Thẩm Duyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Thanh Chi, vừa nãy còn khóc lóc giãy giụa không chịu vào Uyển Tử Thanh Chi, giờ đây không cần ai khuyên nhủ, đã thoăn thoắt như cá trạch mà lủi vào trong. Dẫu hắn luôn cố làm ra vẻ không để mắt đến Lâu đại phu ở bên, nhưng Thẩm Duyệt sớm tối kề cận hắn đã lâu, chỉ cần khóe mắt hắn khẽ động, nàng đã đoán được tâm tư hắn đang đặt ở điều gì. Từ lúc Lâu đại phu xuất hiện, hắn đã cố sức giấu mình không nhìn y, nhưng chỉ cần ánh mắt Lâu đại phu rời đi, hắn lại không ngừng dõi theo. Tiểu Thanh Chi vốn đã trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, thường nhật lại lắm tâm tư. Bởi vậy, trước mặt Lâu đại phu, thái độ hắn quả có phần khác lạ.
Ban đầu, Thẩm Duyệt cứ ngỡ, liệu có phải trong thâm tâm Tiểu Thanh Chi đã khắc ghi ấn tượng sâu sắc về Lâu đại phu, nên mới không ngừng dõi theo một người xa lạ như vậy? Nàng thậm chí suýt chút nữa cho rằng Lâu đại phu chính là thân phụ của Tiểu Thanh Chi. Bởi lẽ, sau khi rơi xuống nước, trí nhớ hắn hao tổn, chẳng còn nhớ được những chuyện hay người xưa cũ. Nhưng khi gặp Lâu đại phu, hẳn là trong sâu thẳm ký ức, hắn đã có ấn tượng, nên mới thỉnh thoảng nhìn ngắm y, cốt để xác nhận ấn tượng ấy có thật hay không, song trước khi có thể xác nhận rõ ràng, lại không muốn bị người ngoài nhìn thấu, thành ra chẳng hề để lộ dấu vết. Thế nhưng, Vương Đại nương lại nói, họ đến đây là để tìm Văn đại phu. Văn đại phu và Lâu đại phu há chẳng phải hai người khác nhau sao? Lúc bấy giờ, Thẩm Duyệt mới hiểu ra, e rằng mình đã lầm.
"Kính xin chư vị an tọa, Văn đại phu đang thi châm cho bệnh nhân, e rằng còn chừng một khắc đồng hồ nữa." Lâu Thanh Vận luôn luôn ôn hòa, hệt như trong ký ức của Trác Viễn. Y từng chữa khỏi bệnh cho Tiểu Lục, cũng từng kiêm nhiệm chức y sư tại nơi nuôi dạy nhi đồng. Khi ấy, hắn chưa hề quen biết y. Nhưng Thẩm Duyệt lại có mối giao hảo rất gần với y. Sau này ở biên quan, A Tân bị thương, trên đường gặp được Lâu Thanh Vận, hắn mới hay vị y sư từng gặp trong quân chính là Lâu Thanh Vận, mà y cũng chẳng nói một lời, y chính là vị y sư đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Lục. Người này chẳng màng danh lợi, lại say mê việc chữa trị các chứng bệnh nan y hiểm hóc. Quả là một người tốt. Hắn nào ngờ được, ở chốn này, lại gặp A Duyệt, gặp A Tứ, Đào Đào, Tiểu Ngũ, mà vẫn còn gặp được cả Lâu Thanh Vận. Chẳng biết vì sao, Trác Viễn trong lòng mơ hồ cảm thấy, đoạn trải nghiệm này, trong cõi u minh như có sợi dây vô hình liên kết, lại tưởng chừng chẳng hề liên quan. Hắn vẫn lén lút đánh giá Lâu Thanh Vận, song lại không dám để y phát hiện, e y nghi ngờ. Nhưng hắn biết rõ, Thẩm Duyệt nhất định đã nhận ra.
Đang lúc trò chuyện đôi ba câu, một dược đồng bước đến gọi. Lâu Thanh Vận lập tức đứng dậy, nói: "Mấy vị cứ an tọa, ta xin về hậu uyển xem bệnh nhân." Vương Đại nương và Thẩm Duyệt cũng theo đó đứng lên. Trác Viễn mượn cớ đi tiểu tiện, lặng lẽ theo sau. Hắn thực sự hiếu kỳ về Lâu Thanh Vận ở chốn này. Bởi lẽ, trong ký ức xa xưa, sau khi Lâu Thanh Vận rời đại doanh Bình Quan, y từng bảo sẽ đến Cửu Thành, thật khéo làm sao, hắn lại gặp y ở Cửu Thành. Từ khi nhìn thấy Lâu Thanh Vận, những ý nghĩ mơ hồ trong đầu hắn càng ngày càng rõ ràng. A Tứ từng mịt mờ nói với hắn về giấc mộng từng thấy, kỳ thực đó chính là đoạn ký ức thứ hai trong đầu hắn sau khi đến đây. Đoạn ký ức ấy kết thúc bằng việc hắn kéo Cao Thăng cùng nhảy xuống vực. Và sau khi kết thúc, A Tứ đã kể cho hắn nghe mọi chuyện. Bởi vậy, chốn hắn xuyên không đến, chính là nơi A Tứ từng nhắc đến trong mộng. Hắn đã mất rất lâu để hiểu rõ điều này. Hơn nữa, đó hoàn toàn là một vòng lặp kín. Tại đây, dẫu quỹ tích sự việc có đổi thay, nhưng rốt cuộc hướng đi vẫn chẳng hề biến đổi. Chẳng hạn như nơi nuôi dạy nhi đồng của Thẩm Duyệt, Liên Viện cuối cùng đăng cơ, thậm chí là An Nam Quận Vương mưu phản, tất cả đều chỉ là vấn đề thời gian... Hắn thậm chí còn nghĩ đến, nếu như hắn ở đây vẫn chưa chết, có lẽ, hắn vẫn sẽ gặp được Thẩm Duyệt này, vẫn có thể có một nơi nuôi dạy nhi đồng trong vương phủ, vẫn có thể có Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất. Mà những điều này, trong mộng của A Tứ lại không có. Nhưng A Tứ không mơ thấy, chẳng có nghĩa là thực sự không tồn tại. Bởi lẽ, một người chỉ có thể trải qua những gì hắn đã trải qua trong thời gian và sự việc. Chẳng hạn, nếu hắn thực sự còn sống, chỉ là chưa xuất hiện trước mặt A Tứ, thì đối với A Tứ mà nói, hắn đã chết rồi. Những suy đoán này hắn đã có, dẫu nghe có vẻ hoang đường, nhưng đều hợp lý. Chỉ là, hắn thực sự không có ký ức về nơi này, ở đây, hắn là Đinh Văn Quảng bé nhỏ, cũng là Trác Thanh Chi. Nhưng có một điều, từ lần trước ở An Hóa Tự gặp A Tứ, Tiểu Ngũ và Đào Đào, có lúc hắn lại nghe thấy ảo ảnh giọng nói của họ, thường là lúc ngủ trưa hoặc ban đêm, thời gian rất ngắn ngủi, thậm chí, hắn còn nghe được cả tiếng của A Duyệt... Hắn không khỏi nghĩ, nếu ở đây gặp được Lâu Thanh Vận, liệu có còn biến hóa nào khác xảy ra chăng? Lòng hiếu kỳ trỗi dậy mãnh liệt, hắn chẳng thể không theo chân. Dẫu biết rằng Văn đại phu ở đây rất có thể chính là thân phụ của Văn Quảng, song trước khi hiểu rõ mối liên quan giữa Lâu Thanh Vận và hắn, hắn không muốn rời xa A Duyệt. Hắn mơ hồ cảm thấy, Lâu Thanh Vận chính là một nút thắt cần tháo gỡ.
