Xuân nương nói: “Bởi vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
Lý do này nghe qua có phần khiên cưỡng.
Mọi người đều cảm thấy Xuân nương đang quá mức lo lắng.
“Hơn nữa, trưa nay Thấu Ngọc có hẹn với một vị khách quan trọng, theo lệ thường nàng ấy nhất định sẽ dậy sớm trang điểm. Đã đến giờ này rồi, không lý nào lại chẳng nói chẳng rằng một tiếng mà đã ra ngoài.”
Giản Vũ hỏi: “Các cô nương ở Mãn Xuân Lâu có thể tùy ý ra ngoài sao?”
“Chuyện này...” Xuân nương ngập ngừng một lát mới đáp: “Theo lý thì không được, nhưng nếu họ muốn ra ngoài, chỉ cần báo với ta một tiếng, mang theo một tiểu nha hoàn, ta cũng chẳng cấm cản làm gì. Thấu Ngọc cũng thường xuyên ra phố dạo chơi, ta chưa từng ngăn cản nàng ấy.”
Nói cho cùng thì vẫn là không có quyền tự do ra vào, chẳng biết có phải vì sợ bọn họ bỏ trốn hay không.
Nếu là bình thường, Giản Vũ đã trực tiếp đuổi Xuân nương về rồi. Một người mất tích mới chỉ vài canh giờ, chạy đến Đại Lý Tự góp...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 58 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Hiện Đại: Nàng Giả Chết, Tôi Khóc Thật Lòng