Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 201: Thú vị đại hội thể dục thể thao

Đến ngày hội Trung thu, triều đình thiết yến thưởng nguyệt. Quan lại quyền thế danh vọng trong kinh thành đều cùng gia quyến vào cung tham dự. Sáng tinh mơ, Đông viện đã bận rộn náo nhiệt không yên.

Phe náo động thứ nhất, có Tiểu Ngũ đêm qua chơi đùa suốt đêm, giờ kéo thế nào cũng không dậy nổi; có Tiểu Thất còn vương vấn cơn hờn dỗi buổi sáng; lại có Đào Đào khóc rấm rứt vì cảm thấy lễ phục vào cung không hợp ý, nhất quyết không chịu đi.

Phe náo động thứ hai, có Tiểu Lục vốn dĩ ít nói, ít khi dự những buổi tiệc tùng như vậy, nay căng thẳng đến tay chân run rẩy, liên tục khẩn khoản Vương mụ mụ rằng nàng sẽ không đi, luôn tìm cách thoái thác; Tiểu Bát run lẩy bẩy vì nghe ai đó nói trong cung không được ăn uống, mà nó lại mong được ăn món ngon trên yến tiệc, sợ phải nhịn đói cả ngày; A Tứ thì kể rằng trong giấc mơ của mình, những người trong cung đã qua đời từ lâu, cảnh còn người mất, giờ đi gặp giống như xem một câu chuyện kinh dị... Tóm lại, không một đứa trẻ nào trong phủ muốn vào cung hôm nay.

Hơn nữa, hôm nay Thẩm Duyệt không đi, cả đám trẻ trong phủ đều đồng loạt không muốn đi. Trác Tân ôm một đám "tổ tông" này mà hết cách, đau đầu như búa bổ. Lục thúc đang chinh chiến sa trường, triều đình không khỏi ưu ái Bình Viễn Vương phủ, vì thế, tất cả trẻ nhỏ trong phủ đều được mời vào cung. Nguyên do là lần trước tại giải đấu xúc cúc, Bệ hạ đã ấn tượng sâu sắc với những hài tử nhỏ của Vương phủ, nay muốn gặp lại chúng tại yến tiệc Trung thu. Bởi vậy, Tề Cách và Quách Nghị cũng nằm trong hàng ngũ được mời.

Thiên gia đã mời, đâu phải muốn từ chối là có thể từ chối! Không đi, là tội đại bất kính. Còn muốn giả bệnh ư? Ai lại thấy cả phủ trẻ con đều lâm bệnh? Nếu thật sự tra xét hoặc để thái y đến xem xét, đó chính là tội khi quân! Trác Tân nhức đầu khôn xiết.

"Trác Tân?" Khi Thẩm Duyệt đến Đông viện, nàng vừa lúc thấy Trác Tân đang đau đầu. Trác Tân như vớ được cứu tinh, "Thẩm Duyệt!"

Ngày hội Trung thu, trăng tròn vành vạnh. Vốn dĩ yến tiệc Trung thu hôm nay có nói các hài tử đều phải vào cung, nên đêm qua Thẩm Duyệt đã về lương trạch ở cùng Hàm Sinh. Sáng nay, nàng chợt nhớ ra để quên đồ vật, quay về lấy thì vừa lúc thấy Trác Tân mặt mày ủ rũ.

Trác Tân than thở: "Đứa thì không chịu dậy, đứa thì không muốn đi! Thiên gia đã mời, không đi không chừng còn bị vấy bẩn bao nhiêu điều tiếng." Thẩm Duyệt khẽ sững sờ, nhìn hắn, thấy hắn thực sự cuống quýt, đến nỗi những lời lẽ vấy bẩn điều tiếng cũng bật ra.

"Ta sẽ đi xem thử." Thẩm Duyệt trấn an. Trác Tân như trút được gánh nặng, "Ta sẽ đi cùng cô nương."

Thẩm Duyệt trước hết kiên nhẫn lắng nghe Tiểu Lục và Tiểu Bát phân trần lý do không muốn vào cung. Sau đó, nàng kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Bát rằng trong cung đương nhiên có thể ăn uống, Trác Tân cũng ra làm chứng, nói rằng hắn đã vào cung bao nhiêu lần, đâu có ai bị bỏ đói bao giờ. Thẩm Duyệt còn bảo có thể mang theo kẹo bên người, nếu đói bụng có thể lấy ra ăn, Tiểu Bát mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, nàng trò chuyện với Tiểu Lục, nói rằng trong cung có rất nhiều hài tử, Thiên gia không nhất định sẽ nói chuyện với từng đứa. Nhưng nếu Thiên gia có hỏi đến, trong phủ vẫn còn những hài tử khác, sẽ không thất lễ. Thẩm Duyệt cùng nàng luyện tập vài lần cách chào hỏi và đáp lời trước mặt Thiên gia, sau khi luyện tập xong, Tiểu Lục quả nhiên không còn căng thẳng như vậy nữa.

Trác Tân bỗng nhiên thông suốt, nhưng thực ra vừa nãy, hắn căn bản không nghe lọt tai những lời của Tiểu Lục và Tiểu Bát, chỉ nghĩ trẻ con sao lại thích lo lắng vẩn vơ. Nhưng giờ đây hắn mới nhận ra, Thẩm Duyệt đã kiên nhẫn lắng nghe chúng, sau đó trò chuyện cùng chúng, tăng thêm cảm giác an toàn cho chúng, nỗi căng thẳng của chúng liền dịu đi. Trác Tân thầm nhủ sẽ học theo cách này.