Trác Viễn hít một hơi sâu. Khu vườn nhỏ rất rộng, bởi một nửa đã được Lâu Thanh Vận cải tạo thành phòng bệnh. Dẫu hắn chưa thật sự hiểu rõ ý nghĩa của phòng bệnh, song hắn thấy nơi đây chăm sóc cho rất nhiều bệnh nhân. Chính bởi số lượng bệnh nhân không ít, nên hắn lén lút theo sau cũng khó lòng bị phát hiện. Đến trước một căn phòng bệnh, Lâu Thanh Vận dừng chân. Trác Viễn cũng theo đó mà dừng lại. Nơi đây đã là chốn yên tĩnh gần nội uyển, hầu như chẳng có tiếng huyên náo nào. Trác Viễn có thể nghe rõ lời dược đồng nói với Lâu Thanh Vận: "Vừa nãy, ta thấy ngón tay hắn khẽ giật, hơn nữa, lông mày cũng mơ hồ chớp chớp. Trước đây Lâu đại phu từng dặn, nếu có những dấu hiệu này, phải lập tức báo cho ngài. Đây là lần đầu tiên ta thấy, mới vừa rồi thôi, chưa từng có." Trác Viễn không chăm chú nghe dược đồng nói gì, mà ánh mắt chỉ hình ảnh ngắt quãng trên người Lâu Thanh Vận. Lâu Thanh Vận cầm quyển bệnh án xem qua, trong mắt rõ ràng ánh lên vẻ kinh hỉ, "Ta vào xem sao." Trên mặt dược đồng cũng tràn đầy hưng phấn, "Lâu đại phu, ngài quả là y thần! Nếu không có ngài, các y sư khác e rằng đã sớm bỏ cuộc rồi." Lâu Thanh Vận ôn hòa cười đáp, "Chưa thể chắc chắn được. Những bệnh nhân mắc bệnh tương tự, có người mười mấy năm sau tỉnh lại, cũng có người vĩnh viễn chẳng thể tỉnh. Hy vọng, hắn có thể tỉnh lại." Lâu Thanh Vận nói xong, cùng dược đồng cùng nhau bước vào. Dược đồng tiện tay khép cửa phòng bệnh lại.
Trác Viễn lén lút tiến lên, việc hé cửa sổ nhìn trộm đối với hắn quả thực dễ như trở bàn tay. Cửa sổ nơi đây rất cao, nhưng bên cạnh có một chum nước lớn, bên trong trống rỗng. Trác Viễn giẫm ghế, leo lên mép chum nước, vừa vặn đủ tới chỗ cửa sổ. Cửa sổ khẽ hở một khe nhỏ, không thể nhìn rõ bên trong. Nhưng chum nước cách cửa sổ hơi xa, hắn đứng trên mép chum nước, muốn đẩy cửa sổ hé thêm chút nữa, chỉ có thể thoáng nhón chân lên để với tới. Vì sợ người bên trong phát hiện, hắn không dám dùng sức nhiều. Không dùng sức, đành phải chậm rãi dịch chuyển từng chút một. Thấy rồi! Rốt cuộc đã thấy! Trác Viễn trong lòng thở dài thườn thượt, cơ thể bé nhỏ này quả thực không dễ dàng, hắn còn phải giữ thăng bằng, đừng để ngã xuống, cao như vậy, sẽ ngã dập đầu mất! Trác Viễn trong lòng cảnh giác hơn chút, càng rướn người vào. Quả nhiên thấy Lâu Thanh Vận đang trị liệu cho người nằm trên giường. Phòng ốc bình thường, giường đều kê sát tường, thế nhưng phòng bệnh của Lâu Thanh Vận nơi đây, giường lại kê giữa phòng. Hắn từng nghe Lâu Thanh Vận nói khi còn ở đại doanh, làm vậy để thông gió tốt hơn, mỗi ngày thông gió có thể giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm. Xét thấy hiện tại, cách hành xử của hai Lâu Thanh Vận đều nhất quán. Bởi vậy, hắn gần như có thể khẳng định, Lâu Thanh Vận ở đây cũng như Thẩm Duyệt, đều là Lâu Thanh Vận của thuở trước, cùng một người, chỉ là thân ở thời gian và hoàn cảnh khác nhau.
