Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 270: Đại kết cục dưới

Trác Viễn lần thứ hai ngước nhìn ra bên ngoài đại điện, quân sĩ đóng giữ sao vẫn chưa tới? Chỉ cần hai bên giao chiến, pháo hiệu ắt sẽ phát ra. Giờ này khắc này, sao vẫn không thấy đâu? Lòng Trác Viễn khẽ rung động, lẽ nào kẻ hắn trông mong đã gặp chuyện chẳng lành? Mọi toan tính vẹn toàn của Trác Viễn bỗng chốc trở nên mơ hồ, chẳng còn chắc chắn. Đoạn, ánh mắt hắn lại hướng về phía Trường Dực và Lương Nghiệp.

Lương Nghiệp có lẽ cũng đang hốt hoảng, thế cục trong điện càng lúc càng cam go. Dẫu Thái tử đã kéo dài được thời gian khá lâu, nhưng ngần ấy thời gian vẫn không đợi được động tĩnh từ Trác Viễn. Hơn nữa, sự xuất hiện đột ngột của Thái Tử phi khiến cục diện trong điện chuyển biến theo hướng khó lường, khó bề kiểm soát. Nếu không có Trác Viễn ở đây, có lẽ hắn cũng như những người khác, chẳng biết phải làm gì, hoặc cứ ngơ ngác chịu đựng, hoặc cùng đường liều chết. Nhưng Trường Dực bên này, lại chẳng hề vội vàng. Dường như bất kể có biến cố gì xảy ra trong điện, hắn đều có thể điềm nhiên như không, giữ vững tâm thế bình tĩnh. Trác Viễn tin rằng, hôm nay hắn đã nhìn thấu mọi ngóc ngách của những người trong điện.

Trác Viễn vẫn không rời mắt, Trường Dực cũng nhìn về phía hắn. Trác Viễn theo ánh mắt của Trường Dực nhìn sang, thấy bên cạnh An Nam Quận Vương tổng cộng có bốn tên thị vệ, đều là cao thủ bậc nhất. Khi ánh mắt Trác Viễn tìm đến Trường Dực, Trường Dực liền nhìn về tên thị vệ đầu tiên, bỗng nhiên ra hiệu diệt trừ. Lát sau, ánh mắt hắn lại nhìn về tên thứ hai, vẫn như cũ ra hiệu diệt trừ. Rồi nhìn về tên thứ ba, lại ra hiệu diệt trừ... Trác Viễn bật cười, chẳng lẽ hắn muốn diệt trừ cả bốn người sao? Cuối cùng, hắn quả nhiên nhìn về tên thứ tư, cũng ra hiệu diệt trừ.

Trác Viễn thầm chế giễu trong lòng. Nhưng nghĩ lại, hắn là kẻ từng cùng Bách Viêm mưu phản, hơn nữa, từ hôm qua đến giờ, Trường Dực có lẽ đã trà trộn trong điện. Dẫu không biết Liên Viện ở đâu, có lẽ Trường Dực vốn muốn mượn đường thân tín vào cung để thăm dò tình hình trong cung, nào ngờ lại đúng lúc gặp phải An Nam Quận Vương bức cung. Vì thế, Trường Dực hẳn đã từng mục kích võ nghệ của mấy tên thị vệ bên cạnh An Nam Quận Vương. Nói cách khác, Trường Dực nói hắn có thể diệt trừ bốn tên thị vệ bên cạnh An Nam Quận Vương không phải là lời nói suông. Nếu quả thực là như vậy, võ nghệ của Trường Dực thật sự kinh người. Chợt, Trác Viễn nhớ lại thuở còn ở Nam Thuận uống rượu. Thuở ấy, Trường Dực cố ý giấu tài, không giao thủ với hắn... Trác Viễn nhìn hắn đầy vẻ hậm hực. Trường Dực lại liếc mắt ra hiệu cho hắn, Trác Viễn bất ngờ. Ý muốn động thủ chăng? Trác Viễn không rõ Trường Dực có ý gì, nhưng Trường Dực đã một lần nữa chuyển tầm mắt về phía Thái tử, Thái Tử phi và An Nam Quận Vương. Trác Viễn cũng bỗng nhiên chuyển tầm mắt về Thái tử và Thái Tử phi.

Thái Tử phi tiến tới, từng bước ép sát Thái tử. Thái tử cau mày nhìn nàng. Khóe mắt Thái Tử phi lệ nhòa, nhưng khóe môi lại vương nụ cười, "Liên Vân, thuở trước chính chàng đã cầu thân thiếp!" Liên Vân nhìn nàng. Thái Tử phi nghẹn ngào, "Chàng vì đối phó với mẫu hậu, tìm đến trước mặt tổ phụ thiếp cầu thân. Thiếp biết tâm tư của chàng chẳng đặt nơi thiếp, nhưng thiếp nhớ thuở nhỏ, khi chàng lạc đường trong cung, chàng đã làm cho thiếp một con chuồn chuồn tre. Thiếp vẫn luôn ghi nhớ..."

"Vợ chồng chúng ta bao năm, có một cặp song sinh long phượng. Tổ phụ thiếp đã dốc hết thảy, giúp chàng cùng các hoàng tử khác chống đối, làm chủ Đông Cung. Thiếp tận mắt thấy chàng, từ thiếu niên ngây thơ với nụ cười trong sáng, kẻ khéo làm chuồn chuồn tre thuở ấy, biến thành một người vì ngôi vị, bất chấp mọi thủ đoạn."

"Thiếp đã chứng kiến mọi vùng vẫy của chàng, cũng biết sau khi Thái tử tiền nhiệm mất, cả người chàng như biến dạng. Thế nhưng thiếp vẫn tin rằng, chàng vẫn là Liên Vân thuở trước, chàng chỉ đang chống lại số phận, liều mình vùng vẫy. Chờ khi chàng đạt được điều chàng mong cầu, chàng vẫn sẽ là chàng của thuở ấy. Kẻ thực lòng cùng chàng trải qua bao mưa gió đoạn đường này, chính là thiếp!"

