Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 114: Mời hôi phủ

Chương 114: Mời Hồi Phủ

Triệu Văn Đạc trở lại Triệu trạch, Tô Nhược Oánh đang ôm Hiên ca nhi dạo bước trong chính sảnh, Thúy tẩu một bên quạt phe phẩy vào tảng băng đặt trong góc phòng, khí lạnh toát ra khiến gian phòng quả thật mát mẻ hơn hẳn. Văn thị ngồi một bên uống trà, cười híp mắt ngắm nhìn ngoại tôn bi bô gọi mẹ.

Tô Nhược Oánh và Văn thị thấy hắn trở về, trong tay còn cầm một hộp gấm.

“Tam gia, đây là?”

“Ta vừa từ Quốc Công phủ về, đây là Đại ca đưa cho Hiên nhi, nói là mừng lễ đầy trăm ngày cho Hiên nhi.” Triệu Văn Đạc nói đoạn, đem hộp gấm đặt lên bàn. Nhã Văn lập tức tiến đến rót cho hắn chén trà ướp lạnh.

Tô Nhược Oánh đưa nhi tử cho mẫu thân ôm, ngồi xuống cạnh Triệu Văn Đạc, mở hộp gấm trên bàn.

“Cái này...” Nàng kinh ngạc thốt lên, trong hộp gấm lại là một hồ lô bằng bạch ngọc dùng làm vật trang trí, trông có vẻ giá trị liên thành.

“Trông đẹp biết bao, giá hẳn phải mấy trăm xâu tiền.” Văn thị ngồi một bên, ngước mắt nhìn thoáng qua, vừa cười vừa đáp.

“Đại ca lần này đại nạn không chết, tuy không thể tiếp tục làm quan, nhưng thoát ly những tranh đấu nơi triều đình, vinh hoa phú quý vẫn vẹn nguyên, tâm tính hẳn đã khác xưa.” Triệu Văn Đạc nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.

Tô Nhược Oánh quay sang Thúy tẩu dặn dò, “Thúy tẩu, lấy ít bánh ngọt mới làm hôm nay lên đây.” Nàng quay sang Nhã Văn phân phó thêm, “ngươi đi pha trà.”

Thúy tẩu hiểu ý liền lui ra khỏi chính sảnh, lúc này Tô Nhược Oánh mới tiếp lời, “việc này Đại ca một nhà ghi hận Nhị ca bọn họ.”

“Hừ, Lôi gia quả thực đã làm quá tuyệt tình. Nếu Đại ca và Thăng ca nhi không thể trở về, thì thôi đã đành, nhưng nay cả hai đều đã bình an trở về, thì việc này đích thị là Nhị ca đã sai.” Triệu Văn Đạc thấy vậy vô cùng hả hê. “Đôi huynh đệ ruột thịt này giờ trở mặt thành thù, vậy thì trò hay vẫn còn ở phía sau.”

Văn thị nhớ tới Tô gia trong một đêm suy tàn, chẳng khỏi thong thả nói, “Quốc Công phủ lần này có thể khôi phục môn đình, đều nhờ vào thể diện của Triệu Lão phu nhân. Nếu sau này Đại ca con còn bị người khác nắm giữ sơ hở, e rằng sẽ không còn may mắn thoát hiểm như lần này nữa.”

“Nhạc mẫu đại nhân nói chí phải.” Triệu Văn Đạc lập tức phụ họa.

Tô Nhược Oánh như có điều gì vướng bận trong lòng, một lúc sau mới cất lời, “Đại tẩu vừa gửi thiệp mời ta, muốn ta đưa Hiên nhi đến thỉnh an Lão phu nhân.”

“À?” Triệu Văn Đạc đã sớm liệu được, có lẽ Đại ca muốn bày tỏ lòng cảm kích với bọn họ. Dù sao thì lần này, Văn gia ra tay tương trợ cứu Triệu Niệm Thăng cũng là nể mặt bọn họ. Nếu Triệu Văn Chương biết được, chuyện này vốn dĩ là Triệu Văn Đạc ra tay cứu giúp, e rằng ân tình này cả đời cũng khó trả hết.

