Chương 70: Ngán
Đầu tháng tư, Trường An đang độ đúng như câu “áo xuân chưa thoát, hạ phục đợi cắt”, thời tiết dần ấm, buổi chiều càng có nắng ấm dễ chịu. Trong Triệu trạch, giường chiếu của mọi người đều đã thay chăn mỏng. Mấy tên gia phó trong nhà đang bận phơi những tấm đệm chăn dày tích trữ từ mùa đông.
Quế tẩu xắn tay áo, cùng các nữ nhi Tiểu Xuân, Ánh Tú, Thấm Nhi và Thúy tẩu bận rộn trong viện. Từng tấm đệm chăn được lấy ra khỏi giỏ trúc, rũ tung, đập nhẹ nghe vang. Thấm Nhi và Tiểu Xuân vóc dáng nhỏ nhất, mỗi người ôm một tấm chăn vải hoa, thất tha thất thểu theo sau. Quế tẩu một bên vuốt mặt chăn, một bên dặn dò: “Phơi cho khô ráo, ban đêm mới không bị ẩm.” Thúy tẩu thì híp mắt quan sát trời, nói: “Hôm nay phơi kỹ, mai thu vào, gấp cất tủ, tránh để ẩm mốc.”
Hôm ấy thư viện nghỉ mộc, Triệu Văn Duệ đang dựa cột hành lang dưới hiên đông, chăm chú nhìn. Thuở nhỏ trong quốc công phủ, hắn nào được thấy cảnh tượng như vậy. Sau này cùng huynh trưởng bị đuổi khỏi phủ, nào có dư dả chăn đệm mà thay. Giờ đây, ngửi mùi nắng, ngắm nhìn mấy tên gia phó vuốt mặt chăn, hắn không khỏi thấy tâm tình thật tốt. Kể từ khi huynh trưởng thành thân, cuộc sống trong Triệu trạch ngày càng khấm khá.
Hôm đó, Triệu Văn Đạc cùng Triệu Mộc sớm đã ra cửa. Tô Nhược Oánh dùng bữa sáng xong mới phát hiện Triệu Văn Duệ đang trông coi đám gia phó phơi đồ dưới hiên. Nàng cười đi tới hỏi: “Duệ nhi, sao không về thư phòng đọc sách?” Triệu Văn Duệ thấy là nàng, lập tức nũng nịu nói: “A tẩu, hôm nay là ngày nghỉ mộc, Duệ nhi không muốn xem sách…” Tô Nhược Oánh bị hắn khiến bật cười, xoa đầu hắn: “Vậy a tẩu cùng đệ đi phiên chợ dạo chơi, được không?”
“Thật sao?” Triệu Văn Duệ nghe nói có thể dạo phố, mắt sáng rực. Kẹo vừng trong phòng hắn đã ăn hết, đang tính mua thêm.
Lưu ma ma chậm rãi bước tới, cười nói: “Vậy lát nữa lão nô sẽ cùng Duệ ca lên phố dạo chơi, được không?” Triệu Văn Duệ vốn thích náo nhiệt, nghe xong liền vội vàng gật đầu đáp: “Tốt quá, ma ma cũng đi!” Tô Nhược Oánh đương nhiên không có ý kiến, Nhã Văn còn ít kinh nghiệm trông trẻ, đương nhiên không bằng Lưu ma ma theo cùng.
Thế là, Tô Nhược Oánh dẫn theo Nhã Văn, Lưu ma ma theo Triệu Văn Duệ, do tiểu tư Thanh Hòa phụ trách đánh xe. Một đoàn người hướng chợ Đông mà đi. Triệu Văn Duệ vén màn xe, ngắm nhìn cảnh phố xá tấp nập trên đường, miệng nhỏ chúm chím cười vui vẻ: “A tẩu, lát nữa chúng ta có thể ăn cơm ở tửu lâu không? Đã lâu chưa được đến…” Tô Nhược Oánh đầu tiên là ngừng lại, sau đó cười nói: “Đương nhiên có thể rồi.” “Hắc hắc, tốt quá!” Triệu Văn Duệ cảm thấy ngày nghỉ mộc là vui vẻ nhất, đặc biệt là hôm nay. Ngày xưa huynh trưởng phần lớn sẽ bắt hắn theo học toán ở thư phòng, nào có giống như hôm nay.