"Thiếp từng cho rằng mọi chuyện rồi sẽ có hồi kết. Thế nhưng từ khi chàng làm chủ Đông Cung, học theo phụ hoàng, liều mình chèn ép Phương gia, khiến tổ phụ thiếp cuối cùng ưu sầu đến bỏ mình. Bây giờ Phương gia đã chẳng còn như Phương gia thuở nào, nếu không phải vì chàng, Phương gia sẽ không sa sút đến nông nỗi này!" Thái Tử phi cười như điên dại, "Buồn cười thay, Phương gia chúng ta vì chàng mà đến nông nỗi này, tổ phụ thiếp vẫn dặn thiếp phải học nhẫn nhịn, bởi vì đứa trẻ mang dòng máu Phương gia vẫn sẽ đăng cơ trị vì. Thế nhưng chàng lại tìm một thế thân lương đễ, chàng trước mặt người ngoài tỏ ra sủng ái, si mê đến nhường nào, người ngoài không biết, nhưng thiếp biết rõ, chàng là vì sắp đặt một thân phận cho con trai mình."

"Vì đứa con trai này, chàng có thể liều mạng mọi thứ, dù cho phải lung lay ngôi vị Đông Cung, cũng phải giữ nó lại kinh thành. Thiếp từng cho rằng chàng chỉ là không nỡ xa đứa con này, chỉ muốn trì hoãn một thời gian rồi sẽ gửi đi. Thiếp từng cho rằng sẽ đợi được ngày chàng nghĩ thông suốt, nhưng rồi lại đợi được cảnh chàng muốn vĩnh viễn giữ nó lại kinh thành..."

"Vậy thiếp và các con coi là gì? Dù cho chàng tính toán đứa con trai này dưới danh nghĩa lương đễ, sau này sẽ sắc phong làm Thái tử ư? Hay là cứ nhìn chàng và phụ hoàng mâu thuẫn ngày càng sâu nặng, đến khi phụ hoàng muốn phế bỏ chàng, lập một đứa con gái làm người kế vị?"

"Những năm này, chàng đã làm gì cho ba mẹ con thiếp? Để chúng ta hữu danh vô thực ư? Phương gia chúng ta vì chàng đã làm gì? Cuối cùng rơi vào kết cục gì? Chàng nếu thắng được phụ hoàng, ngôi vị Đông Cung truyền cho con trai chàng, Phương gia chúng ta còn lại gì? Chàng nếu không thắng được phụ hoàng, phụ hoàng nhổ cỏ tận gốc, ba mẹ con chúng ta cũng phải chôn cùng!"

"Thà rằng như vậy, chi bằng chàng thoái vị, nhường ngôi Hoàng Thái tôn cho con trai. Chàng không biết ư, phụ hoàng ngầm ủng hộ, bằng không chàng nghĩ thiếp hạ độc chàng lâu đến vậy, sao thái y vẫn không phát hiện? Thiếp biết An Nam Quận Vương có dã tâm lang sói, nhưng kẻ thân cận đang trong tay thiếp. Thiếp từng cho rằng hắn sẽ niệm tình phụ tử, nhưng nào ngờ, hắn cũng như phụ hoàng chàng, vì ngôi vị hoàng đế, con trai cũng có thể không cần." An Nam Quận Vương sắc mặt lạnh ngắt, "Ăn nói xằng bậy!" Thái Tử phi không nhìn hắn, tiếp tục nhìn về phía Liên Vân với sắc mặt ngày càng trắng bệch, tiếp tục nói, "Thiếp cuối cùng đã hiểu, ngôi vị hoàng đế này, bất luận ai làm cũng như nhau, kẻ nào ngồi lên, kẻ nào muốn ngồi, đều phí hết tâm tư, bất chấp mọi thủ đoạn. Liên Vân, chàng mới là kẻ vẫn còn chút lương tri."

Liên Vân mắt đăm chiêu. Thái Tử phi tháo cây trâm cài tóc, "Đây là chàng tặng thiếp, thế nhưng trên đó, ngay cả chữ thiếp cũng khắc sai rồi..." "Vân Đào..." Thái tử nhìn nàng. "Thiếp hận chàng!" Thái Tử phi tiến tới, "Thế nhưng thiếp càng muốn chàng, Liên Vân, phải nhớ kỹ, chàng thành danh là bởi cưới thiếp, chàng bại vong cũng là bởi cưới thiếp, chàng chết, cũng vẫn là bởi cưới thiếp. Thiếp và chàng mới là phu thê, định sẵn mãi mãi dây dưa không dứt. Chàng trong lòng dù có áy náy hay hoài niệm ai cũng được, nhưng nàng ta đã chết rồi, chàng đã khắc ghi nàng trọn đời. Vậy thiếp, cũng phải khiến chàng ghi nhớ trọn đời, bất luận chàng hận thiếp, cảm kích thiếp, lợi dụng thiếp, từ giờ trở đi, chàng sẽ mãi mãi ghi nhớ ta, dẫu như một mũi gai, đâm sâu vào tận đáy lòng chàng!" Thái Tử phi nói xong, cây trâm vàng trong tay bỗng nhiên đâm thẳng về phía trước.

Trong điện nhất thời một tràng kinh hô! An Nam Quận Vương kinh hãi, tiến lên định đẩy Thái tử ra. Nếu Thái tử chết rồi, chiếu nhường ngôi của hắn sẽ thành vô dụng! "Cha..." Tử Phong còn chưa kịp cất lời, Hứa Lê vội vàng bịt chặt miệng hắn. Bất luận thế nào, Liên Vân hôm nay chắc chắn khó lòng giữ mạng. Hứa Lê đã hứa với Liên Vân sẽ chăm sóc Tử Phong, vậy hắn nhất định không thể để Tử Phong cất lời. Trác Viễn đứng dậy, Trường Dực cũng nắm chặt bội kiếm trong tay.

Nhưng đột nhiên, trong điện hoàn toàn tĩnh lặng như tờ, ngay cả Thái tử và An Nam Quận Vương cũng sững sờ. Cây trâm kia trực tiếp đâm thẳng vào vai của An Nam Quận Vương. Nếu không phải thoáng chốc cuối cùng, An Nam Quận Vương theo bản năng né tránh, cây trâm này đã xuyên thẳng tim, đoạt đi mạng sống hắn. Cơn đau truyền đến, An Nam Quận Vương vung kiếm một chiêu, bổ thẳng về phía Thái Tử phi. Thái tử bỗng nhiên vươn tay nắm chặt tay An Nam Quận Vương, An Nam Quận Vương kinh hãi. Làm sao hắn còn có sức lực, chẳng lẽ bấy lâu nay đều giả vờ?! "Nếu đã muốn ta chết đến vậy, vậy thì cùng chết!" Thái tử trầm giọng. Hai người vốn đứng gần nhau, bỗng Thái tử rút thanh chủy thủ trong bụng ra, đâm thẳng vào bụng An Nam Quận Vương. An Nam Quận Vương kinh ngạc tột độ nhìn hắn.

