Bộ lông trên thân cáo trong gương hiện lên một màu nâu đen xấu xí, không chỉ thô cứng mà còn chẳng hề mềm mại.
Một bên tai thì rủ xuống, bên kia lại thiếu mất một nửa.
Khuôn mặt cáo cũng thật khó coi, nhăn nheo như một lão già bé nhỏ.
Quan trọng nhất là—con cáo này lại không có đuôi.
Huyền Cực nhìn rõ chân thân của mình, lập tức phát ra một tiếng thét the thé chói tai.
“Sao lại như vậy? Tại sao ta có thể trở thành thế này?!”
Hắn như cầu cứu mà nhìn về phía Huyền Dạ.
Lúc này Huyền Dạ như vừa bừng tỉnh, rút kiếm đâm thẳng tới:
“Yêu nghiệt! Mau trả con ta lại đây!”
Huyền Cực theo phản xạ vận lực để đỡ.
Nhưng dù là hồ ly bảy đuôi hay một đuôi, chỉ cần vừa sinh ra đều có chút linh lực.
Thế mà lúc này Huyền Cực lại không có một chút linh lực nào.
Thanh kiếm quét qua, để lại một vệt máu dài trên mặt hắn.
Thấy vậy Huyền Dạ càng thêm suy sụp, cầm kiếm chém về phía hắn lần nữa.
Huyền Cực chạy loạn trong phòng, theo bản năng trốn ra sau lưng ta.
“Mẫu thân cứu con!”
Hắn nhìn ta đầy khao khát, nghĩ rằng ta sẽ như kiếp trước, che chở nó dưới cánh mình.
Nhưng ta chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy hắn ra ngoài.
“Tiểu hồ ly, ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải mẫu thân ngươi.”
Huyền Cực lại chạy về phía Nam Tinh cầu xin che chở.
Nam Tinh lạnh lùng đẩy hắn ra.
“Ngươi không phải con ta. Con ta phải là Cửu Vĩ Hồ. Ngươi thì ngay cả một cái đuôi cũng không có.”
Huyền Cực không còn nơi nào để đi, lại không có linh lực.
Đành mặc cho Huyền Dạ trút giận.
Hắn bị đánh đến máu me đầy người, nằm dưới đất kêu gào.
“Phụ thân, con là Huyền Cực mà, đừng đánh nữa… đau quá…”
Tiếng khóc thê thảm.
Kiếp trước hắn là kẻ được nâng niu trong lòng bàn tay, vừa sinh ra đã có bảy đuôi, đừng nói là Huyền Dạ, ngay cả hồ ba đuôi bình thường cũng không phải đối thủ.
Hắn chưa từng chịu khổ như hôm nay.
Đến khi bị đánh gần chết, Huyền Cực mở mắt nhìn ta, đôi mắt ướt át:
“Mẫu thân cứu con…”
Dáng vẻ ấy làm ta chợt nhớ đến hắn lúc còn bé, trái tim bất giác se lại.
“Dừng tay!”
Miệng ta nhanh hơn não, lúc nhận ra thì ta đã đứng chắn trước mặt Huyền Cực.
“Huyền Dạ, đó là con ruột của ngươi, ngươi định đánh chết nó thật sao?”
Huyền Dạ chỉ thẳng vào ta:
“Là ngươi! Nhất định là ngươi giở trò! Ngươi ghen với Nam Tinh, chắc chắn ngươi đã làm gì đó khiến con ta mất chín cái đuôi!”
Sắc mặt Huyền Cực cũng từ cảm động chuyển thành phẫn hận:
“Đồ đàn bà độc ác! Ngươi lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này! Ngươi đã hại ta ở kiếp trước, chẳng lẽ kiếp này ngươi cũng muốn hủy ta sao?!”
Nhìn cha con hắn chỉ vào ta mắng chửi, ta như quay lại kiếp trước.
Tim đau thắt, cả người run rẩy.
Ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp đặt lên vai ta.
“Lục đệ muội sinh nở, toàn tộc đều chứng kiến. Xin hỏi, phu nhân ta làm sao có thể giở trò khiến đứa bé trong bụng nàng ấy từ Cửu Vĩ biến thành vô đuôi?”
Huyền Triệt đứng chắn trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt dịu dàng thường ngày nay mang theo giận dữ. Khí tức bệnh tật biến mất, hắn trở nên mạnh mẽ đến mức khiến người khác yên tâm.
Trái tim ta dần ổn định.
Đám hồ ly xung quanh cũng phản ứng lại.
“Đúng vậy, Lục hoàng phi sinh con mọi người đều thấy rõ. Ngũ hoàng phi đứng yên một chỗ, chưa hề nhúc nhích, làm sao mà hại được?”
“Lục hoàng tử chắc bị kích thích đến hoang tưởng rồi. Hai con cáo một đuôi làm sao sinh được Cửu Vĩ Hồ, chuyện hoang đường!”
Mặt Huyền Dạ trắng bệch, cố cãi:
“Có thể là lúc nàng ấy mang thai thì—”
“Lúc Lục hoàng phi mang thai, phu nhân ta luôn ở trong cung ta để điều dưỡng cho ta. Khi nào đến cung ngươi?”
Thanh âm Huyền Triệt không giận mà tự có uy, nói năng có lý.
Huyền Dạ bị hỏi đến á khẩu, cuối cùng nổi giận.
“Ngươi thì là thứ gì mà dám nói với ta như vậy! Bệnh lâu đến lú lẫn rồi phải không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết vị trí của mình!”
Hắn nói xong liền vung kiếm chém về phía Huyền Triệt.
Nhưng Huyền Triệt không còn là kẻ yếu ớt trước kia.
Hắn chỉ dùng hai ngón tay búng một cái, thanh kiếm lập tức gãy đôi.
Một cú đá hất văng Huyền Dạ, chân đạp thẳng lên ngực hắn, ánh mắt lạnh lẽo.
“Phụ Đế ta là đương kim Hồ Đế, mẫu hậu ta là Hồ Hậu. Ngươi muốn đến trước mặt Phụ Đế hỏi thử xem ta là thứ gì sao?”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn: Hồ Đế chưa lập thái tử, mà theo quy củ, địa vị đích tử cao hơn thứ tử.
Dù Huyền Triệt chỉ có một đuôi, hắn vẫn cao quý hơn Huyền Dạ.
Dẹp yên Huyền Dạ xong, Huyền Triệt nắm tay ta dẫn ra ngoài.
Vừa đến cửa thì nghe Huyền Dạ cười lạnh sau lưng:
“Ngươi là đích tử thì sao? Chỉ là cái danh để hù người. Ngươi chỉ có thể ra oai bây giờ thôi. Phụ Đế coi trọng con nối dõi, còn ngươi thì không sinh được cáo con, đời này đừng mong ngóc đầu lên.”