Chính là khi chiều tà, chợ Đông tiếng người ồn ã, trước cửa tửu lâu ngựa xe tấp nập, một cảnh tượng náo nhiệt. Tô Nhược Oánh nắm tay Triệu Văn Duệ, đi vào góc phố, tại tòa “Bát Tiên Lâu” trứ danh này. Triệu Văn Duệ thì không ngừng ngó nghiêng khắp chốn, tò mò ngắm nhìn cảnh náo nhiệt. Vị trí gần cửa sổ lầu hai đã sớm có người chiếm. Hỏa kế không ngừng mời chào, dẫn bọn họ đến một bàn nhỏ sát tường. Tô Nhược Oánh gọi mấy món ăn chiêu bài, lại bảo hỏa kế trước đưa tới một bát quả ẩm cho Triệu Văn Duệ.
Ai ngờ Triệu Văn Duệ vừa bưng bát uống hai ngụm, đầu bậc thang bỗng nhiên một trận tiếng ồn ào truyền đến. Tô Nhược Oánh nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một đám lang quân trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy bước lên lầu. Người dẫn đầu, với cử chỉ ngông nghênh, không phải ai khác, chính là Nhị công tử Triệu Văn Tuấn của Quốc công phủ.
Triệu Văn Tuấn một bộ cẩm bào xanh đậm thêu hoa văn đoàn, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Nhược Oánh và Triệu Văn Duệ ở trong góc. Bước chân hắn ngừng lại, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi hiện lên vẻ cười như không cười: “Nha, đây chẳng phải đệ muội và tiểu lục sao? Sao vậy, bây giờ Tam đệ kiếm được nhiều tiền rồi, các ngươi đều có thể ăn được món của Bát Tiên Lâu ư?” Lời lẽ châm chọc đầy ác ý. Đám lang quân trẻ tuổi phía sau hắn cũng không nhịn được bật cười. Triệu Văn Duệ nghe xong liền không vui, ánh mắt cảnh giác trừng Triệu Văn Tuấn. So với Tứ tỷ, Ngũ tỷ luôn bắt nạt mình, hắn thật sự không ưa vị nhị ca này nhất. Tô Nhược Oánh mỉm cười, ung dung đứng dậy hành lễ, từ tốn nói: “Đa tạ nhị công tử quan tâm. Hôm nay chỉ là muốn đưa Duệ nhi đến nếm thử món ăn chiêu bài của lầu, hắn nói đã lâu chưa được ăn…”
Lời vừa dứt, Triệu Văn Tuấn nghẹn họng. Lời ấy chẳng khác nào nói rõ, kể từ khi bị đuổi khỏi phủ, bọn họ đã không còn được ăn món ngon. “Khó cho đệ muội rồi. Tam đệ bây giờ chỉ biết mải miết với hai con hẻm rách nát kia, cùng đám thư sinh nghèo khó kết giao để kiếm chút tiếng tăm hão. Bữa cơm này cứ coi như ta, vị nhị ca này, mời các ngươi ăn. Lát nữa các ngươi không cần tính tiền.” Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng, không màng đối phương đáp lời ra sao, phất tay áo đi thẳng về phía bao sương kia. Tô Nhược Oánh quay đầu cười trấn an Triệu Văn Duệ, trong lòng thầm nhủ: Gặp phải người này thật khiến người ta ngao ngán. Lúc này, thức ăn lần lượt lên bàn, hai người liền bắt đầu dùng bữa.