Trác Viễn lắng nghe dược đồng hỏi Lâu Thanh Vận: "Lâu đại phu, có chuyển biến tốt không?" Lâu Thanh Vận dùng chiếc ống nghe tự chế lắng nghe nhịp tim, rồi ấn bắt mạch một lúc, sau đó gỡ ống nghe ra, nhẹ giọng nói: "Nhịp tim đập nhanh hơn, so với lúc còn nằm bất động trên giường, rõ ràng đã trở về mức bình thường hơn nhiều." Lâu Thanh Vận ngừng một lát, nhìn về phía người nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Có lẽ, thực sự sẽ tỉnh lại." Lâu Thanh Vận vừa dứt lời, dược đồng kinh ngạc thốt lên: "Đầu ngón tay động đậy!" Lâu Thanh Vận vội vàng đặt bệnh án xuống. Quả thực, đầu ngón tay bệnh nhân khẽ co quắp, dẫu chỉ là phản ứng theo bản năng, nhưng quả thật có phản hồi. Trong mắt Lâu Thanh Vận cũng ánh lên vẻ kinh hỉ. Y đức như cha mẹ, chẳng có gì vui mừng hơn việc nhìn thấy bệnh nhân hồi phục, đặc biệt là một người đã mắc bệnh lâu như vậy. Lâu Thanh Vận cúi người, vén mi mắt hắn lên, kiểm tra càng cặn kẽ hơn. Một bên, dược đồng không ngừng được niềm vui trong lòng: "Nếu như thật sự có thể tỉnh lại thì tốt quá rồi, cũng không uổng công ta mỗi ngày xoa bóp huyệt vị, khai thông kinh lạc tay chân cho hắn, phòng ngừa cơ thịt teo rút... Đã gần năm năm rồi." Chẳng biết vì sao, nghe được câu này, Trác Viễn khẽ khựng lại. Gần năm năm... Năm năm trước, chẳng phải là Tây Bình năm thứ hai mươi mốt sao? Trác Viễn trong lòng bỗng nhiên chấn động. Mà tương ứng, Lâu Thanh Vận đang cẩn thận kiểm tra bệnh nhân trên giường chợt sững sờ, vừa nãy, trái tim đối phương khẽ động mạnh một chút, đó là dấu hiệu sinh tồn và hoạt động rõ ràng. Dược đồng cũng nhìn thấy, kinh hoảng nói: "Lâu đại phu, vừa nãy hắn... hắn..." Dược đồng kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Lâu Thanh Vận không đáp, ngưng trệ một khắc, vội vàng ấn bắt mạch cho hắn, phù phù phù phù phù phù, trái tim gia tốc đập loạn. Lâu Thanh Vận trong lòng cũng kinh hỉ, lại đứng dậy muốn nhìn con ngươi hắn, đã thấy dưới mí mắt, con ngươi như đang chuyển động kịch liệt. Lâu Thanh Vận cứng đờ, lát sau rất nhanh phản ứng lại, bắt đầu nắm chặt tay bệnh nhân trên giường, nói chuyện với hắn: "Ngươi có nghe thấy giọng ta không?" Dược đồng cũng mơ hồ hưng phấn. Chẳng lẽ là sắp tỉnh rồi sao? Ngoài cửa sổ, Trác Viễn chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch không ngừng, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trên trán, mồ hôi lạnh dần tuôn ra, có chút không thoải mái, rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái. Trong đầu, cảnh tượng nhảy xuống vực thẳm thuở xưa không ngừng hiện về.
— Cao Thăng nghiến răng: "Trác Viễn, hôm nay ngươi chỉ có đường chết ở đây, trốn không thoát! Ngươi hãy nhận mệnh đi! Phụ thân ta và Uy Đức hầu đều muốn ngươi chết!" "Được thôi, đằng nào hôm nay cũng phải chết, có ngươi tiễn ta một đoạn cũng tốt!" Mọi người kinh hãi! Trác Viễn kéo Cao Thăng cùng nhau nhảy xuống từ vách núi. Trên không trung lạnh lẽo, tựa hồ vô số đao kiếm đâm vào thân thể, cuối cùng rơi xuống dòng sông, từ từ ăn mòn ý thức của hắn. Bốn phía đều bị máu tươi nhuộm đỏ, tay chân càng ngày càng lạnh lẽo. Hắn không thể chết ở đây! Hắn còn phải trở về gặp A Tân, A Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất... Khi đếm đến Tiểu Bát, nước sông đã tràn vào cổ họng, ý thức cũng đã mơ hồ... Cảm giác nước sông tràn vào cổ họng cứ như thể đang diễn ra ngay lúc này. Hắn không thể chết! Hắn nhất định không thể chết! Không thể chết được! Hắn còn phải trở về gặp bọn họ... Trác Viễn ôm đầu. Trong đầu cơn đau nhói như kim châm ập tới, cảnh tượng vừa nãy lặp đi lặp lại với tốc độ gấp mười lần trở lên, mỗi lần lặp lại, đầu hắn lại đau đớn thêm một lần! Hắn vốn nhón chân đứng trên chum nước, rất nguy hiểm. Trước đó còn hai tay bám vào cửa sổ, hiện tại, đau đớn không chịu nổi, liền hai tay ôm đầu, nhưng cảm giác đau đớn chẳng hề biến mất, mà cứ lặp đi lặp lại sâu sắc thêm, cuối cùng Trác Viễn không chịu nổi, muốn mở miệng gọi Lâu Thanh Vận, chỉ là khi đang giãy giụa muốn mở miệng, ánh mắt vừa vặn liếc thấy Lâu Thanh Vận đứng dậy, dặn dược đồng bên cạnh: "Đi, mau đi lấy hộp thuốc của ta đến!" "A!" Dược đồng sững sờ, sau đó không dám chậm trễ một khắc nào. Theo Lâu Thanh Vận đứng dậy, dược đồng xoay người rời đi, Trác Viễn vừa vặn có thể nhìn thấy gò má bệnh nhân trên giường. Chợt, Trác Viễn ngây người. Cơn đau trước đó cũng vậy, hình ảnh trong đầu cũng vậy, dẫu vẫn còn tiếp diễn, nhưng cả người hắn đều cứng đờ! Bệnh nhân trên giường... Là hắn ư?! Trác Viễn không thể tin nổi, ánh mắt cũng không dám rời khỏi người bệnh trên giường, nhưng trăm phần trăm chính xác, không sai chút nào... Là hắn! Chính là hắn! Chợt, dược đồng đẩy cửa. Vốn dĩ không hề giữ vững, Trác Viễn đang đứng trên chum nước bị dược đồng đẩy cửa làm trượt chân, đợi khi hắn phản ứng lại, cả người đã ngã chúi về phía sau. Dược đồng kinh ngạc đến ngây người! Nhưng không kịp tiến lên kéo hắn, hắn cả người từ trên chum nước té xuống, đầu đập xuống đất, chum nước cũng vỡ tan, trên đất đều chảy ra vết máu. Đau đớn kịch liệt ập tới, cả người hắn như không thể nhúc nhích, mắt cũng từ từ khép lại. Tiếng động ầm ĩ vang lên, Lâu Thanh Vận trong lòng cả kinh, vội vàng chạy ra khỏi phòng! Tất cả mọi người trong uyển đều nghe tin chạy ra ngoài! Trong uyển khắp nơi bừa bộn và hỗn loạn, đều là những người qua lại cùng tiếng la hét.