Nhưng đến chỗ A Tứ, cậu bé cứ một mực không nói, một mực không đi, thà chết cũng không nói, thà chết cũng không đi! Trác Tân đành nén giận. A Tứ không phải Tiểu Ngũ, thường ngày cũng không thấy cứng đầu như vậy. Trác Tân vừa mới học được cách từ Thẩm Duyệt, nhưng vì không hỏi ra được A Tứ vốn dĩ trầm tĩnh nay lại căng thẳng hay lo lắng điều gì, hắn hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trong khi đó, Thẩm Duyệt đi đến tiểu viện của Đào Đào. Đào Đào không thích lễ phục, Thẩm Duyệt liền thêu lên dải ruy băng Đào Đào yêu thích trên bộ lễ phục của nàng. Đào Đào cực kỳ yêu thích, liền đòi mau mau ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng bộ lễ phục nhỏ của mình. Cơn hờn dỗi buổi sáng của Tiểu Thất cũng vừa lúc qua đi, nhìn thấy Thẩm Duyệt đến, liền nũng nịu đòi Thẩm Duyệt ôm ấp, rồi cũng ngoan ngoãn hẳn lên. Còn ở chỗ Tiểu Ngũ, Thẩm Duyệt ghé tai nói nhỏ một câu, Tiểu Ngũ liền bật dậy "vèo" một tiếng: "Ta đâu muốn thua kém Tề Cách, ta có thể ngủ trên xe ngựa mà."

Chờ Thẩm Duyệt bước ra từ tiểu viện Tiểu Ngũ, Trác Tân cũng thở dài thườn thượt từ tiểu viện A Tứ bước ra. "Thế nào rồi?" Thẩm Duyệt hiếu kỳ hỏi. Trác Tân than thở: "Cuối cùng thì cũng đã nói được với thằng bé. Ta bảo rằng hôm nay trong phủ có nhiều hài tử, nó là lớn nhất trong đám, nếu nó không đi, nhỡ những đứa nhỏ lỡ lời, làm sai điều gì, sẽ làm mất mặt Lục thúc, làm mất mặt Bình Viễn Vương phủ. Thế là thằng bé này liền chịu đi."

Thẩm Duyệt không nhịn được bật cười. "Còn cô nương thì sao?" Trác Tân cũng cười hỏi. "Đều đã đâu vào đó rồi." Thẩm Duyệt đáp, Trác Tân trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn nhỏ cần thời gian để rửa mặt thay quần áo, Trác Tân liền cùng Thẩm Duyệt chờ ở lương đình trước nghe thư uyển. Thẩm Duyệt biết Vương gia không ở, trọng trách trong phủ đều dồn lên vai Trác Tân. Nhưng lũ trẻ này cùng nhau dỗi hờn, đặc biệt khi chúng đồng loạt dỗi hờn, thì áp lực của Trác Tân mới là nặng nề nhất.

Thẩm Duyệt hỏi khẽ: "Vừa nãy sao lại nói đến chuyện bị vấy bẩn điều tiếng vậy?" Trác Tân ngẩn người, vốn dĩ không định nói, nhưng chẳng hiểu vì sao, có lẽ vì hôm nay đám tiểu tổ tông này đồng loạt làm loạn nên hắn cũng có chút phiền lòng. Vừa lúc Thẩm Duyệt hỏi, hắn liền tìm được một chỗ để trút bầu tâm sự, thở dài thườn thượt: "Lục thúc trước khi đi từng dặn, hắn ở biên quan một ngày, Bình Viễn Vương phủ ở kinh thành sẽ yên ổn mọi bề, muốn ta cùng Đào bá, đứng vững gót chân trong triều. Ta càng ở trong triều lâu, càng gặp nhiều quỷ quái xà thần, càng cảm thấy, sáu vị thúc bá đời trước đã làm thế nào để trấn áp đám quỷ quái xà thần này? Đúng vậy, đám người này ai cũng không muốn gót sắt Khương Á có một ngày giẫm đạp lên đầu mình, ai cũng sợ chết, cho nên hiện tại Bình Viễn Vương cái gì cũng tốt. Nhưng một ngày chiến tranh kết thúc, rồi sẽ bị bôi nhọ, bị ném đá. Nếu không phải trước đây tổ phụ, phụ thân và mấy vị thúc bá đều vì nước quên thân, Lục thúc tự mình lại trấn áp được những quỷ quái xà thần này trong triều, thì Bình Viễn Vương phủ đã sớm giống như những quyền quý sa sút khác. Lục thúc nói, tương lai của Bình Viễn Vương phủ nằm trên vai ta, nhưng ngay cả mấy đứa trẻ trong phủ không muốn vào cung dự tiệc ta cũng không thể nào trị được, ta cảm thấy, không biết Lục thúc ngày xưa làm thế nào, nhưng mình cứ làm mãi không tốt..."

Trác Tân nói xong, dừng một chút, dường như chính mình cũng không biết mình đã luyên thuyên một tràng dài, rốt cuộc đã nói những gì. "Người đâu có ai hoàn hảo." Thẩm Duyệt nhìn hắn. Hắn sững sờ. "Nói ra có phải dễ chịu hơn nhiều không?" Thẩm Duyệt cười.

Trác Tân khẽ bật cười, rồi cũng cười theo một cách vô cớ. Hai người vốn dĩ tuổi tác tương tự, ở chung cũng như bằng hữu. Nhưng những lời Thẩm Duyệt nói quả thực rất đúng, nói xong, trong lòng hắn quả thật thoải mái hơn nhiều. Thẩm Duyệt lại nói: "Hơn nữa..."

Trác Tân liếc mắt nhìn nàng. Thẩm Duyệt cúi mi cười nói: "Ai nói Lục thúc lúc còn trẻ như ngươi, chưa từng than thở như vậy đâu? Biết đâu, hắn đã sớm tìm đến Đào thúc mà tâm sự?"