Toàn bộ sự tình chuyển biến quá đỗi bất ngờ! Từ khi Thái Tử phi rút trâm cho đến khoảnh khắc này, An Nam Quận Vương đã bị chủy thủ đâm xuyên bụng, trong điện dường như không ai kịp trở tay. Và những kẻ phản ứng nhanh nhất chính là Trác Viễn và Trường Dực, cùng với bốn tên thị vệ bên cạnh An Nam Quận Vương. "A Tân!" Trác Viễn khẽ gọi, đoạn chống tay đứng dậy. Trường Dực lúc này cũng đã tới nơi. Lương Nghiệp cũng từ hàng sau đứng dậy, cùng với các thân tín của Trác Viễn trong quân đang ở trong điện!

Cũng gần như lúc Trác Viễn chống tay đứng dậy, ba đạo pháo hiệu bay vút lên không, xé toang màn đêm tối tăm. Quân sĩ đóng giữ cùng cấm quân đã giao chiến! Cùng lúc loạn lạc trong điện, phản quân ngoài điện cũng ùa vào. Trác Tân rút kiếm xông tới. Ngoài điện, người của Trác Viễn canh giữ ở cửa đang chém giết. Một nén nhang thời gian, chỉ một nén nhang thôi!

Trong điện toàn là tiếng thét chói tai, tiếng binh khí va chạm, tiếng hỗn loạn. Nhưng ngoài điện đã bị chặn đứng, tất cả mọi người không thể ra ngoài. Kẻ quyết chiến sinh tử với An Nam Quận Vương chỉ có vài người như Trác Viễn, nhưng phản quân trong điện lại có hơn trăm tên! "Loạn thần tặc tử, ai ai cũng phải diệt!" Triệu Trạch Bình lớn tiếng hô. Chợt, cũng không biết trong điện có ai hưởng ứng, "Diệt trừ loạn thần tặc tử!" Tiếp theo, cả điện đều vang lên tiếng hưởng ứng, "Diệt trừ loạn tặc!"

Ban đầu, phản quân trong điện có hơn trăm tên, Trác Viễn cùng Trường Dực, Lương Nghiệp, cùng các tướng lĩnh trong quân chỉ có mấy người. Nhưng đột nhiên, khí thế được khích lệ, tất cả đều cùng phản quân trong điện quyết chiến sinh tử. Phụ nữ, trẻ nhỏ đều thối lui về một góc. Thực ra vừa nãy Thái tử chỉ cần đâm sâu thêm một chút, An Nam Quận Vương chắc chắn bỏ mạng. Nhưng từ nơi tối, một mũi tên của cung tiễn thủ bay tới. Thái Tử phi đẩy Thái tử ra, mũi tên vừa vặn xuyên thủng ngực nàng. "Vân Đào!" Thái tử đỡ lấy. Nhưng Thái Tử phi hẳn đã không thể cất lời, cuối cùng đưa tay định vuốt ve mặt chàng, nhưng tay lại yếu ớt buông thõng giữa không trung. Nàng thều thào bằng một giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn, "Chàng không cho thiếp chuồn chuồn tre, biết bao tốt đẹp..." Thái tử lệ nhòa.

An Nam Quận Vương định tiến lên chém giết Thái tử, Trác Viễn nhào tới ôm lấy hắn! An Nam Quận Vương kinh nghiệm dày dặn sa trường, thuở trước chính là một dũng tướng trên chiến trường. Thanh chủy thủ Thái tử đâm vào vẫn chưa thương đến chỗ hiểm. Trác Viễn cùng hắn giao tranh kịch liệt, đánh rơi bội kiếm trong tay hắn. An Nam Quận Vương bị kiềm chế là bởi bên cạnh còn có bốn cao thủ thị vệ tuyệt đỉnh. Trác Viễn lại chẳng hề toan tính đường lui, mỗi chiêu mỗi thức đều ra sức đánh vào người hắn. Làm sao có thể! Hắn không sợ chết sao? An Nam Quận Vương đẩy hắn ra, "Chết đi, Trác Viễn!" An Nam Quận Vương lớn tiếng hô. Cảnh tượng Trác Viễn bị thị vệ của hắn loạn đao chém chết mà hắn tưởng tượng lại không hề xảy đến.

An Nam Quận Vương phân tâm nhìn sang, đã thấy trong số bốn tên thị vệ của hắn, một người đã bị hạ gục, kẻ còn lại vừa vặn bị bội kiếm đâm xuyên bụng, kéo theo hai người còn lại cũng bị kiềm chế! Và kẻ làm tất cả những điều này, chỉ là một người! Làm sao có thể! Trong nước Tây Tần, sao lại có cao thủ tuyệt đỉnh đến vậy! Trác Viễn cũng khẽ sững sờ, đây... Trường Dực vừa vặn một cước đá bay tên thị vệ. Hai người khác đều nhìn hắn như nhìn quái vật! Sau đó cùng nhau tiến lên, Trường Dực đè ngã một người, vung kiếm bắn trúng tên thị vệ khác đang xông tới. Khi tay không kiếm, hắn liền chộp lấy kiếm của kẻ vừa bị đè ngã, đâm trọng thương một tên thị vệ còn lại. Nhưng thị vệ phản quân trong điện không ngừng ùn ùn xông về phía Trường Dực và Trác Viễn.

"Trác Viễn!" Trường Dực lớn tiếng hô. Trác Viễn đã cùng An Nam Quận Vương giao tranh kịch liệt. An Nam Quận Vương không như những thị vệ khác, trên chiến trường, đánh đến cuối cùng, thê lương nhất chính là cận chiến. Trác Viễn và An Nam Quận Vương giao tranh kịch liệt. Trong điện không ngừng có kẻ đánh lén từ phía sau. Mỗi lần đều vào thời khắc mấu chốt, Trác Viễn né tránh, đưa tay đỡ lấy, nhưng cũng vì thế mà An Nam Quận Vương có cơ hội thở dốc. Thời gian một nén nhang trôi qua thật mau! Trác Viễn chẳng thể bận tâm nhiều nữa, dù có thêm kẻ đánh lén, cũng chỉ có thể gắng sức chống đỡ, bằng không tất cả mọi người sẽ chết, A Tân sẽ chết, A Tứ cũng chẳng còn.

