Nói rồi, chàng hất cửa bỏ đi.
Ta dõi theo bóng lưng chàng khuất dần, ánh mắt cũng từ từ tối sầm lại, hệt như vầng dương lặng lẽ khép màn.
“Chủ nhân, không có Mặc Lan Tự thì đã có ta bầu bạn với người mà!”
Ngọc Linh Thú chớp chớp đôi mắt, không ngừng dụi vào lòng ta.
“Chiến Thần thì có gì hay ho đâu, chẳng biết săn sóc người khác, lại còn trăng hoa. Nhưng Ngọc Linh Thú thì không thế, đời này Ngọc Linh Thú chỉ nhận duy nhất một mình Chủ nhân thôi!”
Nó đã bầu bạn cùng ta từ thuở bé, bao năm qua ta đã sớm coi nó như người thân.
Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nỗi đắng cay trong lòng dần lắng dịu đi đôi chút.Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 26 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.