...Cơn đau kịch liệt truyền đến trong đầu, chợt, Trác Viễn chống tay ngồi dậy, thở hổn hển. Nhưng trong giây lát này, như thể chưa kịp phản ứng bình thường, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xa lạ trong phòng bệnh, nơi này là... Là phòng bệnh vừa nãy hắn nhìn thấy sao? Trác Viễn kinh ngạc, bỗng nhiên, cúi đầu nhìn về phía hai tay mình. Không còn là đôi tay mập mạp, nhỏ bé thuở trước, hắn vén tấm chăn đắp trên người, cũng không phải đôi chân bé nhỏ... Trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhiên ý thức được, đây là chính hắn! Trác Viễn! Trác Viễn không phân rõ là kích động, kinh hỉ, hay là không thể tin nổi, nhưng trong giây lát tiếp theo, những ký ức thiếu hụt như thủy triều ập đến, một lần nữa tràn ngập đầu óc hắn. Tây Bình năm thứ hai mươi mốt tháng chạp, hắn bị ép nhảy xuống vực Nam Vân Sơn, sau đó trọng thương rơi xuống nước, ngạt thở, dần dần mất đi ý thức... Nhưng hắn không chết! Hắn bị nước sông cuốn trôi đến hạ du, vừa lúc được Lâu Thanh Vận thu nhận. Bởi vì ở trong nước quá lâu, não hắn thiếu dưỡng khí quá lâu, dẫn đến cả người hắn vẫn chưa tỉnh lại. Đây là lúc hắn hôn mê, nhưng đã hồi phục ý thức, nghe Lâu Thanh Vận và dược đồng nói. Dẫu hắn không rõ cụ thể ý nghĩa, nhưng vào lúc ấy hắn đã có ký ức. Những ký ức này, hiện tại đang dần dần trở lại trong đầu hắn như sương mù tan biến. Lâu Thanh Vận đã cứu hắn, hơn nữa, suốt bốn, năm năm qua, Lâu Thanh Vận mỗi ngày đều đến xem mạch, cũng mỗi ngày đều dẫn dược đồng đến xoa bóp huyệt vị, khai thông kinh lạc tay chân cho hắn, phòng ngừa cơ thịt trên người hắn teo rút. Suốt bốn, năm năm qua, chưa từng gián đoạn một ngày nào. Trước đó hắn vẫn luôn không có ý thức, nhưng khoảng chừng hai năm trước, không biết làm sao, trong đầu bỗng nhiên có ý thức. Nhưng dẫu có ý thức, cũng không mở mắt được, không mở miệng được, không cử động được. Nói cách khác, hắn khi thì hôn mê, khi thì ý thức tỉnh táo, cũng có thể nghe được Lâu Thanh Vận và dược đồng nói chuyện, chỉ là hắn vẫn chưa tỉnh lại, cho đến vừa nãy... Trác Viễn trên giường bệnh tự nhiên không nghĩ ra, nhưng hắn rõ ràng. Hai năm trước... Hai năm trước là lúc hắn cứu A Tân bị lợi kiếm đâm xuyên. Hắn khi đó xuyên không vào cơ thể Đinh Văn Quảng bé nhỏ, mà Trác Viễn khi đó, tức là Trác Viễn trên giường bệnh hiện tại, cũng từ từ bắt đầu có ý thức... Trong hai năm này, ý thức của Trác Viễn ở đây đa số là tỉnh táo, cũng biết những chuyện xảy ra bên cạnh, nhưng không nhớ được chuyện trước kia. Mà người từ từ nhớ lại chuyện xưa là hắn! Là hắn trong cơ thể Đinh Văn Quảng bé nhỏ! A Duyệt... Hắn chợt nhớ tới, A Duyệt đang ở đây, vừa nãy hắn té xuống, nàng nhất định đã sợ hãi lắm, hắn muốn nói với nàng, hắn đang ở đây! Hắn chống tay đứng dậy, muốn xuống giường. Thực sự xuống giường, mới ý thức được vì nằm giường lâu ngày, cơ thể hắn dẫu đã được vận động liên tục, nhưng vẫn rất yếu, tình cảnh vừa nãy, hắn suýt chút nữa ngã ngửa. Hắn vịn tường chậm rãi ra khỏi phòng. Ánh mặt trời chói chang, không khỏi khiến mắt hắn nheo lại, đợi khi thích nghi với ánh sáng trong uyển, mới thấy trong uyển đang la hét hỗn loạn một đoàn, Lâu Thanh Vận đang trị liệu cho "hắn", nhưng "hắn" vẫn không có phản ứng, Thẩm Duyệt ở một bên khóc đến mắt mũi đỏ hoe, cũng đang nức nở! Lâu Thanh Vận ôm Đinh Văn Quảng bé nhỏ đi đến một phòng bệnh khác, không để người ngoài đi theo. Thẩm Duyệt khóc không thành tiếng! Có Vương Đại nương ở đó, Thẩm Duyệt ôm lấy Vương Đại nương, khóc đến toàn thân đều run rẩy. Hắn chậm rãi tiến lên, trong đầu rõ ràng mê muội. Thẩm Duyệt như thể cũng nhìn thấy hắn tiến lên, ánh mắt nhưng chỉ dừng lại trên người hắn một khắc. Hiện tại "hắn" sống chết chưa biết, lại từ nơi cao như vậy ngã xuống, trên đất còn có vết máu, Thẩm Duyệt gan dạ nhát như vậy, khóc đến trời đất tối tăm, Vương Đại nương khuyên nhủ thế nào cũng không nín được. A Duyệt, hắn khẽ gọi một tiếng, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh. A Duyệt! Hắn lại mở miệng, Thẩm Duyệt như thể cũng nghe được tiếng hắn, nhưng ngay sau đó, mắt hắn tối sầm lại, ngã nhào xuống đất.