Trác Viễn lần thứ hai đè An Nam Quận Vương sấp xuống. Tiếng tên bắn từ phía sau truyền đến, hắn cũng không né tránh, một quyền đánh vào xương gò má An Nam Quận Vương. Mũi tên sượt qua tai hắn, chỉ cần lệch một ly liền mất mạng. Hắn đang thân lâm hiểm cảnh. "Thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, xem ngươi ta ai chết trước!" An Nam Quận Vương vùng dậy, đè hắn ngược xuống. Ở vị trí này, chỉ cần cầm cự nửa khắc, cung tiễn thủ có thể đoạt mạng Trác Viễn ngay tức khắc!

"Trác Viễn!" Trường Dực lớn tiếng hô, định tiến lên hỗ trợ, nhưng bỗng nhiên hơn mười, hai mươi thị vệ xông lên vây chặt hắn. Mắt thấy cung tiễn thủ giương cung, nhắm bắn, phóng tên... Ngay trong khoảnh khắc đó, Trác Viễn cưỡng ép vùng dậy, một quyền giáng thẳng vào mặt An Nam Quận Vương. An Nam Quận Vương phun ra một ngụm máu tươi. Cung tiễn thủ thấy Trác Viễn và An Nam Quận Vương đổi vị trí, không dám bắn tên nữa. Khi vừa định nhắm lại, bỗng nhiên một lưỡi đao từ sau lưng chém tới, đoạt mạng hắn. Lương Nghiệp thở hổn hển, tên cung tiễn thủ thứ tám đã ngã xuống. Trong điện không còn cung tiễn thủ nào nữa. Lương Nghiệp nói với Trác Viễn, "Không có cung tiễn thủ!" Trác Viễn đại hỉ! Chính là Lương Nghiệp!

Mà Lương Nghiệp chẳng dám lơ là, hắn vừa giết cung tiễn thủ, một đám thị vệ phản quân lại xông về phía hắn. Ngoài điện phản quân ùa vào, Trác Tân và thị vệ đã gần như không thể chống đỡ. Trường Dực bên này bị hơn hai mươi tên thị vệ vây chặt, từng kẻ ngã xuống, nhưng hắn từ đầu đến cuối không để thị vệ nào đột phá phòng tuyến, quấy rầy Trác Viễn cùng An Nam Quận Vương. Bởi vậy, An Nam Quận Vương vẫn không có viện binh. Đó chính là cách Trường Dực chia cắt triệt để hai chiến trường.

Nhưng An Nam Quận Vương biết bao khó đối phó. Thấy thời gian đã sắp cạn! An Nam Quận Vương nhặt thanh chủy thủ dưới đất, đâm về phía Trác Viễn. Trác Viễn quyết tâm, không hề né tránh. Chính vào cơ hội đó, Trác Viễn vươn tay nắm chặt chủy thủ. An Nam Quận Vương kinh hãi. Trác Viễn kéo hắn lại, chủy thủ đâm thẳng vào bụng hắn. An Nam Quận Vương đau đớn, hắn lại đâm chủy thủ sâu hơn. Cơn đau truyền đến, An Nam Quận Vương chân mất thăng bằng, quỵ xuống, trên mặt lại là nụ cười gằn trong lúc hấp hối, "Trác Viễn, có cháu ngươi chôn cùng ta, cũng đáng lắm!"

Trác Viễn cứng đờ, bỗng nhiên quay người nhìn về phía A Tứ. A Tứ vẫn an lành. A Tân? Trác Viễn hoảng loạn! Ngoài điện, phản quân vừa vặn xông vào, Trác Tân bị đẩy ngã. "A Tân! A Tân!" Trác Viễn rút chủy thủ ra, ném thẳng về phía kẻ đang tấn công Trác Tân, vừa vặn trúng đích, nhưng không kịp! Không kịp rồi! Đầu óc Trác Viễn hoàn toàn trống rỗng! Không thể chết được! A Tân! Không thể chết được! Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Nhị ca! Trác Viễn nhào tới.

"Lục thúc!" Giữa tiếng kinh hô của A Tứ, Trác Tân bỗng mở mắt. Vừa mở mắt, hắn thấy Lục thúc nửa quỳ che chắn trước người hắn, hệt như thuở nào ở Nam Vân Sơn. Lần trước, mũi tên kia đã cắm vào lưng Lục thúc. Lần này, một thanh trường kiếm đã xuyên qua lồng ngực Lục thúc, máu tươi theo vạt áo nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt, trên người hắn, thật đáng sợ! Trác Tân sững sờ, lát sau lại như chết điếng mà gào lên, "Lục thúc! Lục thúc! A! ! ! !"

Ý thức Trác Viễn dần dần mơ hồ, nhưng khóe môi vẫn vương nụ cười. May mắn thay, hắn đã kịp đến! Như Nhị ca thuở trước, đã kịp đến cứu hắn. "A! ! !" A Tứ như phát điên chạy tới. Thị vệ phản quân chưa kịp đâm sâu thêm chút nữa, A Tứ đã đánh bật kẻ đó, nhặt lấy chủy thủ bên người đâm thẳng vào lồng ngực tên kia, rồi chạy vội đến bên hắn, "Lục thúc!" Tất cả những điều này, Trác Viễn dường như có chút ấn tượng. Rồi lại dần dần mờ mịt không rõ. A Tân, A Tứ... Tai hắn dường như dần dần không còn nghe thấy gì, mắt hắn dường như cũng dần dần tối lại. A Duyệt, Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất... Ta...