"Có đạo lý!" Trác Tân bỗng nhiên thông suốt. Cả hai đều không nhịn được mà tươi cười rạng rỡ.

***

Đám bảo bối lên xe ngựa vào cung, Thẩm Duyệt cùng chúng phất tay nói lời từ biệt. Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi như vậy, Thẩm Duyệt cùng Hàm Sinh dạo chợ cả ngày, tối đến, mua không ít món ngon về nhà, cùng nhau ngắm trăng trong uyển. Hôm nay trời quang mây tạnh, trăng sáng vằng vặc giữa trời, Thẩm Duyệt cùng Hàm Sinh hai người ngồi trên ghế dài trong uyển, vừa ăn bánh Trung thu, vừa ngắm bầu trời đêm, tựa như trở về thời thơ ấu, khi mẫu thân còn tại thế. Hai chị em cùng nhau kể lại những chuyện thú vị ngày bé, cũng trêu chọc nhau, cười đến không ngớt.

Lại nói đến cữu cữu, mợ và biểu ca Lương Nghiệp, khi ấy ở kinh thành cùng nhau ngắm trăng, cảm thấy đó là một việc vô cùng hạnh phúc. "Viết thư cho cữu cữu và mợ chứ?" Thẩm Duyệt đề nghị. Hàm Sinh phụ họa: "Cả biểu ca Lương Nghiệp nữa."

Hai người nghĩ là làm ngay, cùng chụm đầu vào nhau bắt đầu viết thư. Cửa chính sảnh vừa vặn quay ra bầu trời đêm, hai chị em mỗi người một câu, dường như có vô vàn điều muốn nói với cữu cữu và mợ. Hàm Sinh chấp bút, cả hai đều rất vui vẻ, cữu cữu và mợ khi nhận được thư chắc hẳn sẽ còn vui hơn.

Đến phong thư thứ hai gửi cho Lương Nghiệp, Thẩm Duyệt thoáng chần chờ: "Biểu ca đi tòng quân ở đâu vậy?" Nàng chỉ biết năm ngoái trước Tết có gặp biểu ca một lần, sau đó liền nghe nói đi tòng quân. Cữu cữu và mợ cũng từng nhắc đến việc nhận được thư của hắn, dường như gần đây cũng không có tin tức gì. Hàm Sinh vẫn ở Đan Thành, sau đó khi Lương Nghiệp tòng quân, Hàm Sinh cũng ở đó nên biết rõ hơn: "Biểu ca đi nhập ngũ ở phía Nam. Trước đó vẫn thường xuyên viết thư cho cữu cữu và mợ, nhưng dạo này, có lẽ là do phía Nam đang gặp nạn hồng thủy, đang bận việc cứu nạn nên tin tức không thường xuyên như vậy."

Tháng Bảy, tháng Tám lũ lụt quả thực đáng sợ, cứu được thêm bao nhiêu người thì tốt bấy nhiêu. Trung thu hôm nay, đặc biệt được phép uống rượu trái cây. Trở lại uyển, Thẩm Duyệt cùng Hàm Sinh mỗi người khẽ nhấp một ngụm: "Hàng năm có hôm nay." "Khắp nơi có đoàn viên." Hai người ngắm trăng, ngồi trên ghế dài trong uyển đến rất khuya.

Trước khi ngủ, Thẩm Duyệt lấy cuốn sổ nhỏ ra, cũng thấm mực, chậm rãi viết. Đại ý là: ngày rằm tháng tám, Trung thu, trời trong. Hôm nay các hài tử có chút náo động, không chịu vào cung dự tiệc. Sau đó cùng Trác Tân thúc giục tất cả bảo bối dậy. Trác Tân áp lực hơi lớn, cần được thư giải, rảnh rỗi sẽ viết thư cho hắn. Trung thu hôm nay, trăng tròn vành vạnh, thiền quyên ngàn dặm. Ngủ ngon.

Đọc đến trang sách này, đã là giữa tháng Chín. Khóe miệng Vương gia gần như không lúc nào hạ xuống. Thẩm Duyệt vẫn ghi nhớ những chuyện nhỏ của các hài tử trong phủ mỗi ngày, giống như lúc nàng mới đến diệt cướp. Chỉ là biên quan mỗi ngày chiến báo nhiều, không tiện phân tâm, nàng mỗi tháng sẽ viết một cuốn sách, mỗi ngày một đến hai trang, như nhật ký viết cho hắn. Đào thúc mỗi tháng sẽ sai người đưa đến. Khi hắn nhận được, sẽ xem vào những lúc rảnh rỗi.

Đầu tháng Chín, chiến sự thay đổi từ sự ôn hòa của tháng Bảy, tháng Tám, trở nên căng thẳng. Hắn gần như không có nhiều thời gian để suy xét những chuyện khác. Hôm nay đình chiến, hắn cuộn mình trong chăn, bắt đầu lật xem lại cuốn sổ nhỏ của Thẩm Duyệt từ đầu. Đó là văn phong quen thuộc của nàng, thấy chữ như thấy người, tựa như nàng đang ở trước mặt hắn, tóm tắt những chuyện đã xảy ra trong phủ, và những điều nhỏ nhặt của bọn trẻ. Đây là lúc thư giãn nhất trên chiến trường, nhưng sự thư giãn này không thể kéo dài quá lâu. Cuốn sách đến, hắn sẽ xem rất lâu, rồi cất vào trong quân thư.