"Thanh Chi, ta là A Duyệt mà!" Thẩm Duyệt nhìn Tiểu Văn Quảng, Tiểu Văn Quảng chất phác nhìn nàng, còn có Vương Đại nương, vẻ mặt đầy nghi hoặc. "Thanh Chi, ngươi... ngươi không nhớ A Duyệt và Đại nương sao?" Vương Đại nương lo lắng, "Ta là Vương Đại nương mà, còn có A Duyệt nữa, ngươi rơi xuống nước là được A Duyệt cứu lên, sau đó vẫn luôn ở cùng A Duyệt, mỗi ngày cứ như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo A Duyệt, còn nói muốn mãi mãi ở cùng A Duyệt mà!" Tiểu Văn Quảng lại nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt cũng nhìn hắn. Quả thực, ánh mắt hắn đều không giống nhau... Thẩm Duyệt trong lòng như có gì đó tan vỡ. Không phải là Thanh Chi thuở trước vẫn luôn kề cận nàng, thề non hẹn biển muốn xây cho nàng một nơi nuôi dạy nhi đồng. Lâu Thanh Vận ở một bên nói: "Từ nơi cao như vậy té xuống, có thể bị đập đầu, sẽ gây ra chứng mất trí nhớ gián đoạn, có lẽ, sau này sẽ nhớ lại." "Ôi chao!" Vương Đại nương trong lòng khổ sở, "Cái này... có khi nào sau này cũng không nhớ ra được không?" Lâu Thanh Vận nhìn một chút ánh mắt, dẫu không muốn nói, nhưng vẫn đề cập: "Rất có khả năng." Vương Đại nương chợt che miệng lại, cũng kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Duyệt. Cái này... Chẳng phải là vĩnh viễn không nhớ được Thẩm Duyệt sao? Thẩm Duyệt tốt với Thanh Chi biết bao! Vậy làm sao chịu được? Lâu Thanh Vận cũng chần chừ nhìn về phía Thẩm Duyệt, nghe Vương Đại nương kể, khoảng thời gian này, Tiểu Văn Quảng vẫn luôn ở cùng Thẩm Duyệt, nếu bỗng nhiên không nhớ được nàng, e rằng trong lòng sẽ rất khổ sở. Trong ánh mắt chần chừ của Vương Đại nương và Lâu Thanh Vận, chóp mũi Thẩm Duyệt ửng đỏ, trên mặt lại nở một nụ cười, ôn hòa nói: "Không nhớ được cũng không sao, chúng ta là bạn tốt, có muốn chơi trò đoán xem kẹo ở đâu với ta không?" Đây là trò Thanh Chi không thích nhất, nhưng lại là trò mà tất cả trẻ con thích nhất. Tiểu Văn Quảng quả nhiên gật đầu. Thẩm Duyệt hai tay nắm lại, "Đoán xem, ta giấu kẹo ở đâu?" Tiểu Văn Quảng quả nhiên con ngươi đảo qua đảo lại, "Ở đây!" Thẩm Duyệt nở một nụ cười, mở hai tay ra. "Không phải nha." Tiểu Văn Quảng lại nói, "Tay bên phải này." Thẩm Duyệt lại mở ra, vẫn không có. "Đi đâu rồi?" Tiểu Văn Quảng nhìn nàng. Thẩm Duyệt cười nói: "Ta biến cho ngươi một phép thuật, đừng chớp mắt nhé." Tiểu Văn Quảng quả nhiên trợn tròn mắt. Chỉ thấy Thẩm Duyệt hai tay vỗ vào nhau, khi mở ra, bên trong có thêm một viên kẹo. "Oa ~" Tiểu Văn Quảng kinh ngạc đến ngây người! Vương Đại nương và Lâu Thanh Vận đều nở nụ cười. Vương Đại nương cười, là bởi vì dẫu Tiểu Thanh Chi không nhớ được A Duyệt, cũng chỉ nhớ mình là Tiểu Văn Quảng, nhưng vẫn đồng ý ở cùng A Duyệt, đó cũng là điều tốt đẹp. Lâu Thanh Vận cười, là bởi vì nơi đây không có ai sẽ nói hai chữ "phép thuật"... Lâu Thanh Vận cúi mi nở nụ cười. "Văn Quảng!" Văn đại phu bước vào. "Cha!" Tiểu Văn Quảng nhào tới, "Cha, ô ô ô!" Quả nhiên là phụ tử, hai cha con kích động ôm chầm lấy nhau. Vương Đại nương trong lòng thổn thức, cuối cùng cũng tìm thấy cha của mình, chuyến đến Cửu Thành này, quả thực giai đại hoan hỉ. Đúng vậy, giai đại hoan hỉ. Thẩm Duyệt nhàn nhạt cụp mắt, trong lòng một chút khổ sở, rồi lại vì hắn mà vui mừng.
***
Cửu Thành cách Hồng Trấn khá xa, Lâu Thanh Vận giữ Thẩm Duyệt và Vương Đại nương ở lại Cửu Thành cùng đón năm mới, đợi qua năm rồi trở về, tránh đường sá lạnh lẽo. Vương Đại nương biết Thẩm Duyệt không nỡ Tiểu Thanh Chi, không, hiện tại phải gọi là Tiểu Văn Quảng, bởi vậy Vương Đại nương lập tức đồng ý. Văn Quảng lúc đó té đầu, nhưng thực ra ngã không nặng. Khi đó, là cánh tay bị mảnh vỡ chum nước cắt chảy máu, bởi vậy trong uyển đều sợ đến tái mặt. Ngày hôm sau hắn đã tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh không nhớ được A Duyệt, nhưng vẫn nguyện ý chơi đùa cùng A Duyệt. Văn đại phu không ngừng cảm tạ Thẩm Duyệt, nếu không có Thẩm Duyệt, hắn e rằng cũng không gặp lại được con trai mình, hiện tại, con trai mình khỏe mạnh xuất hiện trước mắt, Văn đại phu không biết phải tạ ơn Thẩm Duyệt thế nào mới phải.