Triệu Văn Đạc nghĩ đến đây, chẳng kìm được mà bật cười. “Đi thôi, Tổ mẫu cũng chưa từng nhìn mặt Hiên nhi. Dẫu hai nhà đã phân gia, nhưng huyết mạch vẫn tương liên như xưa.”

Tô Nhược Oánh gật đầu, nàng cũng cảm kích tấm lòng của Lão phu nhân khi họ rời Trường An. Dẫu chẳng phải bao nhiêu bạc, nhưng tấm lòng ấy đáng giá ngàn vàng.

Lúc này Triệu Mộc cùng Cừu Nhất, Cừu Nhị trở về, ba người trông có vẻ mệt mỏi rã rời, vừa vào cửa liền sai Tiểu Xuân làm chút gì đó cho ba người họ ăn. Tiểu Xuân vẫn là nha đầu đen đúa, mập mạp như xưa, chỉ là có cao hơn đôi chút. Nghe Triệu Mộc nói, liền lập tức tất tả chạy vào nhà bếp. Hôm nay Quế tẩu mang theo Ánh Tú cùng Thấm nhi đi ra ngoài mua sắm. Vậy nên, nửa ngày nay nhà bếp trở thành địa bàn của một mình Tiểu Xuân.

Chập tối, Quế tẩu cùng hai tỳ nữ tay xách nách mang rất nhiều đồ vật trở lại Triệu trạch. Triệu Văn Duệ đã từ thư viện tan học trở về, lúc này ngay tại trước cửa nhà bếp đang tò mò hỏi Tiểu Xuân xem đêm nay sẽ nấu món gì cho mọi người.

“Ôi, nhà bếp này ngài không được tùy tiện vào đâu, Duệ ca nhi. Mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi.” Quế tẩu giật mình thốt lên. Nàng dù chưa từng đọc sách, nhưng vẫn nghe qua câu nói rằng quân tử phải tránh xa chốn bếp núc.

Triệu Văn Duệ lè lưỡi, liếc mắt ra hiệu cho Thấm nhi, rồi mới quay người trở về thư phòng. Thấm nhi giúp cất gọn đồ vật xong xuôi, liền lập tức đến thư phòng tìm Triệu Văn Duệ. Vừa vào cửa, đã thấy hắn mặt mày ủ dột, lập tức tiến đến khẽ hỏi, “Duệ ca nhi, hôm nay làm sao vậy, ở thư viện gặp chuyện không vui à?”

Triệu Văn Duệ năm nay tám tuổi, nếu không phải bị đuổi khỏi phủ cùng huynh trưởng, chắc hẳn giờ vẫn là một thiếu gia không lo ăn uống, mặc ấm. Trước kia tại Quốc Công phủ, hắn tính cách mềm yếu nhát gan. Vậy mà hơn một năm nay, đi theo huynh trưởng, tính cách hắn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Lần trước ta đã nói với ngươi, trong thư viện, ta có một đồng môn rất đáng ghét, ngươi có nhớ không?”

“Vâng, Lư gia thiếu lang quân, Lư Vọng Trạch.” Thấm nhi không hiểu vì sao hôm nay Duệ ca nhi lại nhắc đến người này.

“Gần đây Quốc Công phủ lại hiển vinh, hôm nay cái tên đó lại đến nịnh bợ ta!” Triệu Văn Duệ hôm nay bị nụ cười của Lư Vọng Trạch chọc tức, chỉ cảm thấy đối phương chẳng có ý tốt.

Thấm nhi cũng trạc tuổi hắn, nhưng bởi vì xuất thân từ gia đình thư hương, đối với những mưu kế hiểm sâu này từ nhỏ đã được nghe kể. Lúc này chẳng khỏi bật cười nói, “chắc chắn Quận Công gia đã nói gì đó với Lư gia, khiến Lư gia phải khách khí hơn với chúng ta.”