Mỗi ngày vẫn như cũ là khói lửa chiến tranh, thương bệnh không ngừng, tiếng xung phong và tập kết thay phiên vang lên. Thu phục mất đất, rồi lại lần nữa thành trì thất thủ, đều cần một tâm thái bình tĩnh và kiên cường. Hắn phải duy trì phán đoán tỉnh táo, để người nhà phía sau không phải lo lắng quá nhiều. Mỗi tháng cuốn sách của Thẩm Duyệt được đưa tới, là lúc tâm hồn hắn chân thật nhất, nhưng không thể cứ để sự chân thật này ảnh hưởng đến phán đoán của hắn về cục diện chiến đấu. Mỗi tướng sĩ tiền tuyến đều có cha mẹ, vợ con phía sau. Hắn lẽ ra nên có trách nhiệm với họ. Từ Trung thu lật đến cuối tháng, hóa ra lại nhanh đến vậy... Vương gia khẽ run. Cứ thế là xem xong rồi sao? Ánh mắt hắn khẽ dừng lại ở ngày cuối cùng của tháng Tám, muốn lật lại từ đầu một lần nữa, nhưng cuối cùng hắn nhắm mắt lại, ngăn ý nghĩ xem lại từ đầu. Tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng từ ngọn đèn dưới mái hiên. Hắn rất nhớ nàng.

Nhớ lại lần đầu gặp nàng, đôi mắt ấy; nhớ lại nàng lại chủ động nói muốn lập quân lệnh trạng cho hắn; nhớ lại ở Uy Đức Hầu phủ, nàng bị cuốn vào như một cái bánh chưng, chỉ lộ ra đôi mắt kinh ngạc mà hoảng sợ nhìn hắn, thế nhưng hắn vẫn dựa vào đôi mắt ấy mà nhận ra nàng. Mưa như trút nước, hắn che dù rời khỏi Uy Đức Hầu phủ, đó là sau khi Ngũ ca mất, lần đầu tiên hắn có thể bước đi trên đường trong cơn mưa lớn. Hắn nhớ lại cán dù có khắc chữ "Duyệt", tựa như một bó quang, giữa mây đen dày đặc và sấm chớp, không tên xua tan sương mù. Sau đó, hắn luôn cảm thấy kỳ lạ, cũng lật đi lật lại cái cán dù đó. Không có gì đặc biệt cả. Nếu nói đặc biệt, thì chính là chữ "Duyệt" trên cán dù. Hắn nhận ra nét chữ của nàng.

Đó là cô nương đầu tiên dám lập quân lệnh trạng trước mặt hắn. Thật gan dạ. Cả kinh thành không thể tìm ra người thứ hai. Hắn một tay cầm cán dù, một tay không nhịn được cười. Lại còn chạy đi đập cửa nhà người ta ở Uy Đức Hầu phủ, cho rằng người Uy Đức Hầu phủ là ngồi không sao? Gan thật lớn. Cũng tốt, nếu không gan lớn, làm sao trấn được đám tiểu tổ tông trong phủ này. Dù sao thì, cái dù này hắn cũng không định trả lại.

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, Vương gia không hiểu sao lúc này lại nhớ đến, nhưng khi nhớ đến, khóe miệng hắn đều nở nụ cười. Thẩm Duyệt của hắn...

***

Vào tháng Chín, nhiệt độ kinh thành đột ngột giảm. Đến giữa tháng Chín, trong nhà trẻ có mấy đứa trẻ đều bị bệnh, phong hàn dễ lây lan, có một đứa bệnh, cả đội dễ có thêm vài đứa bệnh. Điều kiện chữa bệnh ở đây không thể so với kiếp trước, bất kể là phong hàn nhỏ cũng không thể lơ là. Thẩm Duyệt cho nghỉ học năm ngày, cộng thêm ngày nghỉ cuối tuần, vừa vặn là bảy ngày. Các hài tử đến nhà trẻ đều không thiếu người chăm sóc ở nhà, nghỉ bảy ngày cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ là bọn nhỏ có chút không nỡ.

Có mười sáu hài tử mới nhập học đợt sáu, cộng thêm tám đứa trẻ cũ, tổng cộng hai mươi bốn hài tử được chia thành hai lớp, lần lượt là lớp Sao Trời và lớp Thỏ Trắng. Tạm thời chưa sử dụng lớp Nhảy Nhót, sau này khi có nhiều hài tử nhỏ tuổi hơn, sẽ chia riêng các hài tử nhỏ tuổi vào một lớp, đó chính là lớp Thích Nghi của nhà trẻ. Nhưng hiện tại, tạm thời chỉ có lớp Sao Trời và lớp Thỏ Trắng.

Việc chia lớp sẽ cân nhắc tuổi tác của hài tử, cố gắng để các hài tử lớn nhỏ xen kẽ nhau, hài tử lớn có thể chăm sóc hài tử nhỏ, hài tử nhỏ cũng có thể trong sinh hoạt hàng ngày mà vô thức học hỏi thói quen của hài tử lớn. Vì thế, Thẩm Duyệt khi chia lớp ưu tiên cân nhắc phân bố tuổi tác; thứ yếu là tính cách, mỗi lớp cố gắng bao gồm các hài tử với tính cách khác nhau, để chúng trong sinh hoạt hàng ngày được giao tiếp và rèn luyện, chứ không phải chỉ tiếp xúc với hài tử có tính cách đơn nhất; cuối cùng, là phân bố năng lực và hoàn cảnh gia đình. Mỗi trải nghiệm nhập học của hài tử mới đều do Thẩm Duyệt thực hiện, cũng coi như là tìm hiểu về hài tử, cuối cùng tổng hợp cân nhắc các yếu tố trên để chia lớp.