Ngày hai mươi chín Tết, Thẩm Duyệt dẫn Tiểu Văn Quảng đi chợ mua sắm đồ Tết. Hồi ấy, khi Thanh Chi đi mua sắm đồ Tết, luôn phải mua cái này cái kia, hận không thể mang cả cửa hàng về, hai người thường xuyên ngồi xổm cùng nhau, đếm xem tiền đồng có đủ không, nhưng Văn Quảng rõ ràng hiểu chuyện hơn nhiều. Thẩm Duyệt nắm tay hắn, đi ngang qua hàng kẹo hồ lô. Lúc quay về, trong tay cầm hai xiên kẹo hồ lô, một xiên cho Tiểu Văn Quảng, một xiên cho mình. "Cảm ơn A Duyệt!" Tiểu Văn Quảng rất hiểu lễ phép. Thẩm Duyệt cũng cười. Dẫu hắn không nhớ được nàng, thế nhưng bọn họ vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, tiếp tục làm bạn ~
***
Đến đêm giao thừa, Vương Đại nương cùng Lâu Thanh Vận và Văn đại phu ngồi cùng nhau, uống khá nhiều rượu. Tiểu Văn Quảng thở dài: "Cha uống say rồi, vốn còn hứa với con, dẫn con đi ăn kẹo hồ lô mà!" Ông lão bán kẹo hồ lô nói rằng ông đã bán kẹo hồ lô ở Cửu Thành mấy chục năm, đêm giao thừa cũng sẽ bán đến gần pháo hoa, hiện tại, cũng không còn nhiều thời gian nữa. Tiểu Văn Quảng sốt ruột ra mặt. Thẩm Duyệt nửa quỳ xuống, nắm tay hắn, ôn hòa nói: "Ta dẫn ngươi đi." "A Duyệt tốt nhất!" Tiểu Văn Quảng mừng rỡ. Thẩm Duyệt nắm tay hắn, một đường đi về phía nơi bán kẹo hồ lô lúc trước, sắp đến nơi, Tiểu Văn Quảng sợ không còn nữa, vội vàng chạy đi, Thẩm Duyệt lẽo đẽo theo sau, nhưng có chút không theo kịp, may mà Tiểu Văn Quảng cuối cùng cũng nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô, chỉ là không chú ý, dưới chân trượt đi, phù một tiếng ngã xuống đất. Thẩm Duyệt còn chưa kịp tiến lên, một người bên cạnh đã đưa tay nâng Tiểu Văn Quảng dậy, ôn tồn nói: "Có sao không?" Giọng nói của hắn rất êm tai, vừa có sự trầm ổn của chuông sớm trống chiều, lại có sự phấn chấn phồn thịnh của ngày xuân, hai điều khó lòng thấy ở một người, nhưng giọng nói trước mắt lại chính là như vậy. Lại như ngọc ấm, toát ra vẻ ôn hòa không lời. Tiểu Văn Quảng cười lắc đầu. "A Duyệt!" Tiểu Văn Quảng vẫy tay gọi nàng. Thẩm Duyệt tiến lên, vừa vặn Trác Viễn quay mắt nhìn nàng, Thẩm Duyệt khẽ sững, người này nàng đã gặp qua... Trước đó, lúc ở uyển của Lâu Thanh Vận, hẳn là bệnh nhân của Lâu Thanh Vận. Trác Viễn nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu, vừa vặn nàng tiến lên, "Đa tạ." Sau đó, lại nửa quỳ xuống, hỏi Văn Quảng: "Có bị đau không?" Hắn nhìn nàng, như có sự quen thuộc và thân thiết không nói nên lời, nhưng lại thực sự không nhớ đã gặp ở đâu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười: "Hẳn là không đau đâu." Tiểu Văn Quảng vội vàng gật đầu đáp lời. Ông lão bán kẹo hồ lô chọn kẹo hồ lô cho Tiểu Văn Quảng, hắn muốn hai xiên, nhưng ông lão nghe nói cuối năm trẻ con rất mong nhớ kẹo hồ lô, mới cố ý chạy tới, ông lão lại tặng thêm hắn một xiên, bởi vậy, hắn có ba xiên. "Đại ca ca, tặng huynh!" Tiểu Văn Quảng đưa cho Trác Viễn. Hắn luôn cảm thấy hắn có chút quen thuộc, nhưng không nói ra được quen thuộc ở điểm nào. "Cảm ơn." Trác Viễn nhận lấy. Vừa vặn, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. "Oa ~" Tiểu Văn Quảng kinh ngạc đến ngây người. Trác Viễn và Thẩm Duyệt cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm. Thẩm Duyệt nhớ đến Thanh Chi, khi nơi nuôi dạy nhi đồng xây dựng thêm xong, hắn nói đêm giao thừa muốn đến nơi nuôi dạy nhi đồng xem pháo hoa, nàng cười không thể nín được. Hiện tại, Thẩm Duyệt trong mắt ửng đỏ. Thế gian này không có Thanh Chi bé nhỏ... Trác Viễn cũng khẽ sững sờ. Từ khi hắn bắt đầu tỉnh lại, hắn không nhớ rõ chuyện trước khi rơi xuống nước. Lâu đại phu nói với hắn, là cứu hắn dưới sông lên, vì ở trong nước quá lâu, não thiếu dưỡng khí, bởi vậy vẫn hôn mê, bốn năm này, nhờ ơn Lâu đại phu và dược đồng chăm sóc. Hắn không nhớ được chuyện xưa, chỉ nhớ, khoảng một hai năm trước, mơ mơ màng màng có ý thức, cũng biết Lâu đại phu và dược đồng. Ngoài ra, hắn thậm chí đã quên mình từ đâu đến, có người nhà hay không. Xem xong pháo hoa trở về, Tiểu Văn Quảng liền buồn ngủ. Trác Viễn một mặt cõng Tiểu Văn Quảng, một mặt cùng Thẩm Duyệt cùng nhau quay về, trên đường, cùng Thẩm Duyệt nói những lời này. "Đừng lo lắng, biết đâu có một ngày sẽ nhớ lại." Thẩm Duyệt an ủi. Trác Viễn ôn hòa nở nụ cười, chẳng biết vì sao, hắn vẫn không nhịn được nói với nàng: "Ta trước đây thực sự không biết nàng sao? Ta luôn cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?" Ánh