***

Tây Minh năm thứ hai, tháng Chạp, lại một mùa niên quan đến. Trong phủ vẫn như cũ thức dậy sớm. Giờ Thìn đốt pháo là việc trọng đại, phải đúng giờ mới mong may mắn. Năm nay là Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất. "Mẫu thân! Con hơi sợ." Tiểu Thập vẫn còn lo lắng. Tiểu Thập Nhất lại nói, "Đừng sợ! Có Nhị ca và Đại ca ở đây, chẳng phải sợ gì hết!" Tiểu Thập nghĩ lại cũng phải. Bọn trẻ đều không nén nổi tiếng cười. Tiểu Ngũ khẽ thở dài, "Ngũ ca cũng được mà!" Tiểu Thập Nhất cười nói, "Ngũ ca ca với Tứ ca ca cao bằng nhau, Đại ca ca với Nhị ca ca cũng cao bằng nhau, đương nhiên phải là người cao bằng nhau ôm mới được chứ! Ai bảo Tứ ca ca không chịu cùng đệ?" Tiểu Ngũ oán trách nhìn về phía A Tứ. A Tứ, kẻ lười nhác, thở dài, "Ta không được!" Tiểu Thập Nhất "khanh khách" cười lên. Tiểu Ngũ làm sao vậy.

"Đại công tử, nhị công tử, đã đến giờ lành!" Đội trưởng ám vệ trong phủ giờ đã là Diệp Tử. Từ khi Trác Dạ không còn, Diệp Tử thế thân vai trò của Trác Dạ thuở trước. Còn vai trò của Đào bá, hiện tại là Hoắc Minh. Hoắc Minh đưa mồi lửa cho Trác Mân và Trác Tân. "Đi thôi! Đừng sợ nhé!" Trác Tân nhắc nhở. "Con làm sao sợ được!" Tiểu Thập Nhất chớp mắt với nàng. Trác Tân cười không thể kìm nén. Trác Mân ôn hòa hỏi, "Có sợ không?" Tiểu Thập gật đầu, "Hơi một chút ạ." "Không sao, có ca ca ở đây." Trác Mân mỉm cười với nàng, Tiểu Thập cũng mỉm cười.

Giờ lành đến, bọn trẻ vẫn bịt tai! Ngòi nổ được châm, Trác Mân và Trác Tân ôm Tiểu Thập cùng Tiểu Thập Nhất chạy đi. Phía sau là tiếng pháo nổ lốp bốp, bọn trẻ cười vui vẻ rộn ràng, lại một năm cũ qua đi, năm mới đến. Thẩm Duyệt mỉm cười, nhưng lại ngắm nhìn bốn phía, không thấy Tiểu Thất. Thẩm Duyệt biết Tiểu Thất đã đi đâu. Thẩm Duyệt dạo bước trở về ngoại các, vốn định gọi một tiếng Tiểu Thất, thế nhưng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, Thẩm Duyệt khẽ dừng lại, vẫn không lên tiếng.

Trong phòng, giọng Tiểu Thất vang lên. "Lục thúc, con đã kể cho thúc lần thứ bảy rồi, liệu đến lần thứ tám, thúc sẽ tỉnh lại, để con nói chuyện trực tiếp với thúc, được không ạ?" Tiểu Thất ngồi bên mép giường, nhìn Trác Viễn đang ngủ như thường. Tiểu Thất hít sâu một hơi, vẫn như lần đầu tiên ngồi ở đây kể chuyện với Lục thúc, giữ vững vẻ nhiệt tình, "Lúc đó, nguy hiểm lắm ạ! Đào gia gia ra khỏi cửa mật đạo, Trác Dạ cũng đuổi theo, chuẩn bị cùng Đào gia gia dẫn dụ những kẻ truy sát chúng con. Thúc đoán xem thế nào ạ?" Tiểu Thất dừng lại, dường như chờ đợi người trên giường trả lời. Nhưng đợi rất lâu, người trên giường vẫn không tỉnh lại.

Mắt Tiểu Thất đăm chiêu, nhưng vẫn khẽ mỉm cười, tiếp tục nghiêm túc nói, "Đương nhiên là con và Đào Đào ra tay ạ! Đào gia gia và Trác Dạ đều không biết, rất lâu trước, khi chúng con chơi trò 'tầm bảo' cần nhiều mưu trí, Ngũ ca và Cách Tử ca ca vì thích thú, liền gọi Tứ ca ca và A Nghị ca ca, bọn họ mấy người dẫn con và Lục tỷ tỷ, Tiểu Bát, cùng Đào Đào, chúng con đã hái rất nhiều Đoạn Hồn Thảo khi chơi trò sinh tồn ở dã ngoại. Bởi vì Trác Dạ trước đó khi dạy chúng con nhận biết thực vật, đã nói về Đoạn Hồn Thảo, nói rằng hít một ít mùi Đoạn Hồn Thảo sẽ khiến người ta ngất xỉu, hít nhiều sẽ ngất lâu, nếu ăn nhầm, tùy theo thể chất và liều lượng, còn có thể gây độc. Thế nhưng thuốc giải chính là Hoàn Hồn Thảo. Lúc đó Ngũ ca ca và Cách Tử ca ca nhất định muốn chơi, mấy chúng con dùng đá nghiền nát Đoạn Hồn Thảo, cho vào bình sứ, nói nếu sau này gặp nguy hiểm, có thể vào mật đạo lấy bình sứ. Vì thế thúc tin không, Lục thúc? Diệp Tử đã dùng Đoạn Hồn Thảo mê hoặc mọi người, Trác Dạ và Đào gia gia đều kinh ngạc đến ngây người. Trác Dạ nói, Đoạn Hồn Thảo nhiều như vậy, voi lớn cũng có thể bị mê man... Cuối cùng chúng con liền bình yên vô sự chờ trong mật đạo, mãi cho đến khi Nhị ca ca bọn họ tìm đến chúng con. Lục thúc, chúng con đều rất dũng cảm, chúng con đều có thể bảo vệ mình..."

Nói đến đây, Tiểu Thất lệ nhòa. Hắn thực ra không muốn khóc, hôm nay là niên quan, không nên khóc! Hắn vừa khóc, nếu để người khác nhìn thấy, cũng sẽ cùng khóc. Thế nhưng hắn không kìm được. "Lục thúc, chúng con đều rất nhớ thúc." Tiểu Thất ôm hắn, khóc nức nở. Thẩm Duyệt vốn định vén rèm, tay dừng lại giữa không trung, rồi lại buông xuống. Đây là thời gian của Tiểu Thất và Thanh Chi, nàng không quấy rầy, xoay người đi ra ngoài phòng.