Theo tốc độ tiếp nhận hai hài tử mới nhập học mỗi tuần cho mỗi lớp, như vậy có thể chú ý đến các hài tử mới. Thông Thanh là giáo viên chủ nhiệm lớp Thỏ Trắng, Thiểu Ngả cùng Ngọc Quỳnh, Ảnh Mặc làm trợ giảng; Thẩm Duyệt tự mình là giáo viên chủ nhiệm lớp Sao Trời, Ngưng Bạch sau này sẽ dần dần được bồi dưỡng lên vị trí chủ nhiệm, vì thế Ngưng Bạch theo lớp Sao Trời làm trợ giảng, còn lại một trợ giảng là Anh Anh.

A Tứ, Đào Đào, Tiểu Thất ở lớp Sao Trời. Trong số các hài tử mới đến, Tiểu Lệ Chi và Liên Tử Phong (Niệm Niệm) cũng ở lớp Sao Trời, cùng với bảy hài tử khác, tổng cộng chín hài tử mới. Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Bát, Tề Cách và Quách Nghị ở lớp Thỏ Trắng, tổng cộng bảy hài tử mới đến.

Khi mới chia lớp, Đào Đào khóc bù lu bù loa, không muốn tách khỏi chị Tiểu Lục. Nhưng sau vài ngày thích nghi, cộng thêm Thẩm Duyệt nói với Đào Đào rằng sau giờ học nhà trẻ có thể cùng Tiểu Lục chơi đùa, còn có thể trao đổi những chuyện thú vị ở nhà trẻ, Đào Đào không những không khóc nữa mà còn kết giao được không ít bạn mới.

Sau Trung thu tháng Tám, những hài tử đầu tiên nhập học lớp Sao Trời là Tiểu Lệ Chi và Tử Phong. Cả hai đều tràn đầy tò mò với cuộc sống ở nhà trẻ, và đều thích nghi rất nhanh. Tiểu Lệ Chi là vì đã quen với A Tứ, Đào Đào, Tiểu Thất, vì thế hòa nhập rất nhanh, cũng có thể dưới sự giúp đỡ của các bạn nhỏ mà thích nghi việc tự ăn cơm, vệ sinh, dọn dẹp cùng đi học, chơi đùa, ngủ trưa, đồng thời vẫn tuân thủ các quy tắc đã định. Tử Phong là vì quen với Tiểu Thất, Tiểu Thất thấy hắn thì đặc biệt vui mừng, mọi việc đều chủ động cùng Tử Phong. Tử Phong trước đây không có bạn bè, ở đây có Tiểu Thất quen biết, lại có Thẩm Duyệt, còn có A Tứ tiểu đại nhân, Đào Đào hay khóc nhè, Tử Phong cảm thấy mọi việc đều tốt, bên cạnh hắn chưa từng có nhiều hài tử cùng lứa như vậy.

Hơn một tháng qua, hắn đã quen với việc sáng đến nhà trẻ kiểm tra sức khỏe rồi nhập học, tự mình lấy đồ ăn dùng bữa, sau đó là khóa thảo luận nhóm, thời gian làm việc tự do, hoạt động trong nhà và ngoài trời, buổi trưa dùng bữa, nghỉ trưa, sau đó vòng hoạt động thứ hai, chương trình chia sẻ nhóm, cùng với khóa rèn luyện thân thể, thậm chí còn có cả khóa xúc cúc! Nhưng Tử Phong vẫn không nói nhiều lắm, đặc biệt khi hỏi chuyện trong nhà, nhưng ở nhà trẻ, bọn nhỏ có thể có sự lựa chọn của riêng mình, vì thế hắn sẽ thật thà nói với các bạn khác: "Ta không muốn nói nhiều lắm", các bạn khác cũng sẽ không hỏi thêm. Hắn rất yêu thích môi trường như vậy, cũng yêu thích những người trong nhà trẻ.

Vì giữa tháng Chín có mấy hài tử bị bệnh, nhà trẻ nghỉ mấy ngày, Tử Phong là người khó vượt qua nhất, dường như đột nhiên trở lại thời kỳ một mình trong uyển trước kia. Đến cuối tháng Chín, khi nhà trẻ nhập học lại, bọn nhỏ đều reo hò nhảy nhót.

Các khóa học chủ đề của hai lớp đều đã được thống nhất trước, vì thế nội dung đều không khác nhau nhiều, ngoại trừ những phần nhất định phải tách riêng, đa số chương trình học đều nhất quán.

"Cuối tháng Chín, tiết trời thu trong lành. Chủ đề bài học hôm nay của chúng ta là — Hội thao kỳ thú!" Thông Thanh cũng đã quen với vai trò chủ nhiệm, không còn sợ hãi.

"Oa ~ Hội thao!" Có Tiểu Ngũ và Tề Cách ở lớp Thỏ Trắng, lớp này chưa bao giờ thiếu tiếng ồn ào. Lớp Sao Trời tuy không có Tiểu Ngũ và Tề Cách, nhưng trong số các hài tử mới có Tảng và Hoàn Hoàn, đều là những cao thủ ồn ào có thể sánh vai với Tiểu Ngũ và Tề Cách. Có chúng ở đó, trong lớp học sẽ không thiếu bất ngờ.

Thẩm Duyệt ra hiệu bọn nhỏ ngồi trở lại ghế nhỏ. Mọi người ngồi thành hình bán nguyệt trước mặt Thẩm Duyệt trong khu vực học, đồng thời tràn đầy mong chờ nhìn về phía nàng. Thẩm Duyệt mở tập giáo trình: "Các bảo bối, Hội thao của nhà trẻ chúng ta chia làm hai kỳ, lần lượt là Hội thao mùa xuân và Hội thao mùa thu. Hội thao mùa xuân diễn ra vào mùa xuân, tức là khoảng tháng Ba, tháng Tư, sẽ có các loại hình thi đấu khác nhau để mọi người tham gia, sẽ tiến hành thi đấu theo lớp."

