành gia đình, nghe xong những lời đó, việc đầu tiên ông ta làm là tìm tôi để tính sổ.
Có lúc tôi trốn thoát được, nhưng có lúc tôi chỉ biết nằm trên đất chịu đựng những cú đá, những trận đòn. Còn Mẹ tôi, bà ta chỉ đứng bên cạnh giả vờ kêu la vài tiếng, bảo Bố tôi dừng tay. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thấy bà ta bước lên dù chỉ nửa bước.
Phải đợi đến khi Bố tôi trút hết cơn giận, bà ta mới rụt rè tiến lại gần, nói với tôi: "Con gái ngoan, Mẹ không cố ý đâu, con cũng biết bao năm nay Mẹ sống khổ sở thế nào mà. Mẹ muốn giúp con lắm, nhưng Mẹ thực sự không dám."
Đối với những lời này, tôi chưa từng nghi ngờ một chút nào.
Tôi luôn nghĩ, không ly hôn thì không ly hôn, dù sao thì vẫn còn có tôi là con gái che chở. Giờ nhìn lại, Mẹ tôi chính là dựa vào sự che chở của tôi nên mới không chịu ly hôn. Dù có chuyện gì xảy ra, luôn có tôi đứng ra gánh vác, hơn nữa bà ta còn có thể thể hiện hình ảnh một người vợ chung thủy trước mặt Bố tôi.
Bây giờ tôi không bảo vệ bà ta nữa, bà ta lại muốn ly hôn rồi sao.
"Chậc chậc chậc, quả nhiên là tiện cốt."
Tôi nhìn Mẹ tôi từ trên cao xuống, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi ngay trước mặt bà ta, tôi lớn tiếng gọi: "Bố ơi, Bố mau ra đây xin lỗi Mẹ đi, không thì Mẹ đòi ly hôn Bố đấy!"
Mẹ tôi nghe thấy lời tôi mắng thì lửa giận bốc lên, nhưng nghĩ đến việc đang phải cầu xin tôi, bà ta đành cố nén xuống. Bà ta tuyệt đối không ngờ rằng, người con gái trước đây luôn khuyên bà ta ly hôn, giờ đây không những không giúp đỡ mà còn tiếp tay cho kẻ ác.
Cùng lúc đó, phòng ngủ chính cũng phát ra tiếng động. Giây tiếp theo, Bố tôi mặc độc chiếc quần đùi, xông thẳng ra ngoài. Thấy Mẹ tôi đang quỳ dưới đất, níu lấy quần áo tôi, ông ta đi thẳng tới, giáng một cái tát vào gáy bà ta.
"Đồ đàn bà thối tha, mang thai cốt nhục nhà họ Vương tao mà còn dám đòi ly hôn, mày tưởng mày có gan hùm mật gấu chắc."
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống một ngày, mày đừng hòng thoát khỏi tao." Vừa nói, ông ta vừa túm lấy gáy Mẹ tôi, ép bà ta phải gật đầu.
Mẹ tôi đã sớm tái mét mặt mày vì đau đớn, nhưng dưới sự uy hiếp của Bố tôi, bà ta vẫn run rẩy thốt ra mấy chữ: "Tôi không dám, tôi không dám nữa, không ly hôn."
"Nhưng ông có thể đưa tôi đi bệnh viện không, mặt tôi đau quá."
"Hoặc là ông cho tôi chút tiền, tôi đi mua thuốc, họ nói Ibuprofen có thể giảm đau, chỉ cần vài chục nghìn thôi, không đắt đâu."
"Chồng ơi, tôi thực sự đau không chịu nổi nữa rồi."
Bà ta khổ sở cầu xin Bố tôi, khiến ông ta nhất thời do dự. Thấy Mẹ tôi sắp đạt được ý muốn, tôi lập tức chen ngang.
"Bố, lúc mang thai không thể cho Mẹ uống thuốc linh tinh được đâu, nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì sao?"