Chốc lát sau, Tiểu Thất cuối cùng cũng nín khóc. Một lần nữa ngồi dậy, lau lau khóe mắt, tiếp tục nói với Trác Viễn, "Vừa nãy con chưa nói hết đâu... Ngũ ca ca bọn họ chạy ra sau núi, thế nhưng Lục thúc có nhớ chúng ta đã chơi trò sinh tồn ở sau núi cả một mùa hè không? Ngũ ca ca rất thông minh, hắn dẫn Tiểu Bát và Tiểu Thập Nhất chạy đến khu vực an toàn mà Trác Dạ đã nói lúc chúng ta chơi, hơn nữa đó là một nơi rất bí mật. Bọn họ ở sau núi an toàn suốt mấy ngày, mới được Trác Dạ tìm thấy. Đúng rồi, Tiểu Thập Nhất lúc đó rất vui vẻ, một chút cũng không sợ hãi. Chúng con đều cảm thấy, Tiểu Thập Nhất đặc biệt giống Lục thúc. À, đúng rồi, còn có Tiểu Thập."

Nói đến đây, Tiểu Thất không nhịn được thở dài, "Tử Huy ca ca lại lạc đường. Hắn dẫn Tiểu Thập lang thang trong rừng sâu núi thẳm hơn một tháng, lại làm dã nhân một tháng. Tuy nhiên Tiểu Thập rất vui vẻ, nói nhìn thấy rất nhiều nai con, thỏ con, gà rừng gì đó. Lúc đó trong lòng chúng con vốn cũng lo lắng, nghe Tiểu Thập nói vậy, lại cảm thấy bọn họ có lẽ thực sự may mắn. Thế nhưng sau đó Tiểu Thập lại tiếp tục kể, còn có rắn rất dài, và cả báo con, sói con... Nghe Trác Dạ và Nhị ca ca cả người cũng không tốt, thế nhưng cũng không thể không nói, Tử Huy ca ca thực sự rất tài giỏi. Nhiều rắn, báo, sói như vậy, bọn họ đều gặp phải, thế nhưng đều thoát hiểm, không thể không khâm phục." Tiểu Thất vẫn nói, mãi cho đến khi rèm vén lên, Đào Đào bước vào, "Thất ca ca, đến lượt con nói chuyện với cữu cữu." Tiểu Thất đành tránh ra. Đào Đào đến trước giường, "Cữu cữu! Đây là chiếc váy mới của con, đẹp lắm phải không ạ!" Tiểu Thất bật cười. Trong phòng chỉ có một mình Đào Đào, Đào Đào tiếp tục nói, "Còn có chiếc kẹp tóc mới của con, là Đào gia gia tặng; chiếc túi thơm mới của con, là Trác Dạ tặng. Đào bá và Trác Dạ đi Tây Vực, nói rằng ở Tây Vực có đại phu chữa bệnh rất giỏi. Chờ bọn họ trở về, cữu cữu người sẽ tỉnh lại, được không ạ? Đào Đào yêu cữu cữu nhất, cữu cữu, năm ngoái con đã quên ước nguyện, năm nay con nhớ rồi, tâm nguyện của Đào Đào năm nay, chính là cữu cữu người có thể tỉnh lại!"

***

Lại một bữa cơm đoàn viên đêm Giao thừa. Đúng giờ Tuất, bọn trẻ xem pháo hoa trong viện. Đối với trẻ con, pháo hoa vĩnh viễn là thứ xem mãi không đủ. Trẻ nhỏ là vậy, trẻ lớn cũng vậy. Tiểu Ngũ ôm Tiểu Thập Nhất, A Tứ ôm Tiểu Thập, hai người đều cười đặc biệt vui vẻ. Trác Mân ôm đứa trẻ trong lòng, cũng xem rất hân hoan. Kết quả chợt, cánh tay nóng lên. Là tiểu tiện! Thẩm Duyệt cười nói, "Để ta bế cho." Thẩm Duyệt từ trong lòng Trác Mân tiếp nhận Phán Phán. Tháng Chạp năm cũ, khí trời lạnh, sợ quần áo ướt, dễ nhiễm phong hàn. Từ thiên thính về viện, Dư ma ma vừa vặn đón lại, "Nhị công tử ở đây." Thẩm Duyệt hiểu ý. "Để ta bế cho." Dư ma ma từ trong lòng Thẩm Duyệt tiếp nhận tiểu công tử, "Lại làm ướt quần đúng không?" Tiểu Thập Nhị lè lưỡi, rồi cười khì. Dư ma ma bị chọc cười. Vốn cho rằng trong nhà này, Thập Nhất tiểu thư là đứa phá phách nhất, đợi đến khi tiểu công tử ra đời, mới hiểu thế nào là dỡ nhà! Mới hơn một tuổi đã bắt đầu bày trò. Ai cũng nói tiểu công tử giống phu nhân, thế nhưng tính tình lại y hệt Vương gia thuở nhỏ, càng lớn càng nghịch ngợm. Dư ma ma đã chuẩn bị sẵn sàng.

...Bên ngoài các, Thẩm Duyệt dừng chân. Trong phòng bên trong, im ắng không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nức nở truyền đến. Thẩm Duyệt biết đó là Trác Tân. Thẩm Duyệt không nói gì, cầm lò sưởi tay ấm áp trong ngoại các, một lần nữa ra viện. Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất đã đang tìm nàng. Niên quan, nụ cười nàng viết lên mặt, mọi người trong nhà nụ cười mới đều sẽ viết lên mặt. Đến viện, khóe miệng Thẩm Duyệt cong lên. Tiểu Lục tiến lên, "A Duyệt, sao nàng mới trở về." Thẩm Duyệt cười nói, "Hơi lạnh, ta đi lấy lò sưởi tay, vì thế chậm một chút." Tiểu Bát cũng cười nói, "A Duyệt A Duyệt! Chúng ta ngày mai giờ Thìn, vẫn nên đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc sớm một chút đi, họ nói, càng sớm càng linh nghiệm." Bọn trẻ đồng loạt gật đầu. Thẩm Duyệt gật đầu, "Vậy cũng tốt, nghe Tiểu Bát vậy." Bọn trẻ đều bật cười, bắt đầu đùa giỡn trong viện.

