Chương 109: Chưa đủ nụ hôn?
Càng nghe chuyện, sắc mặt của Thẩm Nguyệt càng khó coi.
“Ta… ta cưỡi lên ngươi? Ôm hôn cưỡng bức? Tùy ý sờ mó sao?”
Tiêu Dật Hằng ngồi dậy, gật đầu thật mạnh.
“Ừ, giống như lần trước ở bờ sông vậy. Đôi môi ta tới giờ vẫn còn sưng đây, không tin thì ngươi tự chạm vào xem.”
Thẩm Nguyệt để y nắm tay, đưa lên vuốt nhẹ môi y.
Hình như… đúng là sưng thật?
Cô rút tay lại, ánh mắt lấp lánh, “Nhưng ta là nam nhi, làm sao có thể đối xử với ngươi như vậy được?”
Tiêu Dật Hằng khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Ta cũng rất tò mò vì sao ngươi lại làm thế, A Nguyệt, ngươi không nói cho ta biết đi, được không?”
Nhanh đi, nói đi, nói ngươi là nữ, nói ngươi thích ta đi!
“Ta…”
Thẩm Nguyệt nhìn y, đầu óc quay cuồng.
Nên không nói cho y biết chăng?
Tiêu Dật Hằng từng nói y có thể là người đồng tính. Nhớ lại mấy ngày qua y hay vô cớ ôm cô, đêm đó còn nói muốn hôn cô, việc y là người đồng tính có lẽ không sai rồi.
Liệu một ngày kia, khi y biết mình bị một người phụ nữ hôn và nằm đè lên, có thấy chán ghét chăng? Có còn muốn gặp cô nữa không?
Cô không muốn như thế.
“Vương gia, ta…”
Trong lòng cô giằng xé, hơi thở ngày càng gấp gáp, đến mức gần như nghẹt thở.
Tiêu Dật Hằng thấy thế vội ôm cô vào lòng, an ủi.
“Được rồi được rồi, ta sẽ không ép ngươi, khi nào ngươi muốn nói thì cứ nói nhé.”
Thẩm Nguyệt gật đầu, má dụi vào vải trước ngực y rồi lại dụi, “Vậy ngươi không tò mò sao?”
Tiêu Dật Hằng hít sâu một hơi, “Dĩ nhiên là tò mò, nhưng ta có thể đợi, đợi đến khi ngươi sẵn lòng mở lòng, nói cho ta biết hết mọi bí mật trong lòng.”
“Bí mật… vậy vương gia ngươi có bí mật không?” cô ngẩng đầu hỏi chăm chú.
“Tất nhiên là có.”
Tiêu Dật Hằng dùng ngón tay gảy nhẹ vào đầu mũi cô.
“Ta cũng có vài chuyện không biết phải nói với ngươi thế nào, nhưng ngươi phải tin, ta giấu người chỉ là muốn bảo vệ người. Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần luôn ở bên ta là được.”
“Ồ.”
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt to, gật đầu lia lịa, dáng vẻ ngoan ngoãn đến khó tả. Tiêu Dật Hằng nhìn thấy thế, sự nóng nảy dằn cất một đêm bỗng tuôn trào trở lại.
“A Nguyệt.”
Y gọi cô, giọng khàn khàn.
“Ừ? Có chuyện gì vương… ừm…”
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô, nhưng nàng không hề tránh né, ngẩng đầu ngoan ngoãn đón nhận tình yêu của hắn.
Cảm nhận được sự phối hợp của nàng, gã khẽ cười mỉm, tay vỗ nhẹ vào gáy nàng, hôn sâu hơn.
Dần dần, hắn không còn thỏa mãn với những cử chỉ chạm môi, rút một tay ra, đầu ngón tay đặt lên eo nàng, hơi nhấn mạnh.
Nhân lúc nàng thốt lên đầy bất ngờ, hắn khéo léo mở hé hàm răng của nàng, dùng lưỡi len lỏi vào, mang theo hương vị thơm dịu của Long Tiên, khuấy lên sóng gió trong miệng nàng.
Lưỡi thơm tho âm thầm lẩn tránh, nhưng bị y quấn chặt không cách nào thoát, đành chấp nhận bị hắn tha thiết chinh phục, từng bước chiếm lĩnh.
Nụ hôn dài kết thúc, toàn thân Thẩm Nguyệt mềm nhũn không tự chủ, má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hàng mi dài còn đọng chút hơi ẩm.
Bóng dáng này, khác hẳn với vẻ mạnh mẽ và ngang ngược thường ngày của nàng.
Tiêu Dật Hằng trong lòng mềm nhũn, cúi xuống hôn nàng lâu lắm mới lưu luyến buông ra.
Thẩm Nguyệt hít sâu, nhìn mặt Tiêu Dật Hằng đỏ bừng, thầm nghĩ rốt cuộc bọn họ là gì của nhau?