mắt hắn chân thành, không giống giả bộ, nụ cười trên mặt càng làm nổi bật ngũ quan thanh tú, rất là cảm động và đẹp đẽ. Sắc mặt Thẩm Duyệt khẽ biến hồng, lát sau lại cười nói: "Không biết, còn tưởng huynh đang muốn bắt chuyện." Nàng biết hắn là bệnh nhân của Lâu Thanh Vận, cũng nghe nói hắn đã hôn mê một thời gian, bởi vậy, hắn sẽ không nói dối. Chỉ là vừa nói xong, lại sững người. Câu nói này, nàng trước đây cũng từng nói với Tiểu Thanh Chi. Cụp mắt, Trác Viễn mở miệng: "Nàng thường xuyên bị người ta bắt chuyện sao?" Thẩm Duyệt tỉnh táo nhìn hắn. Hắn cười: "Xem ra là không thường xuyên." Thẩm Duyệt bỗng nhiên ý thức được, hắn vừa nãy biến tướng trêu chọc nàng... Thấy nàng ngây người, hắn làm dịu không khí: "Kỳ thực, cũng không phải hoàn toàn không nhớ được chuyện trước kia, ít nhất, ta còn nhớ tên của ta, có lẽ có một ngày thật sự sẽ nhớ lại chuyện cũ." Thẩm Duyệt quả nhiên quên sạch chuyện vừa rồi, quay mắt nhìn hắn. Hắn cười nói: "Ta họ Trác." Thẩm Duyệt khẽ sững. Dưới mái hiên đèn cây có chút tối tăm, ánh đèn khắc họa đường nét khuôn mặt nghiêng của hắn thật đẹp đẽ, hắn nhìn về phía nàng: "Thanh Chi, ta tên Trác Thanh Chi." Trác Thanh Chi... Thẩm Duyệt dừng chân, trong mắt như khó tin lại như ánh lên vẻ lấp lánh nhàn nhạt. "Trác Thanh Chi?" Nàng hàng mi khẽ run rẩy. "Oa nga ~" Hắn khóe miệng khẽ nhếch, "Thật là dễ nghe ~" Thẩm Duyệt sững sờ, người này, quả thực có chút, không đứng đắn cho lắm...
***
Ánh sáng ban mai đập vào mắt, Trác Viễn cảm thấy có chút chói. Cổ họng hắn có chút khát, muốn uống nước, liền chậm rãi chống tay ngồi dậy. Trước đó từ trên chum nước té xuống, trở lại thân thể mình, hiện tại, cơ thể yếu ớt cũng là chuyện bình thường. Trác Viễn khẽ mở mắt. Nhưng khi mở mắt, cả người đều hoàn toàn cứng đờ, nơi này là... Nơi này là Phong Hòa Uyển sao?! Trác Viễn trong mắt run rẩy, trong lòng như không bị khống chế mà đập thình thịch. Hắn chậm rãi nhắm mắt, rồi lại sợ vừa nãy chỉ là giấc mộng, lại mở mắt, quang cảnh trúc tre múc nước vẫn y nguyên, khi mở mắt thì, hô hấp đều ngừng lại, cảnh vật trước mắt, vẫn chưa hề thay đổi. Là Phong Hòa Uyển! Hắn chóp mũi ửng đỏ, cổ họng cũng kích động đến nuốt khan một cái, căn bản không lo được cơn khát lúc trước, chậm rãi cúi người xỏ giày, xuống giường. Bởi vì có kinh nghiệm tỉnh lại trong phòng bệnh lần trước, hắn biết không thể xuống giường và đi quá nhanh, chỉ có thể chậm một chút, lại chậm một chút. Hắn có đủ thời gian để đánh giá tất cả mọi thứ ở đây. Tất cả những gì hắn từng mong nhớ nhất. Hắn nhẹ nhàng cắn môi. Với kinh nghiệm phong phú và khả năng tiếp nhận trước đó, hắn gần như không mất nhiều thời gian để đoán ra, nơi này mới là nơi hắn thực sự thuộc về, là hiện thực chân chính của hắn. Cũng là sau khi hắn đỡ nhát kiếm cho Trác Tân, hắn hẳn là vẫn còn sống sót. Hơn nữa, đã nằm trên giường rất lâu. Đi đến trước gương đồng, sắc mặt hắn rất tiều tụy, giống hệt người bệnh trên giường trước đó, nhưng không giống là, hiện tại hẳn là ngày mùng một Tết, A Duyệt đã thay cho hắn bộ đồ mới của năm mới, bởi vậy hắn trông không đến nỗi tệ, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch... Hắn đưa tay nhặt cây trâm Hồng Bảo Thạch trước gương đồng. Hắn nhớ cây trâm này, đây là trước kia khi hắn xuất chinh trở về, đã tặng cho nàng viên "hoa hồng lớn" này... Hắn đã trở về! Trở về nơi thuộc về hắn. Hơn nữa, đã thông suốt rất nhiều chuyện... Đúng như hắn từng suy đoán khi còn là Tiểu Thanh Chi, dẫu trong hai đoạn ký ức, quỹ tích sự việc có đổi thay, nhưng rốt cuộc hướng đi vẫn chẳng hề biến đổi. Liên Viện cuối cùng đăng cơ, An Nam Quận Vương mưu phản, còn có, cuối cùng hắn vẫn sẽ bằng một cách khác, gặp lại A Duyệt ở Lâu Thanh Vận... Khi đó hắn không chết, nhưng hẳn là đã mất đi ký ức. Những điều này trong mộng của A Tứ không có, là bởi vì khi đó hắn ở cùng Thẩm Duyệt, cũng không ai biết đến hắn. Nhưng đợi khi hắn từ từ hồi tưởng, hoặc gặp lại người xưa, hắn vẫn sẽ đoàn tụ cùng các con trong phủ. Nhân sinh có lẽ chính là một vòng luân hồi từ nơi này đến nơi khác. Khi gặp lại người quen vẫn sẽ gặp lại, chỉ là thời gian, địa điểm, cảnh tượng, đều không giống nhau, nhưng họ vẫn sẽ bị lẫn nhau hấp dẫn, vẫn sẽ đến với nhau, vẫn sẽ có Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất... Hắn đặt cây trâm Hồng Bảo Thạch xuống, trong mắt tràn đầy ấm áp.