Tối muộn hơn, Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất buồn ngủ. Nhìn Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất, lại nghĩ đến những đứa trẻ khác trong phủ thuở nhỏ, thoắt cái, đều đã lớn. Cùng mỗi đứa trẻ nói lời tạm biệt, cũng chúc nhau một tiếng tân niên tốt lành. Thẩm Duyệt dẫn Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất về viện, giúp bọn trẻ tắm rửa sạch sẽ. Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất hôm nay nhất định phải chơi đùa trong bồn tắm, Thẩm Duyệt cảm thấy hai đứa sợ là đã nhiễm phong hàn, có chút nóng lòng. "Đi nói ngủ ngon với cha đi." Từ nhĩ phòng đi ra, tóc đã lau khô, quần áo cũng đã thay. Hai bảo bối đều trèo lên giường, mỗi đứa hôn cha một cái, "Cha ngủ ngon." Thẩm Duyệt dẫn Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất đi ngủ. Để tiện chăm sóc, giờ đây đông phòng ấm đã thành phòng của Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất; tây phòng ấm đã thành phòng của Tiểu Thập Nhị. Thẩm Duyệt kể chuyện trước khi ngủ cho hai bảo bối, hai đứa đều đã say giấc nồng, Thẩm Duyệt mới hôn nhẹ lên trán mỗi đứa, rồi dặn dò Tiểu Nhiễm hai câu mới rời đi.

Thẩm Duyệt lại đi tây phòng ấm nhìn Tiểu Thập Nhị một chút. Tiểu Thập Nhị đã ngủ say, Thẩm Duyệt cũng nói chuyện với Dư ma ma một lát, lúc này mới dạo bước trở về chủ ốc. Trong thùng nước tắm rửa sạch sẽ, tự mình lau tóc, tự mình thay y phục, sau đó trở về nhà, xác nhận ngoại các và trong phòng đèn lồng đủ dầu, sau đó mới đến bên giường, đưa tay từ trong chăn lấy ra một bàn tay của Trác Viễn, bắt đầu xoa bóp cho hắn. Lâu Thanh Vận nói, người nằm lâu quá, phải mỗi ngày đều xoa bóp tay chân. Thẩm Duyệt mỗi ngày đều làm theo, mỗi ngày đều rất lâu. Hôm nay lại là đêm Giao thừa. Nàng nhớ lại Giao thừa năm ngoái, Tiểu Thập Nhị còn nhỏ, Thanh Chi không ở, nàng chăm sóc Tiểu Thập Nhị một phen náo loạn, không như thuở trước ở Nam Thuận, khi Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất mới sinh ra, mọi việc đều có hắn. Thẩm Duyệt vừa xoa tay cho hắn, vừa nói, "Nhà trẻ năm nay có mười bốn lớp, nhưng không đều là lớp mẫu giáo. Năm nay mới thêm một lớp giáo dục sớm, không phải ngày nào cũng đi, một tuần đến hai lần, mỗi lần khoảng nửa canh giờ, cần một trong hai cha mẹ cùng đi với con. Thực ra lớp giáo dục sớm cũng rất quan trọng, càng sớm quen thuộc một số khái niệm, thực ra có ích cho việc giao tiếp tốt hơn với con. Chàng không biết đâu, lúc mới bắt đầu, đến nhiều là các bảo bối cùng mẫu thân, sau đó, dần dần, các phụ thân cũng đến nhiều hơn, bởi vì thiếp đã điều chỉnh ngày học của lớp giáo dục sớm vào ngày nghỉ..." Nàng nói xong, dừng lại một chút, nhìn tấm mặt quen thuộc mà ôn hòa kia, chóp mũi hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cười nói, "Thanh Chi, chàng năm nay lại để thiếp một mình đón Giao thừa, thiếp cuối cùng tha thứ cho chàng một lần." Nàng khẽ cúi người, hôn lên trán hắn. Vừa vặn, ngoài cửa sổ pháo hoa bung nở, rọi sáng gần như toàn bộ bầu trời đêm. Thẩm Duyệt mỉm cười: "Tân niên hảo, Thanh Chi bảo bối ~" Nàng lại cúi người, lần này khẽ hôn lên khóe môi hắn. Đầu ngón tay hắn khẽ động.

***

Trong Hứa phủ, Tử Phong cười nhìn về phía Hứa Lê, "Tân niên hảo, lão sư." Hứa Lê cũng cười, "Tân niên hảo, vạn sự thuận lợi." Đón Giao thừa xong, Tử Phong đứng dậy, "Vậy con về nhà." Hứa Lê gật đầu. Lại một mùa niên quan, Tử Phong lại lớn hơn một tuổi. Đến cửa phòng, Tử Phong lại xoay người, "Lão sư, ngày mai con muốn đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc." Hứa Lê gật đầu, "Đi đi." Tử Phong vui mừng ra ngoài. Hứa Lê cúi mi mỉm cười. Ngày mai là mùng một tháng Giêng, hắn phải vào cung bái yết, không thể cùng Tử Phong đi. Bây giờ Tân Đế đăng cơ, triều chính rực rỡ hẳn lên, quốc gia cũng bách phế chờ hưng. Một năm mới, dường như lại có hy vọng mới.

***

Trong Minh Hòa điện, Liên Viện cuối cùng cũng đặt quyển sách cuối cùng xuống, vươn vai, "Ta cuối cùng cũng có thể ăn Tết rồi ~" Trường Dực đáp, "Niên quan đã qua rồi." Liên Viện dường như mới phản ứng lại, khẽ thở dài, "Ta hơi nhớ A Ngọc." Trường Dực cười, "Ngươi lại không nói cho nàng biết ngươi ở đâu, nàng nhớ ngươi, cũng chẳng biết nhớ hướng về nơi nào." Liên Viện tiến lên ôm cổ hắn, giả vờ nghiêm túc nói, "Không được, nếu ta ở đó, nàng sẽ sống theo dáng vẻ ta mong muốn nàng sống. Nhưng chỉ cần một mình nàng, nàng mới sẽ là Triệu Cẩm Nặc, mới sẽ là dáng vẻ A Ngọc nên có." Vịt chết vẫn cứng mồm, rõ ràng mấy ngày trước đây còn sai ám vệ đi nghe ngóng, nghe nói bây giờ một bức họa của A Ngọc cũng có thể bán được mấy ngàn lượng bạc. Trường Dực lắc đầu. Liên Viện đứng dậy, "Ngày mai A Duyệt vào cung sao?" Trường Dực nói, "Nàng mang các con đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc rồi." Liên Viện mỉm cười, "Phổ Chiếu Tự linh nghiệm nhất." Trường Dực không lên tiếng, phảng phất cảnh tượng ngày đó, vẫn rõ ràng trước mắt.

