Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 228: Đến cuối cùng là ai không đặng?

Chương 229: Rốt cuộc, ai mới là người chẳng ra gì?

Xe ngựa dừng lại trước cổng cung, không hề chuyển bánh tiếp tục.

Nàng không ngờ Bạch Sơ Đồng dám bước ra khỏi cung điện, tìm đến tận đây.

Dung Gián Tuyết lúc này đang bực tức.

Bởi trong yến tiệc cung đình trước đó, Bùi Kinh Nhứ đã đem sự giận dữ chuyển hướng sang y.

Cho nên, khi nghe tiếng Bạch Sơ Đồng, người nam nhân để cho Bùi Kinh Nhứ chủ động hôn lên môi mình, để cho nàng say mê kéo dài nụ hôn đó.

Bùi Kinh Nhứ bị hôn đến mức thở chẳng nổi, giọng thấp đến mức gần như thì thầm, thều thào cầu xin: “Dung Gián Tuyết, không được...”

Người nam nhân mỉm cười nơi khóe môi, giọng trầm khàn lạnh lùng: “Phải chăng là Dung Gián Tuyết chẳng ra gì, hay là cô nương không đặng?”

Bùi Kinh Nhứ im lặng.

Loại người này quả thực rất biết giữ thù!

Bạch Sơ Đồng thậm chí còn chưa kịp gần đến xe ngựa thì bị Giang Hối ngăn lại, đứng cách xa chiếc xe ấy cả trăm bước.

Trong mắt nàng hiện lên phần oán hận và bất khuất, cố chắt chiu nhìn về phía xe ngựa, tiếng gào thét tràn đầy đau khổ: “Thiếu phụ đại nhân, hôm nay là đại lễ phong chức của Sơ Đồng, ngài sao lại giữa bao khách khứa như vậy, làm Sơ Đồng nhục nhã chứ?”

“Sơ Đồng biết mình không được lòng Bùi tỷ tỷ, nhưng thiếu phụ đại nhân làm vậy, chẳng hề nghĩ tới Sơ Đồng cũng là người, cũng sẽ đau lòng sao?”

Vẫn còn một phần ba câu chuyện chưa kể.

Dung Gián Tuyết không có ý định hành động bừa bãi.

Họ còn nhiều ngày dài phía trước, sớm muộn cũng có ngày ấy.

Sắc mắt hơi khép lại, Dung Gián Tuyết thong thả tận hưởng nụ hôn của nàng ta.

Bên ngoài xe ngựa, Bạch Sơ Đồng gào khóc không ngừng, căng thẳng chất chứa trong lời than trách.

Bên trong xe, lại là một cảnh tượng khác hẳn.

Dung Gián Tuyết y phục trang nghiêm, nhẹ nhàng nâng lấy eo nàng, thuận tiện cho nàng cúi đầu hôn lên y.

Thực ra, y cảm nhận được chút không hài lòng cùng sự trả thù bé nhỏ của nàng.

- Cách báo thù của nàng chính là “vô tình” cắn vào đầu lưỡi y.

Dung Gián Tuyết nhận ra, nhưng không ngăn cản, ngược lại, nhẹ nhàng xoa bóp dọc lưng nàng như khích lệ thầm lặng.

Tại đầu lưỡi truyền đến mùi hương hoa mẹt kèm theo chút vị gỉ sắt, con mèo nhỏ vô tình cắn nhẹ đầu lưỡi y.

Dung Gián Tuyết khẽ nhắm mắt, trong đó lóe lên một vài sắc thái sung sướng cùng cố chấp.

- Y thích điều này.

Thích nàng chạm vào tận xương tủy, để mùi hương ấy hòa lẫn trên thân thể nàng.

Như thể, nàng thuộc về y trọn vẹn, không ai có thể cướp đi.

Thân thể sở hữu mùi hương của y, cho dù chạy trốn đến tận cùng trời góc biển, y vẫn sẽ đưa nàng về.

Mùi vị đậm đà của máu ấy tựa như minh chứng cho tình yêu nàng dành cho y.

Dung Gián Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, giọng trầm ấm an ủi: “Đáng yêu lắm.”

Ngoài xe ngựa, tiếng trách cứ của Bạch Sơ Đồng vẫn không ngừng, như muốn trút hết nỗi oan khuất trong lòng.

“Sơ Đồng biết thiếu phụ đại nhân thiên vị Bùi tỷ tỷ, nhưng hôm nay, hôm nay là đại lễ phong chức của Sơ Đồng, với nàng, là ngày quan trọng nhất cuộc đời!”

“Thiếu phụ đại nhân có ghét bỏ Sơ Đồng đến đâu cũng không nên sỉ nhục ta như vậy...!”

Phảng phất sự bực tức nổi lên trên gương mặt Dung Gián Tuyết.

Y biết nàng ỏng ẹo, không chịu nổi chút chao đảo ấy.

Cho nên, y nhẫn nại vuốt lấy eo nàng: “Đi chăng?”

Bùi Kinh Nhứ vội vàng lắc đầu, thậm chí cảnh giác nhìn y: “Đừng.”

Dung Gián Tuyết nghe vậy mỉm cười nhìn nàng, bật cười khẽ.

Tiếng cười không hề hạ thấp, xa xa, Bạch Sơ Đồng nghe thấy tiếng phát ra trong xe, trong mắt lóe lên ánh hy vọng.

