Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 6

Sau khi Hà Giao Giao rời đi, Tạ Trường Ninh vẫn đứng đó, lòng đầy ngập ngừng.

Tướng quân có lời chi, xin cứ thẳng thắn bày tỏ.

Có lẽ bởi vừa rồi có Hà Giao Giao ở cạnh, khiến Tạ Trường Ninh trông chẳng giống vị tướng quân dũng mãnh nơi sa trường, mà tựa như một huynh trưởng nhà bên.

Nét mày mắt tuấn tú, rạng rỡ, pha lẫn khí khái phóng khoáng riêng của tuổi trẻ, khiến lòng người cảm thấy thư thái vô cùng.

Tạ Trường Ninh cuối cùng cũng cất lời: "Ta biết nàng xuất thân từ chốn cung cấm, những trò trẻ con của Giao Giao e rằng nàng chẳng để tâm. Chỉ là ta không hiểu, vì sao nàng lại dùng lạc?"

Ánh mắt vị tiểu tướng quân trong veo, rõ ràng là lời dò xét, nhưng lại thốt ra chân thành đến lạ.

Thiếp lòng dạ hân hoan, mày mắt cong cong: "Dẫu sao cũng là một cách thiếp bày tỏ lòng quy phục vậy."

"Nàng nói gì cơ?"

Đã lâu lắm rồi thiếp chưa từng nói chuyện như thế này. Mỗi lời thốt ra đều phải nghiền ngẫm ba lượt trong lòng, đó là thói quen thiếp đã rèn được sau bao năm nơi cung cấm.

Thiếp giải thích: "Tướng quân, thiếp hiểu cuộc hôn nhân giữa người và thiếp chỉ là một sự sắp đặt bất đắc dĩ. Thiếp cũng chẳng có ý đồ nào khác. Chỉ cần người cho phép thiếp được an ổn sống qua ngày nơi tướng phủ, thiếp nguyện an phận thủ thường, tuyệt không khiến người phải khó xử."

Tạ Trường Ninh thoáng chút bối rối: "Nàng hiểu lầm rồi, ta không hề có ý dò xét nàng."

"Tướng quân, ai ai cũng có những bí mật riêng, hoặc những tâm sự chẳng muốn giãi bày cùng ai. Người nghi ngờ thiếp cũng là lẽ thường tình, chẳng có gì đáng trách. Sau này trong phủ, người và tiểu phu nhân cứ việc như cũ, chẳng cần bận tâm đến thiếp."

Người trong phủ, từ Lâm quản gia cho đến Tiểu Đào, đều một lòng che chở Hà Giao Giao, e rằng thiếp sẽ làm hại nàng ấy. Điều đó đủ thấy Tạ Trường Ninh đã để tâm đến nàng ấy nhường nào.

Thiếp chọn Tạ Trường Ninh chỉ vì muốn thoát khỏi chốn cung cấm. Cớ gì lại khiến họ vì thiếp mà phải sống không vui vẻ?

Tạ Trường Ninh nghiến răng nói: "Ý của ta là như vậy sao?"

Thiếp khẽ nghiêng đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, lại giải thích thêm: "Còn về những lời đồn đại ngoài kia, rằng tướng quân đã nhặt lấy 'đôi giày rách' mà Bệ hạ không cần đến... đều là những lời thêu dệt vô căn cứ. Thiếp và Bệ hạ chỉ có tình nghĩa chủ tớ, ngoài ra tuyệt không có bất kỳ tư tình nào khác."

Lời vừa dứt, Tạ Trường Ninh bất ngờ nhướng mày: "Chuyện này còn cần nàng phải giải thích sao? Ta xưa nay chẳng tin lời đồn đại. Phải trái đúng sai, lòng người tự biết. Ta chỉ tin vào những gì mình cảm nhận được. Nàng là một người tốt."

Hiếm khi có ai nói thiếp như vậy.

Người trong cung đa phần đều khen thiếp thông minh, biết theo đúng chủ, đặt đúng cửa. Ngay cả những người thân cận nhất cũng đều nghĩ như vậy.

Giữa khoảng lặng, bầu không khí thoáng chút ngượng ngùng. Thiếp bèn cầm chén thuốc đặt cạnh giường, chậm rãi uống cạn. Miệng đã có vật gì đó, ắt chẳng cần phải cất lời.

Thế nhưng, Tạ Trường Ninh lại đúng lúc này đưa tới một viên mứt ngọt.

Hai người chúng ta nhìn nhau trân trân.

"Không đắng đâu."

Tạ Trường Ninh không tin: "Thuốc của Lý đại phu kê vốn đắng nhất, đến cả ta còn thấy đắng. Dùng một viên mứt ngọt sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Thiếp ngẩn người giây lát, rồi vội vàng cúi thấp đầu.

Khóe mắt thiếp vì hơi nóng của chén thuốc mà ửng đỏ. Tạ Trường Ninh bỗng trở nên lúng túng, không biết phải làm sao. Chàng vội nhét viên mứt ngọt vào tay thiếp, rồi như chạy trốn mà rời đi.

Đề xuất Cổ Đại: Xuyên Về Cổ Đại: Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện