Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 107: Chết Vòng Luân Hồi

Bạch Việt khuôn mặt tĩnh lặng, bình tâm, trong lòng vội hồi tưởng lại sự việc ngày hôm nay.

Khi nàng bất tỉnh mê man, Tạ Bình Sinh đã bỏ đi, Giản Vũ tỉnh lại liền truy đuổi theo.

Nay Tạ Bình Sinh đã trở lại, còn Giản Vũ chưa thấy về… trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giản Vũ không đuổi kịp, hoặc giả đã đuổi kịp nhưng không chiếm được lợi thế, ngược lại bị Tạ Bình Sinh phản kích mà chạy thoát. Song y không rời đi, lại quay về… Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bao ý nghĩ bủa vây từng lớp từng lớp, Bạch Việt dần lấy lại bình tĩnh.

“Ta là phu thê định hôn của Giản Vũ.” Bạch Việt lên tiếng: “Tạ công tử, chẳng hay có điều chi cùng Giản Vũ chưa bàn đến hay sao, có thể nói chuyện cùng ta, người này dễ đối đáp hơn hắn.”

Lời nói ấy khiến Tạ Bình Sinh khẽ mỉm cười. Y đã đứng trong vòng ba bước, mũi tên sắc bén chĩa thẳng vào Bạch Việt, chỉ cần một ý niệm, có thể khiến người kia thân mang ba lỗ máu.

Chẳng nói đến việc Giản Vũ hiện không rõ tung tích, ngay cả khi y trở về, trong khoảng cách gần như thế này cũng chẳng thể cứu nổi nàng.

“Bạch cô nương, thật là yêu thích đùa cợt.” Tạ Bình Sinh mắt quét một lượt trong viện: “Ngươi dễ đối đáp như vậy, lại có ý định phá hoại trang viện của ta hay sao?”

Bạch Việt không chút do dự đáp: “Đó đều là chuyện của Giản Vũ bọn họ, ta thật chẳng liên quan. Tạ công tử, chúng ta đều là người văn nhã, động thủ động kiếm thật là thô bạo, phải không?”

Xét về diện mạo bề ngoài, Bạch Việt quả thật có đủ sức làm đối phương ngờ vực. Nàng nhìn chẳng có vẻ gì là kẻ cứng rắn, khác với Lâm Di, tuy cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, song khí thế ngùn ngụt như hùng dũng anh hùng.

Ấy vậy mà Tạ Bình Sinh dù sao vẫn cảm thấy, Bạch Việt vẻ ngoài yếu đuối ấy lại chất chứa toàn mưu kế thâm sâu.

Y nhăn mày hỏi: “Bạch cô nương, vì sao ta lại không thể tin nổi lời ngươi nói?”

Người này quả là có tài nhìn thấu bản chất sự vật. Bạch Việt mỉm cười đáp: “Thôi vậy, đã vậy công tử mắt sắc như kim, ta cũng không nói nhiều lời vô ích, hãy bàn chuyện thực tế.”

Tạ Bình Sinh vui vẻ gật đầu: “Ngươi nói, ta nghe đây.”

Bạch Việt nói: “Ngươi muốn gì, hãy nói ra.”

Tạ Bình Sinh đang đợi nàng thổ lộ điều gì, bỗng vấp phải câu nói làm y suýt nghẹn họng.

Y tiến thêm một bước, sắc mặt u ám: “Nếu như, ta muốn mạng của ngươi thì sao?”

“Chắc không tới đó đâu.” Bạch Việt tin chắc nói: “Nếu ngươi muốn mạng ta, thì ta đã không còn đứng đây được. Y không hạ thủ với Giản Vũ, có thể thấy y vẫn giữ chừa đường lui. Dù ta biết trong lòng ngươi chẳng vui vẻ gì, nhưng kỳ thực ngươi cũng thừa hiểu, nếu thật giết người thì chẳng còn cửa quay đầu.”

Nữ nhân cảm thấy ngột ngạt, vô cùng ngột ngạt, song chẳng thể nói ra.

Tạ Bình Sinh lạnh lùng cười: “Quả không hổ danh là kẻ có thể nắm được đại lý tự khanh, đúng là khác thường, lại nắm bắt được ngay tâm tư ta chẳng sai lệch một ly.”

“Việc bề ngoài, có điều gì khó đoán chăng?” Bạch Việt chẳng xem là việc lớn, đưa tay một ngón, đẩy khẽ cây nỏ sang bên.

Vật đó hướng về mình thật chẳng dễ chịu, lỡ Tạ Bình Sinh bất chợt run tay thế nào.

Tạ Bình Sinh cũng không cố nén, để cây nỏ rũ xuống theo lực nàng.

“Nói chuyện vậy tiện hơn nhiều.” Bạch Việt mỉm cười: “Tạ công tử, kỳ thật giữa ta cùng ngươi chẳng có mâu thuẫn gì. Địch nhân của chúng ta là lũ sát thủ kia, chúng muốn giết ngươi, ta cùng bọn họ bắt chúng, bắt chúng chính là bảo vệ công tử, sao lại chạy trốn?”

Câu nói như mắng trách kẻ bạc tình, vô tình vô nghĩa, vô lý phiền phức: rõ ràng ta là vì tốt cho ngươi, sao lại chạy trốn?

Tạ Bình Sinh càng thêm bực mình: “Bọn ngươi tất nhiên muốn bắt hạ sát thủ giặc đất, nhưng ta nói ta chẳng muốn làm nội gián, cũng chưa hề dính líu chút nào, các ngươi thật tin sao? Ta không chạy, đợi bọn ngươi bắt được thủ phạm rồi liệu tiếp tục bắt ta? Nội gián bị bắt kết cục ra sao ta cũng từng chứng kiến.”

Ðại lý tự quả thật chẳng phải nơi tốt đẹp, dù Giản Vũ mặt mày chân thật, cũng không khiến người ta cảm thấy chân thành.

Bạch Việt không rõ: “Vậy sao ngươi lại trở về?”

Tạ Bình Sinh ứ nghẹn, muốn ói máu: “Giản đại nhân đích thân truy đuổi ta, ta làm sao có thể không quay lại?”

“Điều đó cũng chẳng trách được y.” Bạch Việt thở dài: “Ngươi đã tự chạy rồi, y làm sao không đuổi theo?”

Tạ Bình Sinh không có lời đáp, đối với y, như một vòng lặp bất tận.

Y không tin Giản Vũ sẽ tin vào sự vô tranh của mình, nên bỏ chạy.

Nhưng chốn chạy thoát rồi, Giản Vũ nhất định phải truy đuổi.

Giản Vũ đuổi theo, nếu không đuổi kịp nhất định không từ bỏ. Y nghĩ kỹ, chẳng chừng chẳng lâu nữa, tấm giấy truy nã có in mặt y sẽ xuất hiện khắp nơi, trừ phi ẩn trong núi sâu, không thì cuộc sống ấy cũng chẳng thể tiếp tục.

Lúc này, Bạch Việt đột nhiên cảm thấy vừa thương vừa hiểu cho Tạ Bình Sinh, song không khỏi hỏi: “Giản Vũ đâu rồi?”

“Yên tâm, y không sao.” Tạ Bình Sinh hừ một tiếng: “Nhưng y khi truy đuổi ta, may gặp đúng đợt thứ ba sát thủ. Y thay ta ngăn cản họ, song bây giờ bị kẹt trong Âm Điểu Cốc, nơi đó ban đêm dễ khiến người lạc lối, sáng ngày mai sẽ đi ra được.”

“Chẳng phải vậy.” Bạch Việt ngao ngán: “Giản Vũ tuy là đến để bắt ngươi, nhưng y vì cứu ngươi mà mắc kẹt, ngươi không những không cứu giúp mà còn trở về doạ dọa hôn thê hắn, chuyện này làm sao chấp nhận được?”

Những câu ấy của Bạch Việt thật không thể chối cãi, trong lòng Tạ Bình Sinh dấy lên chút hổ thẹn, song khi liếc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn đằng sau nàng, sự hổ thẹn ấy liền tan biến như khói sương.

Cây nỏ trong tay Tạ Bình Sinh lại giương lên.

Bạch Việt không cảm nhận được sát khí, mà chỉ thấy người này tâm trạng như gió chiều mây chiều, không được kích động.

Tạ Bình Sinh nói: “Bạch cô nương, ta biết nàng.”

Bạch Việt không hiểu ý tứ của y.

Tạ Bình Sinh nói tiếp: “Sát thủ đến gõ cửa lần đầu, ta đã linh cảm điều chẳng lành, liền tìm hiểu ngay. Ta biết Giản đại nhân điều tra nội gián đất sét, cũng biết nàng là hôn thê của y, lần đầu xuất hiện tại Đại Thọ Viên trường đua, ai ai cũng khen ngợi nàng thông minh vượt trội.”

Chẳng hay vô thức mà, Bạch Việt lại có tiếng tăm như thế nơi kinh kỳ, lúc này không biết có nên hãnh diện về bản thân hay không.

“Giản Vũ ra ngoài làm vụ án cũng đưa nàng theo, đủ thấy nàng đã hiểu rõ sự việc.” Tạ Bình Sinh rốt cuộc đẩy việc khó khăn này cho Bạch Việt: “Đã vậy, hiện tại nàng hãy nghĩ cách cho ta, ta nên làm sao mới có thể toàn mạng rút lui.”

Bạch Việt sững sờ.

Tạ Bình Sinh từng bước cận kề mũi tên: “Nếu nghĩ được, ta sẽ không giết nàng, thậm chí còn cảm tạ. Nếu nghĩ không ra, dù sao cũng là chết, so với bị bắt vào Đại Lý Tự tra khảo tàn bạo, chẳng bằng kết liễu nhau. Giết nàng rồi, ta vùi nàng nơi nào đó, thông báo cho Giản Vũ rằng ta đã mang nàng đi rồi, nếu không muốn nàng chết, tốt nhất đừng truy đuổi ta…”

Giết người và giấu người, đúng là chuyện ta có thể làm được.

Lời nói của Tạ Bình Sinh khiến y còn gật đầu đồng tình, tự cảm thấy chủ ý này thật hay.

Bạch Việt thở sâu một hơi, ý nghĩ nham hiểm đầy gian hiểm kia, đợi Giản Vũ trở về, nàng nhất định giết chết Tạ Bình Sinh.

Đề xuất Cổ Đại: Phong Lăng Bất Độ
Quay lại truyện Nữ Pháp Y Đại Lý Tự
BÌNH LUẬN