“Thiếu phụ đại nhân, Sơ Đồng không phải là muốn trách ngài gì,” Bạch Sơ Đồng nghiêm túc nói, “Sơ Đồng biết mình và thiếu phụ đại nhân có quan hệ thưa thớt, nhưng dù vậy, Sơ Đồng chỉ mong ngài hiểu, nàng không muốn bị sỉ nhục một cách vô cớ.”

Lời nói trịnh trọng, như thể tất cả hành động của nàng chỉ là để bảo vệ chút danh dự của mình.

Nếu đổi thành Thẩm Thiên Phàm hay Thẩm Hoài Trần, hẳn sẽ vô cùng ngưỡng mộ những lời phát biểu sắc sảo ấy.

Nhưng Dung Gián Tuyết chỉ khẽ nheo mắt, gần như cố chấp nhìn thẳng nàng.

Y phục của người nam nhân chỉnh tề, như một thú thư sinh, dạy nàng cách hôn y.

Rồi lại vuốt nhẹ mái tóc nàng, gối đầu lên vai mình: “Kinh Nhứ, cắn ra máu đi được chăng?”

Y thích những cái cắn của nàng, sự thân mật không rời.

Bùi Kinh Nhứ khẽ cau mày, giọng nhỏ nhẹ: “Dung Gián Tuyết, ta không phải con mèo thấy ai cũng cắn đâu.”

Dung Gián Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, hơi vụt mạnh, như lời thúc giục thầm lặng.

Bùi Kinh Nhứ thở nhẹ, liếc mắt sắc bén nhìn người nam nhân, chẳng khách khí mà cắn mạnh lên vai y!

Người nam nhân khẽ liếc mắt, đôi mắt đen như mực đổ loang lổ sâu thẳm.

- Y nhận ra, con thú ấy ngày càng không thể kiểm soát.

Có lẽ tâm tình khá tốt, người nam nhân cuối cùng cũng phân tâm được chút ít, lạnh lùng nhìn người đàn bà ngoài xe ngựa gào khóc không ngừng, trừng mắt nói một câu lạnh lùng: “Đi đi.”

Y ngửi thấy mùi vị máu.

Bùi Kinh Nhứ, răng trắng như ngọc, như con mèo hoang dại, như con thú nhỏ trút giận, đang cắn trên vai y.

Lấm tấm máu thấm ra.

Bày tỏ sự thân mật thẳm sâu của đôi bên.

Bên ngoài xe ngựa, Bạch Sơ Đồng há hốc mắt, đồng tử tràn ngập sự khó tin.

- Dường như đây là lần đầu tiên Dung Gián Tuyết nói ra câu lời chẳng hợp với lễ nghi như vậy.

Bạch Sơ Đồng cắn môi, ánh mắt đầy bất khuất cùng hiểm ác: “Dung Gián Tuyết! Ngươi có nghĩ Bùi Kinh Nhứ thật lòng yêu ngươi chăng?”

“Nàng ta chỉ là muốn lợi dụng ngươi để sống còn mà thôi! Nếu một ngày nào đó, ngươi rơi từ chốn cao sang, ngươi có nghĩ nàng ta còn ở bên cạnh ngươi sao!?”

“Im miệng!” Giang Hối đứng trước mặt Bạch Sơ Đồng không chịu nổi nữa.

Bản ngạnh gươm lên cổ nàng, giọng lạnh: “Quận chúa, ngôn từ phải chừng mực.”

Bạch Sơ Đồng tràn đầy chế giễu và nực cười: “Ngu xuẩn! Các người, tất cả đều là ngu xuẩn!”

“Bùi Kinh Nhứ, ngươi không thể trốn thoát! Đó chính là mệnh của ngươi!”

Trong xe ngựa, Bùi Kinh Nhứ tất nhiên nghe được lời của Bạch Sơ Đồng.

Khẽ cau mày, nàng không khỏi căng thẳng thân thể.

- Lời của Bạch Sơ Đồng ý tứ gì đây? Chẳng lẽ nàng biết điều gì sao?

Dung Gián Tuyết nghe nàng phát ra tiếng than nhẹ, viền mắt ửng đỏ.

Vỗ lấy eo nàng, Dung Gián Tuyết đổi phe, hôn lên môi nàng.

Nỗi nghi hoặc thoáng chốc bị nụ hôn lạnh lùng và bạo liệt tan biến sạch sẽ.

Bùi Kinh Nhứ chẳng còn sức nghĩ ngợi gì khác, đành chịu khuất phục trả lời nụ hôn của y.

Dung Gián Tuyết giữ lấy môi nàng, trong đáy mắt tình cảm nồng đậm chẳng thể phai nhòa.

Ngựa đỏ trước xe thốt lên một tiếng vang, che lấp những âm thanh không hay kia.

Bùi Kinh Nhứ dựa đầu trên vai y, chẳng còn nửa phần sức lực.

Gõ nhẹ lên khung xe, Giang Hối hiểu ý, lạnh lùng liếc Bạch Sơ Đồng một mắt, quay người lên xe, cầm cương phóng ngựa đi.

Lời mắng chửi và chế giễu của Bạch Sơ Đồng bị để lại phía sau xe.

Không còn sức lực, Bùi Kinh Nhứ gượng gạo liếc mắt.

“Vì sao?” nàng nhẹ giọng hỏi y.

Dung Gián Tuyết giọng trầm thấp: “Kinh Nhứ, ta đã nói rồi, thành thân rồi mới dưỡng thai.”

Đề xuất Xuyên Không: Trùng Sinh 97, Tôi Phá Án Bí Ẩn Ở Cục Cảnh Sát
BÌNH LUẬN