Ở lớp Thỏ Trắng, Tiểu Ngũ và Tề Cách nghe được hai chữ "thi đấu" thì mắt sáng rỡ, không gì thú vị bằng việc tranh tài. Đặc biệt là, giải xúc cúc hai năm mới có một lần, năm ngoái chúng thắng giải xúc cúc, năm nay sẽ không có. Nhưng Thông Thanh bỗng nhiên nói một năm có hai lần hội thao, Tiểu Ngũ và Tề Cách vui mừng khôn xiết. Thông Thanh một mặt xua tay ra hiệu chúng ngồi vào chỗ cũ, một mặt tiếp tục nói với bọn nhỏ: "Hội thao mùa xuân là hội thao truyền thống, nhưng Hội thao mùa thu là Hội thao kỳ thú. Hội thao kỳ thú nghĩa là thi đấu bao gồm thi vượt chướng ngại vật đôi bằng bao chân; thi gắp bi bằng đũa; thi nhảy bao bố, vân vân."

"A!" Bọn nhỏ kinh ngạc đến ngây người, dường như chưa từng nghe đến bao giờ.

Thẩm Duyệt tiếp tục nói: "Vì thế, các bảo bối, hãy tận hưởng Hội thao kỳ thú mùa thu của các con đi, sẽ chọn vào ngày nghỉ thứ hai của tháng Mười, làm hoạt động ngoại khóa hàng tháng của chúng ta, sẽ mời phụ huynh đến nhà trẻ cùng tham gia nhé."

Vì số lượng hài tử bắt đầu tăng lên, hoạt động ngoại khóa từ mỗi tuần một lần điều chỉnh thành hai tuần một lần. Nhưng nhiệt tình của bọn nhỏ không hề giảm chút nào. Nghe Thẩm Duyệt và Thông Thanh nói xong, "Oa ~" bọn nhỏ lập tức nhảy lên tại chỗ, hò hét, vui đùa, còn học tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa. Tóm lại, học đủ mọi thứ, đều để biểu đạt tâm trạng vui mừng của mình. Thông Thanh và Thẩm Duyệt đều cười nhìn bọn nhỏ. Không có gì có thể so với tuổi thơ thú vị, càng đáng giá để bọn nhỏ vui vẻ hơn!

...

Đầu tháng Mười, Khương Á phát động đợt tấn công tiếp theo. Vốn dĩ họ đã bố trí một đội tiên phong, nhưng trực tiếp chịu thương vong nặng nề dưới đợt tấn công của Khương Á. Tuy nhiên, Khương Á cũng phải trả giá đắt. Loan Thành bị chiếm giữ không lâu trước đó, đã không lần nữa thất thủ dưới đợt tấn công của Khương Á, thế nhưng khói lửa chiến tranh liên tục kéo dài bốn, năm ngày, Loan Thành tuy vẫn còn, nhưng sĩ khí trong quân suy sút.

Vương gia ngồi trong lều nhìn sa bàn. Tôn Dũng ở một bên trấn an: "Vương gia, thắng bại là chuyện thường của binh gia..." Hắn muốn nói, trong trận chiến này, hai bên đều có thắng thua, chỉ là lần này, đội tiên phong được phái đi vừa vặn gặp phải chủ lực của Khương Á, nên thương vong nặng nề.

"Từ Ninh Thành đến Loan Thành hành quân cấp tốc phải mất bao lâu?" Vương gia dường như không nghe hắn, chỉ một mặt nhìn sa bàn một mặt hỏi.

Tôn Dũng suy nghĩ một chút: "Năm ngày."

Vương gia nhíu mày chặt lại: "Năm ngày, đó chính là thời gian chúng ta quyết định phái ra đội quân đầu tiên, vừa vặn đối phương hành quân cấp tốc có thể phản công Loan Thành, vì binh lực đồn trú bị rút cạn, Loan Thành suýt nữa thất thủ, nhìn thế nào cũng quá trùng hợp một chút, trùng hợp đến mức, chúng ta vừa định chiến thuật, đối phương liền phát binh, hơn nữa là đại quân ồ ạt tiến lên."

Vương gia nói xong, Tôn Dũng kinh ngạc. Trận chiến này phức tạp rắc rối, nếu không phải Vương gia nói như vậy, Tôn Dũng sẽ không xâu chuỗi hai sự việc cách nhau thời gian lại với nhau. "Quân binh thần tốc, đối phương dụng binh đủ quả đoán, cũng đủ sức lực, nhưng làm sao lại có sức lực như vậy?" Vương gia nắm chặt bội đao trong tay, một trận đã có rất nhiều tướng sĩ hy sinh, vốn dĩ cuộc tập kích bất ngờ cũng thành ra bị địch quân tiêu diệt, một trận họ trộm gà không xong còn mất nắm gạo.

Tôn Dũng hơi kinh ngạc. Vương gia bỗng nhiên nói nhỏ: "Tôn Dũng, ngươi có nghĩ tới không, chúng ta nơi này có nội gián?"

Sự kinh ngạc trong mắt Tôn Dũng chỉ kéo dài không đến một chớp mắt, lại nhanh chóng thu lại, hắn vô thức nhìn vào sa bàn, nơi Vương gia vừa đánh dấu lộ tuyến tiến quân, không khỏi mồ hôi lạnh đều toát ra. "Nếu có, nội gián này rất thông minh, sẽ không dễ dàng để chúng ta chịu thiệt, nhưng chúng ta muốn bắt được hắn, cũng rất khó; nếu không phải nội gián, trừ phi người này liệu sự như thần, nhưng vẫn sẽ không để chúng ta chịu thiệt mãi." Vương gia thu hết cờ xí trên sa bàn, không để lại dấu vết, là không muốn để người bên cạnh biết được.

