Lão bản run rẩy gỡ tờ câu đố trên hoa đăng xuống.
Bạch Việt vô cùng tự tin. Khu phố nơi nàng ở trước kia năm nào vào dịp Nguyên Tiêu cũng tổ chức hội đố đèn, lần nào nàng cũng dẫn theo năm sáu đứa trẻ, bọn trẻ phụ trách xếp hàng, còn nàng phụ trách giải đố, hết vòng này đến vòng khác, lần nào cũng thu hoạch đầy tay mang về.
Tất nhiên chẳng phải lễ vật quý giá gì, chỉ là ít khăn giấy, kem đánh răng, bàn chải hay bột giặt, nhưng ai nấy đều vô cùng vui vẻ, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Lão bản xướng lên: “Thuyền rồng nhỏ, thuyền rồng xinh, hai đầu nhọn hoắt dáng hình cong cong, mùa thu trôi nổi trên dòng, mang theo một thỏi bạc lòng trắng tinh. Đoán một món ăn.”
Mọi người đều nhanh chóng động não, Bạch Việt cầm lấy chiếc quạt xếp từ tay Thẩm Diệp, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay rồi nói: “Đó là củ ấu.”
Trước đó nàng từng được ăn ở Giản phủ, có điều nàng không thích món này cho lắm.
Đáp án được lật mở, quả nhiên là củ ấu. Lão bản đưa hoa đăng tới, Mễ Tử Hân...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 19 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Ngược Tâm: LỜI THÊ TỬ TỰ XƯNG THANH LÃNH