Từ góc nhìn của Tiêu Dật Hằng, hắn đang bày tỏ tình cảm với người mà mình yêu.
Nhưng với bản thân cô, là gì?
Là lừa dối? Là được không công hưởng thụ sao?
Dù vậy, cô vẫn tham lam làm như vậy.
Môi Tiêu Dật Hằng, thật sự rất ngon để hôn!
Đàn ông thấy nàng ngây ngốc đứng trơ đó, không kiềm chế được vuốt ve gò má nàng, “Chưa đủ nụ hôn?”
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
“Không hài lòng sao?”
Thẩm Nguyệt: !!!
“Tiêu Dật Hằng!”
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, vung tay đấm thẳng vào ngực hắn, nhưng quên mất lúc này mình chẳng có sức lực gì, cú đấm mềm nhũn chẳng khác nào gãi ngứa trên người đàn ông.
Tên đàn ông ôm chặt lấy cô, cất tiếng cười trầm trầm, ngực hắn rung nhẹ làm má cô bị ngứa ngáy.
“Đã không không hài lòng thì chúng ta dậy đi ăn bánh trà chứ?”
“Bánh trà?”
Thẩm Nguyệt ngồi dậy, quả nhiên thấy chiếc gói bằng giấy dầu nằm trên bàn nhỏ bên cạnh giường.
“Ngươi mua sao?”
“Ừ, tìm hơn một canh giờ rồi.”
Quá lâu...
Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Tiêu Dật Hằng hình như muốn làm thật, cô lừa hắn như vậy liệu có được?
“Sao vậy, còn giận chuyện hôm qua à?”
Tiêu Dật Hằng véo má nàng, “Hôm qua ta với cô Tào gặp nhau là để thu thập tin tức, giờ đã lấy được rồi, không gặp riêng cô ấy nữa đâu.”
“Ta đã đền bánh trà rồi, cũng đeo vương miện ngọc tím, A Nguyệt có thể ngừng giận được không?”
Thẩm Nguyệt cứng miệng, “Ta có giận sao?”
“Không giận?”
Gã nâng mày, “Không giận sao lại uống rượu một mình? Sao lại nói mình thất tình?”
“Ta…”
Thẩm Nguyệt chẳng thể biện luận, chỉ biết tức đến đẩy hắn xuống giường, “Ngươi đi đi, ta phải thay đồ rồi!”
“Này đợi chút, ta còn chưa mang ủng…”
Cuối cùng đuổi được hắn đi, Thẩm Nguyệt lại nằm úp trên gối than thở mãi, rồi mới thay đồ tới sân trước.
Bảo Châu vừa đưa Tiêu Dật Hằng ăn sáng xong, từ phòng ăn bước ra, toàn thân tỏ vẻ uất ức, mắt cũng đỏ hoe.
Thẩm Nguyệt không nhịn được tò mò hỏi, “Sao vậy Bảo muội, Vương gia la rầy muội à?”
Tiêu Dật Hằng thật sự, dù người là đồng tính cũng không thể đối xử nghiêm khắc với cô em mềm yếu như thế chứ?
“Không phải.”
Bảo Châu quay mặt tránh đi, nước mắt lại không kiểm soát tuôn rơi.
“Không phải à? Khóc nức nở như vậy là sao?”
Chúng ta là trưởng tổ thứ hai làm chị gái tâm sự, ừ không phải, làm anh chị tâm lý, rất thương em bé, liền lấy khăn lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc nữa nhé~”
Bảo Châu khóc nấc lên, “Ừ… không phải… Vương gia là Trường Phong bị thương, nên ta mới…”
“Ồ, ra là vậy.”
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại.
“Bọn ta là vệ sĩ, lúc nào cũng phải đi nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường tình, nhưng người ta bị thương, không phải ngươi bị thương, sao lại khóc chứ?”
“Ta…”
Bảo Châu liếc đôi mắt to ướt đẫm, “Đúng rồi, hắn thường hay làm ta tức giận, ta không muốn vì hắn mà khóc! Vậy mà sao nhìn thấy màu máu của hắn, nước mắt cứ tuôn không kìm được?”
Thẩm Nguyệt sờ sờ cằm mình không có râu, “Đúng là vấn đề cần suy nghĩ. Hay là đi hỏi Trường Phong xem hắn có bỏ bùa mê gì cho ngươi không? Lúc hỏi thì tốt nhất nên mang theo thuốc băng và đồ ăn ngon do chính tay ngươi làm.”
“Đáng lý là phải vậy.”
Bảo Châu bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, rồi nhảy chân sáo chạy đi.
“Đúng là trẻ con hay bị lừa thật mà!”
Thẩm Nguyệt thở dài, đi tới cửa phòng ăn, nghe thấy Trường Phong đang báo cáo với Tiêu Dật Hằng.
“Vương gia, sáu mươi ba nhà, tất cả đã giải quyết xong.”
Đề xuất Huyền Huyễn: Nàng Là Kiếm Tu