Tôn Dũng chần chờ: "Nhưng mà Vương gia, mạt tướng không hiểu, mục đích làm như vậy là gì?" Bất kể là nội gián hay người liệu sự như thần của đối phương, không phải là muốn tận diệt khắp nơi, vì sao lại phải chừa lại khoảng trống?

"Đúng vậy." Vương gia đặt cờ xí trở lại hộp, nhạt tiếng nói: "Trừ phi, là muốn cho trận chiến này kéo dài càng lâu càng tốt." Tôn Dũng không rét mà run.

Vương gia tiếp tục nói: "Nhưng ta đoán không được là ai, người Tây Tần, hay người Khương Á, hay là Ba Nhĩ, Thương Nguyệt, người Nam Thuận, hay người Yến Hàn thêm dầu vào lửa?"

Tôn Dũng như chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, Vương gia, mạt tướng tối nay đến tìm Vương gia là có chuyện muốn phục mệnh." Vương gia gật đầu. Tôn Dũng nói: "Vương gia trước đó không phải đã bảo mạt tướng đi điều tra xem trong quân Khương Á có một người tên là Thác Á không?"

Vương gia sửng sốt, hắn đã bảo Tôn Dũng đi điều tra từ bốn, năm tháng trước, là vì một câu nói của A Tứ, nhưng vì chỉ là một câu nói của A Tứ, hắn cũng không hoàn toàn để bụng, vì thế trong bốn, năm tháng cũng không hỏi thêm một tiếng, đúng là hôm nay Tôn Dũng nhắc đến chuyện này. Vương gia nhìn hắn: "Có phát hiện gì?"

Tôn Dũng lắc đầu, khẽ thở dài: "Không có, bất kể là từ đâu hỏi thăm đều không có thông tin về một người tên là Thác Á, cũng đã theo lời Vương gia, điều tra cả Thác Á Lôi, Thác Á Phong, trong quân Khương Á vẫn không có bất cứ tin tức gì về người này. Mạt tướng cũng đã lo lắng, có phải là quan quân cấp bậc rất thấp, vì thế điều tra rất kỹ lưỡng, nên tra chậm, cuối cùng cũng chưa từng nghe nói có tin tức về Thác Á, trừ phi là binh lính bình thường."

Vương gia trầm mặc. Tôn Dũng hỏi: "Là Thác Á này có chỗ đặc biệt gì sao? Mạt tướng lại sai người đi điều tra." Vương gia thở dài: "Không cần, đừng phí công sức vào chuyện này nữa." Tôn Dũng không rõ. "Sớm chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có một trận chiến khó khăn." Vương gia vỗ vai hắn. Tôn Dũng gật đầu, chắp tay cáo lui.

"Tôn Dũng." Vương gia gọi lại. Tôn Dũng quay người, Vương gia chần chờ nói: "Tìm người hỏi thăm, ý nghĩa của ba chữ Thác Á trong ngôn ngữ Khương Á là gì, nhớ kỹ, việc này giữ bí mật." Tôn Dũng chắp tay: "Mạt tướng lĩnh mệnh." Chờ Tôn Dũng lui ra, Vương gia lại lắc đầu, lại tự hỏi liệu có phải vậy không.

***

Giữa tháng Mười, Hội thao kỳ thú mùa thu bắt đầu tại mã trường Nam Giao. Nhờ lần này nhà trẻ có hai mươi bốn hài tử, nếu hài tử cộng với phụ huynh đều đến nhà trẻ, nơi thi đấu sẽ hơi chật chội. Hơn nữa, tìm một nơi khác để tổ chức Hội thao kỳ thú, sẽ làm bọn nhỏ có cảm giác mới mẻ và nghi thức đầy đủ hơn. Hội thao kỳ thú này được coi là hoạt động ngoại khóa quan trọng nhất của học kỳ. Thẩm Duyệt đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào Hội thao kỳ thú của nhà trẻ.

Vừa vặn hôm nay là ngày nghỉ, đa số phụ huynh của các hài tử đều được mời đến. Sáng sớm, đã có xe ngựa của sáu nhà dừng lại ở mã trường Nam Giao. Hôm nay mã trường Nam Giao được Bình Viễn Vương phủ đặt trước, những người đến đều là phụ huynh của các hài tử trong Vương phủ, những người khác đều không được tiếp đón.

Thẩm Duyệt cùng Thông Thanh mấy người đã đến mã trường Nam Giao từ hôm qua. Tuy hôm nay các hạng mục Hội thao kỳ thú không nhiều, thế nhưng mỗi hạng mục đều có đạo cụ chuyên dụng, và toàn bộ quy tắc thi đấu đều khác biệt so với các đại hội thể thao thông thường, không ít thứ đều cần chuẩn bị từ trước. Hôm nay là ngày nghỉ thứ hai, mọi công tác chuẩn bị đều đã chu toàn.

Hội thao kỳ thú chính thức bắt đầu vào buổi trưa, kéo dài khoảng nửa canh giờ, sau đó buổi chiều là buổi liên hoan tự do của hài tử và các phụ huynh. Vì thế hôm nay cảnh tượng rất nhiều, Thẩm Duyệt và mấy người phân công phụ trách.

Giờ Tỵ (khoảng 9-11 giờ sáng) vừa đến, Thẩm Duyệt và mấy người đã kiểm tra lại toàn bộ bố trí của Hội thao kỳ thú, đảm bảo không có sai sót. Đúng giờ Tỵ, xe ngựa của sáu nhà bắt đầu đến. Đến sớm nhất, đương nhiên là Trác Tân cùng Đào bá dẫn theo các tiểu bảo bối của Bình Viễn Vương phủ.