***

Ngày mai, cả Bình Viễn Vương phủ đều dậy sớm. Trác Tân vẫn phải vào cung bái yết, Thẩm Duyệt dẫn các con đi Phổ Chiếu Tự. Tiểu Nhiễm hơi bối rối, "Phu nhân, Thập tiểu thư và Thập Nhất tiểu thư bị bệnh rồi." Thẩm Duyệt đến xem, quả nhiên thấy hai đứa không khỏe, còn hơi hắt hơi và sổ mũi, chắc là tối qua khi tắm đã bị cảm lạnh. Thẩm Duyệt lắc đầu, thật không nên chiều theo các nàng. "Mẫu thân, người và các ca ca tỷ tỷ cứ đi đi, con và tỷ tỷ ở nhà chờ người." Tiểu Thập Nhất, đứa trẻ đầy tinh thần, hôm nay cũng mệt mỏi. Trong nhà có Tiểu Nhiễm và Dư ma ma ở đó, bọn trẻ đều mong muốn đi cầu phúc, Thẩm Duyệt đành làm vậy. Chỉ là xe ngựa đã đi được nửa đường, hôm nay cũng không biết vì sao, trong lòng như có điều gì đó không tên, luôn không thể tĩnh lại. Chắc là lo lắng cho Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất hai đứa. Thẩm Duyệt ôm Phán Phán, nhẹ giọng nói, "Phán Phán, bồi mẫu thân về thăm các tỷ tỷ một chút đi, các tỷ ấy bị bệnh, cần người chăm sóc." Phán Phán gật đầu.

Thế là Thẩm Duyệt quay về. Bọn trẻ bên này có Trác Mân ở đó, Thẩm Duyệt nhớ, trở về phủ, cũng phải thật nhanh. Khi đến gần đông phòng ấm, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, Thẩm Duyệt trong lòng khẽ thở dài, hai đứa này, bị bệnh cũng không ngủ ngon. Thẩm Duyệt đang định ôm Phán Phán bước vào, lại nghe tiếng Tiểu Thập từ đông phòng ấm truyền ra, "Mẫu thân dẫn các ca ca tỷ tỷ đi Phổ Chiếu Tự cầu phúc, hy vọng cha có thể sớm tỉnh lại." Tiểu Thập Nhất cũng tranh lời, "Viện di nói, Phổ Chiếu Tự linh nghiệm nhất." Thẩm Duyệt khẽ run. Nàng ban đầu cho rằng Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất đang nói chuyện với Tiểu Nhiễm, thế nhưng nếu là nói chuyện với Tiểu Nhiễm, Tiểu Thập Nhất sẽ không nói Viện di. Tiểu Thập Nhất vẫn gọi Liên Viện là Viện di. Vậy trong phòng này, nhất định là người quen biết Liên Viện, lại thân thiết với Liên Viện. Trong khoảnh khắc, Thẩm Duyệt dường như nghĩ đến điều gì đó, cả người cứng đờ, chóp mũi ửng hồng, trong mắt bỗng dâng lên một luồng dịu dàng tan nát.

Quả nhiên, trong phòng, giọng nói quen thuộc, ấm áp, mà lâu không gặp truyền đến. Rất êm tai, vừa có sự ổn định của chuông sớm trống chiều, lại có sự phấn chấn phồn thịnh của ngày xuân, hai điều rất khó chú ý trên cùng một người, nhưng giọng nói trước mắt chính là như vậy. Còn tựa như ngọc ấm, lộ ra vẻ ôn hòa không lời. "Mẫu thân có khỏe không?" Tiếng nói của hắn truyền đến, nước mắt Thẩm Duyệt, như chuỗi ngọc đứt đoạn. Tiểu Thập đang định trả lời, Tiểu Thập Nhất tranh lời nói, "Mẫu thân bận lắm ạ, phải vội chăm sóc chúng con, còn phải lo việc trong phủ, còn phải chăm sóc các ca ca tỷ tỷ, còn có nhà trẻ, còn có còn có chính là Tiểu Thập Nhị!" Tiểu Thập Nhị... Trác Viễn sững sờ.

Trong lúc khẽ run, tiếng bước chân phía sau vang lên, rèm vén lên. Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất kinh hỉ ngồi dậy, gọi "Mẫu thân, mẫu thân, xem cha!" Trác Viễn chậm rãi xoay người, bóng dáng quen thuộc cùng nụ cười đập vào mắt. Nàng nhào vào lòng hắn. Hắn ôm chặt nàng, "A Duyệt, ta đã trở về." "Trở về?" Thẩm Duyệt đáy mắt đỏ hoe, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mà giữa tiếng kinh hô của bọn trẻ, cùng động tác đưa tay che mắt, Trác Viễn ôm lấy nàng, "Đúng vậy, ta đã mơ một giấc mộng thật dài, rất dài. Cuối giấc mộng, là nàng và Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất, sau đó ta liền tỉnh lại." Thẩm Duyệt ôm chặt hắn, "Giấc mộng gì mà dài đến vậy?" Trác Viễn cười nói, "Giấc mộng có nàng, Thanh Chi bảo bối và A Duyệt..." Trác Viễn đang định mở miệng nói tiếp, Tiểu Thập Nhị đã nhìn hắn rất lâu từ dưới cửa, mà hắn mới thấy được nó. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn khuôn mặt này, giống hệt A Duyệt, Trác Viễn không kiềm chế nổi sự kinh hỉ trong lòng, "...Tiểu Thập Nhị?" Tiểu Thập Nhị nhìn hắn một chút, lanh lợi nháy mắt một cái, "Cha." Khi trái tim Trác Viễn dường như muốn tan chảy, Tiểu Thập Nhị đột nhiên bất ngờ lè lưỡi với hắn, "Duce..." (Chính văn hoàn thành ngày 6.6.2021)

Đề xuất Hiện Đại: Lệ Gia, Phu Nhân Lại Đi Hàng Yêu Phục Ma Rồi
Quay lại truyện Nhà Trẻ Vương Phủ
BÌNH LUẬN