Vén rèm bước ra khỏi chính phòng, ám vệ trực ban trong uyển kinh ngạc đến ngây người: "Vương gia?" Trác Viễn nở một nụ cười, tiến lên vỗ vỗ vai hắn: "A Khải, mập lên rồi." A Khải đột nhiên đỏ mắt: "Ta sẽ cho người... cho người thông báo phu nhân, hôm nay mùng một tháng Giêng, phu nhân dẫn người trong phủ đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc cho Vương gia... Chỉ còn Tiểu Thập tiểu thư, và Tiểu Thập Nhất tiểu thư ở lại." Trác Viễn ôn hòa cười nói: "Không cần cho người đi giục, đợi bọn họ trở về." Hắn muốn tạo bất ngờ cho nàng. A Khải chất phác gật đầu. Trác Viễn đang định hỏi Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất đâu, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện từ không xa vọng đến, là từ đông phòng ấm, Trác Viễn trong lòng kích động, bước nhanh về phía trước. "Cha?" Khi rèm được vén lên, Tiểu Thập sững sờ. "Cha!" Tiểu Thập Nhất càng trực tiếp nhào vào lòng hắn. Tiểu Thập cũng chạy theo. Hắn ôm chặt lấy hai chiếc áo bông lớn, áo bông nhỏ, như có bao lời nghẹn ứ ở cổ họng, nhưng một câu cũng không thốt nên lời. Đều đã lớn rồi... Chiếc áo bông lớn và chiếc áo bông nhỏ của hắn đều đã lớn rồi... Trác Viễn ôm chặt lấy các nàng. Tiểu Thập hiểu chuyện: "Cha, mẫu thân về thấy cha tỉnh rồi, nhất định sẽ rất vui." Tiểu Thập Nhất cũng gật đầu lia lịa: "Mẫu thân nhớ cha lắm! Chúng con cũng nhớ!" Trác Viễn nghẹn ngào: "Ta cũng nhớ các con, rất nhớ các con!" Tiểu Thập nói: "Mẫu thân dẫn các ca ca tỷ tỷ đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc, mong cha có thể sớm tỉnh lại." Tiểu Thập Nhất cũng tranh lời nói: "Viện di nói, Phổ Chiếu Tự linh lắm." "Mẫu thân có khỏe không?" Hắn hỏi. Tiểu Thập đang định trả lời, Tiểu Thập Nhất đã tranh lời nói: "Mẫu thân bận lắm, phải chăm sóc chúng con, còn phải lo việc trong phủ, còn phải chăm sóc các ca ca tỷ tỷ, còn có nơi nuôi dạy nhi đồng, còn có còn có Tiểu Thập Nhị nữa!" Tiểu Thập Nhị... Trác Viễn sững sờ. Trong sự run rẩy nhẹ, tiếng bước chân phía sau vang lên, cả người hắn cứng đờ. Rèm được vén lên, Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất kinh hỉ ngồi dậy, kích động kêu lên: "Mẫu thân, mẫu thân, xem cha kìa!" Trác Viễn chậm rãi xoay người, bóng dáng quen thuộc kia đập vào mắt hắn. Hắn chóp mũi bỗng dưng đỏ hoe. Một đại nam nhân, nước mắt lại không kìm được. Nàng như không thể tin nổi, nhào vào lòng hắn. Hắn ôm chặt nàng, trầm giọng nói: "A Duyệt, ta đã trở về." "Trở về?" Thẩm Duyệt đáy mắt đỏ hoe, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mà hắn nhớ tới, đêm giao thừa, nàng và hắn cùng nhau thả đèn trời. — "Nguyện vọng thứ nhất, hy vọng sau này chúng ta có một nơi nuôi dạy nhi đồng thật tuyệt vời, thật lớn, trong vườn có đủ mọi thứ." — "Nguyện vọng thứ hai, là ta có thể có một đứa em trai đáng yêu như con." — "Nguyện vọng thứ ba, Thanh Chi, hy vọng con gặp dữ hóa lành." — "Nguyện vọng cuối cùng, Trác Thanh Chi, hy vọng con sớm ngày về nhà." Hắn đã về nhà... Trong nhà có nàng. Trác Viễn cụp mắt. Bọn trẻ một mặt kinh ngạc thốt lên, một mặt đưa tay che mắt mình, Trác Viễn ôm lấy Thẩm Duyệt, ôn tồn nói: "Đúng vậy, ta đã mơ một giấc mộng thật dài thật dài, cuối giấc mộng, là nàng và Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất, sau đó ta liền tỉnh lại..." Thẩm Duyệt cũng ôm chặt lấy hắn: "Giấc mộng nào mà dài đến thế?" Trác Viễn cười nói: "Là giấc mộng có nàng đó, Thanh Chi bé nhỏ và A Duyệt..." Trác Viễn đang định mở miệng nói thêm, cửa dưới có một đứa trẻ đã nhìn hắn rất lâu, mà hắn mới nhìn thấy đứa trẻ đó, hai mắt to tròn trừng mắt nhìn nhau. Nhìn khuôn mặt này được khắc ra từ một khuôn mẫu với A Duyệt, Trác Viễn chợt nhớ tới, vào lúc ấy, nghe được giọng nói của Thẩm Duyệt — "Phán Phán, đây là cha, hắn mệt quá, nên ngủ rồi, cũng có thể sẽ mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có người hắn muốn gặp, đợi cha mơ xong, sẽ tỉnh lại." Trác Viễn không kìm nén được niềm vui trong lòng, "...Tiểu Thập Nhị?" Tiểu Thập Nhị nhìn hắn một chút, lanh lợi nháy mắt một cái: "Cha." Khi trái tim Trác Viễn như muốn tan chảy, Tiểu Thập Nhị đột nhiên bất ngờ lè lưỡi với hắn: "Dụ dỗ..."
Đề xuất Cổ Đại: Liễm Tài Nhân Sinh