Triệu Văn Duệ nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, đánh giá cô bé đang đứng trước mặt, cao hơn mình nửa cái đầu, cảm thấy Thấm nhi lớn lên đẹp hơn lúc mới đến đôi chút, hơn nữa còn sáng dạ hơn hẳn, chứ không như Tiểu Xuân vẫn một mực với làn da đen nhẻm tầm thường.

“Nhưng hắn trước đây đã từng ức hiếp ta, ta không định tha thứ hắn...” Triệu Văn Duệ nhớ lại chuyện bị Lư Vọng Trạch làm bị thương trước kia, nếu không phải Văn gia nhị công tử Văn Tổ Diệu hỗ trợ, e rằng sau đó còn phải chịu độc thủ của Lư Vọng Trạch.

“Nếu Quận Công gia đã lên tiếng, hắn chắc chắn sẽ không dám làm hại ngươi nữa. Chỉ e loại người này sẽ giở trò sau lưng, vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn.” Thấm nhi nói đoạn, lấy khăn lau sạch vết mực trên tay hắn.

“Hắn hôm nay còn nói, chờ ngày sau ta chuyển về Quốc Công phủ, liền đến phủ tìm ta chơi.”

“Cái gì?” Thấm nhi chẳng khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Đại ca làm sao có thể để chúng ta trở về, mẹ cả sẽ là người đầu tiên phản đối, nhưng những lời này ta không tiện nói ra.” Triệu Văn Duệ nói đoạn, khẽ mím môi.

Lúc này ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng Ánh Tú, nói cơm đã dọn xong, muốn Triệu Văn Duệ ra chính sảnh dùng bữa. Triệu Văn Đạc lúc này đang bàn chuyện chuẩn bị yến tiệc mừng trăm ngày cho nhi tử Hiên ca nhi, thấy Triệu Văn Duệ với vẻ mặt đầy tâm sự bước vào.

“Duệ nhi, làm sao mà sắc mặt con lại không được tốt vậy?” Triệu Văn Đạc tự tay múc một bát canh cá cho đệ đệ, rồi đẩy đến trước mặt hắn.

“Hôm nay Lư Vọng Trạch tìm con nói rất lâu, hắn ta vừa nịnh bợ vừa dò hỏi, lại còn nói chờ ngày chúng ta chuyển về Quốc Công phủ, liền đến tìm con chơi.”

Lời vừa dứt, mấy người đang ngồi đều sững sờ.

Văn thị càng là mở miệng hỏi, “Lư gia thiếu lang quân nói vậy ư?”

“Vâng, cũng không biết hắn nghe được tin đồn này từ đâu.” Triệu Văn Duệ cũng không muốn về Quốc Công phủ, tuy Tứ tỷ đã xuất giá, nhưng Ngũ tỷ vẫn còn ở đó. Hơn nữa, mẹ cả Tần thị làm sao có thể để hắn sống yên ổn được, hắn một chút cũng không muốn quay về.

Tô Nhược Oánh cũng có chút suy tư. Nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cả nhà họ có thể chuyển về Quốc Công phủ, hơn nữa, đã phân gia rồi thì càng không có khả năng.

Triệu Văn Đạc chẳng lấy làm lạ. “Việc này đích xác là Đại ca có thể làm ra. Hắn ta xưa nay vốn xảo trá. Giờ đây nể tình nhi tử Thăng ca nhi, hắn bán một ân huệ thì cũng không phải không có khả năng.”

Văn thị nhìn khuê nữ của mình, chậm rãi nói: “Nếu là có thể trở về, dù sao cũng là chuyện tốt. Tuy đã phân gia, nhưng suy cho cùng vẫn mang họ Triệu.”

Tô Nhược Oánh không ngờ mẫu thân lại nói vậy, có chút ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ rằng mẫu thân hẳn là đang nghĩ cho Hiên ca nhi.

Triệu Văn Đạc nghe vậy, khẽ cười nhạt một tiếng. “Nhạc mẫu đã nghĩ quá nhiều rồi. Việc này cũng chẳng ai từng nói với con. Đây chắc chắn chỉ là tin đồn thất thiệt từ Lư gia mà thôi.”

Đề xuất Cổ Đại: Di Châu Nghịch Độ
BÌNH LUẬN