***
Công trình cải tạo sân viện học sinh ở Du Văn hẻm và Lá Liễu hẻm đã hoàn thành một nửa. Hôm nay, Triệu Văn Đạc cùng tiểu tư đến thị sát tình hình. Sau khi xem xét một vòng, hắn để Triệu Mộc tiếp quản công việc của Tát La tại hẻm, sau đó mang Tát La về lại tiệm thuốc.
Lúc này, chưởng quỹ La Kinh đang bận rộn ở hậu quầy. Trông thấy chủ tớ hai người, vội vàng bảo Nhị chưởng quỹ La Nguyên tiến lên đón tiếp. “Đông gia, xin mời vào hậu viện ngồi. Trong tiệm đông khách quá.” La Nguyên vừa nói vừa dẫn hai người vào hậu viện. Trong viện, một tiểu nhị đang phơi dược liệu. Thấy Triệu Văn Đạc liền vội vàng hành lễ. Phía sau tiệm là một tiểu viện. La Kinh không ở lại đây, từ trước vẫn là La Nguyên cùng hai tiểu nhị ngủ lại tiệm. La Nguyên dẫn bọn họ vào một tiểu sảnh được ngăn ra từ chính phòng, sau đó bưng trà nóng đến, tự tay rót cho Triệu Văn Đạc một chén. Triệu Văn Đạc ra hiệu hắn ngồi xuống để tiện nói chuyện. La Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính ngồi xuống.
Triệu Văn Đạc nhấp một ngụm trà, mở lời nói: “Ta định để Tát La cùng ngươi ngày mai xuất phát đi thu mua dược liệu từ các vùng lân cận. Khu vực Hoa Châu, Lam Điền, Thương Châu có nhiều chợ phiên, dân làng thường sống bằng nghề hái thuốc. Các ngươi hãy thu mua thêm các loại dược liệu thông thường về.” La Nguyên thầm thấy đông gia thật có tầm nhìn xa trông rộng. Ngày xưa tiệm thuốc của bọn họ cũng từng có quy mô nhỏ, thu mua dược liệu của các nông hộ lân cận, nhưng số lượng không đáng kể, vì tiệm chủ yếu là kinh doanh bán lẻ. Triệu Văn Đạc lại phân phó nói: “Những dược nông trong nhà hẳn sẽ có dược liệu tích trữ, e sợ không bán được giá. Các ngươi hãy tranh thủ lúc sớm ép giá một chút, nhưng nếu là hàng tốt, thì chớ tiếc vài đồng tiền đó.”
“Tiểu nhân minh bạch.” Triệu Văn Đạc nhấp một ngụm trà, trong lòng nhẩm tính chuyến đi thử nghiệm này. Nếu thu hoạch thuận lợi, liền có thể tìm cách mở rộng thêm chút vốn liếng để làm ăn, từng chút một như vết dầu loang tích lũy. Lại nữa, việc làm ăn này không giống những cái khác, với quy mô như vậy, căn bản sẽ không có ai để mắt tới hắn.
La Nguyên sau khi đáp lời thì ra ngoài chào hỏi La Kinh. Triệu Văn Đạc từ trong ngực lấy ra mấy tờ phi phiếu đưa cho Tát La: “Vốn liếng không coi là nhiều, đây là hai trăm quan tiền, và thêm mười quan tiền lộ phí. Trước hãy hoàn thành tốt chuyến này, rồi tính chuyện sau.” Tát La tiếp nhận phi phiếu, gật đầu đáp: “A lang yên tâm, nhất định không phụ lòng tin của a lang.” Vừa dứt lời, hắn lại nói tiếp: “Cách đây không lâu, Triệu Văn Tuấn lại bức chết một tỳ nữ. Việc này, a lang người có hay chăng?”
Đề xuất Hiện Đại: Chẩn Đoán Sai, Tôi Lại Phải Lấy Thái Tử Gia Của Giới Kinh Thành