Hai nữ tử chốn phong trần bị hại, nhưng thủ đoạn ra tay lại hoàn toàn khác biệt.
Dường như có thêm chút manh mối, nhưng tình hình lại càng thêm phần phức tạp.
Lúc này đến lượt Xuân nương bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc có kẻ nào khả nghi hay không.
Sau khi khóc xong, Xuân nương lộ vẻ đau đớn nói: “Kẻ nào mà nhẫn tâm đến thế, một cô nương như hoa như ngọc vậy mà hắn cũng xuống tay cho đành. Nữ tử phong trần tuy thấp kém, nhưng chúng ta cũng là cực khổ kiếm sống, ngày ngày nơm nớp lo sợ, khép nép nhún nhường, chẳng dám đắc tội với ai bao giờ.”
Lời nói nghe thật đáng thương. Ở thời đại này, kỹ viện là kinh doanh hợp pháp, Bạch Việt cũng không hề kỳ thị họ, nhưng bảo là nơm nớp lo sợ, khép nép nhún nhường thì quả là có chút khoa trương.
Phong khí cơ bản trong chốn thanh lâu vẫn là nhìn tiền mà đối đãi. Kẻ có tiền thì được tôn làm thượng khách, kẻ không tiền thì cửa cũng chẳng cho vào. Những cô nương kia cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
<...Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 59 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Bí Ẩn: Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Tôi Là Sờ Xác