"Thẩm Duyệt!" Vừa xuống xe ngựa, chúng đã lao về phía nàng. Nàng hôm qua không ở, bọn nhỏ trong phủ đều không quen, hơn nữa nghĩ đến hôm nay có Hội thao kỳ thú và buổi liên hoan thân tử, bọn nhỏ rất khuya mới ngủ, tất cả đều hưng phấn quá độ. Nhưng may mắn hôm nay nói muốn thức dậy, từng đứa một vẫn như hít phải thuốc lắc mà bò dậy, cùng Trác Tân và Đào gia gia một đường, hùng hổ lên xe ngựa đến mã trường Nam Giao. Trên xe ngựa chúng ngủ lơ thơ suốt đường, nhưng đợi đến gần mã trường Nam Giao thì, từng đứa một đều tỉnh dậy, nằm bò ra cửa sổ, hận không thể nhảy xuống ngay lập tức. Vì thế khi nhìn thấy Thẩm Duyệt, chúng đã mỗi đứa một vẻ ngốc nghếch, cùng nhau nhào về phía nàng. Nếu không phải Trác Tân nhanh tay lẹ mắt, Thẩm Duyệt suýt nữa đã bị nhào ngã. Trác Tân bỗng nhiên nghĩ, đám nhãi con này trước đây cũng nhào Lục thúc như thế, may là hắn đã có chuẩn bị.

Thẩm Duyệt phát cho các hài tử huy chương lớp thi đấu hôm nay, bọn nhỏ hưng phấn đã lâu. Thông Thanh phụ trách dẫn bọn nhỏ đến khu nghỉ ngơi. Rất nhanh, Tề tướng quân và phu nhân dẫn Tề Cách đến, Thẩm Duyệt đón tiếp, phu nhân Tề tướng quân than thở: "Mẫu thân thân thể không khỏe, vốn dĩ đặc biệt muốn đến xem Cách nhi, hiện tại không đến được, chỉ có thể chờ lần sau." Thẩm Duyệt cười nói: "Ngày sau có cơ hội." Thẩm Duyệt cũng phát cho Tề Cách huy chương lớp. Tề Cách kiêu ngạo nói với cha mẹ mình: "Con là lớp Thỏ Trắng, hôm nay con muốn đại diện lớp Thỏ Trắng thi đấu!" Tề tướng quân và phu nhân không nhịn được cười.

Sau đó đến là Triệu trại chủ và phu nhân, dẫn theo Tiểu Lệ Chi. "Thẩm Duyệt ~" Tiểu Lệ Chi càng ngày càng hoạt bát, hơn nữa rất nhiều chuyện đều có thể tự lo liệu, không còn là Tiểu Lệ Chi trước đây đi đâu cũng muốn cha bế, mà là Tiểu Lệ Chi có thể tự mình nắm tay cha và mẫu thân mà đi đường. "Tiểu Lệ Chi, đây là huy chương Sao Trời của con." Thẩm Duyệt đưa cho nàng. "Oa ~" Tiểu Lệ Chi nhận lấy, yêu thích không thôi: "Chúng con phải đeo huy chương này thi đấu sao?" Thẩm Duyệt gật đầu, Tiểu Lệ Chi liền nhờ mẫu thân đeo cho nàng.

"Thẩm cô nương, hữu tâm." Phu nhân Triệu trại chủ đã đại khái nhìn lướt qua mã trường Nam Giao. Tiểu Lệ Chi hưng phấn về kể với họ suốt một tối về Hội thao kỳ thú và buổi liên hoan thân tử, vợ chồng Triệu trại chủ trong lòng đã có mong chờ, nhưng đợi đến mã trường Nam Giao, mới cảm thấy sự mong chờ trước đó dường như không bằng những gì đang thấy trước mắt. "Triệu đại nhân, phu nhân, mời đi lối này đến khu nghỉ ngơi." Thẩm Duyệt nói xong, Thông Thanh tiến lên dẫn đường. Vì người đến đều là sáu nhà, nên khu nghỉ ngơi cũng đã được chuẩn bị sẵn. Lúc này, Thẩm Duyệt quay đầu nhìn lại, bọn nhỏ ở khu nghỉ ngơi đang cùng nhau chơi đùa, các phụ huynh cũng đang cùng nhau trò chuyện. Đều là quan lại quyền quý trong kinh, thường ngày ở trong cung và các bữa tiệc ở kinh thành như yến tiệc mùa xuân, yến tiệc mùa hè, v.v., đều có thể gặp mặt, vì thế giữa họ đều quen biết nhau, cùng nhau trò chuyện cũng khá hài hòa.

Lại một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thẩm Duyệt tiến lên đón tiếp. Trên xe ngựa, bước xuống là A Trí, trưởng tử của Trương đại nhân ở Ngự Sử đài, tiểu Trương đại nhân, và Tử Phong. "Tử Phong." Thẩm Duyệt tiến lên chào hỏi. Thẩm Duyệt quả thực rất hiếm khi gặp người nhà họ Trương, lúc này cũng là lần đầu tiên thấy tiểu Trương đại nhân. Tử Phong dừng lại một chút, nói với Thẩm Duyệt: "Thẩm Duyệt, đây là cữu cữu của ta." "Kính chào tiểu Trương đại nhân." Thẩm Duyệt chào. Trương Tấn Văn vội vàng đáp lễ: "Thẩm cô nương khách khí, mấy ngày nay làm phiền Thẩm cô nương chăm sóc Tử Phong." "Là phận sự." Thẩm Duyệt cảm thấy giữa hai cậu cháu họ có chút xa cách, hay nói cách khác, không mấy quen thuộc. Tiểu Trương đại nhân nói: "Phụ thân hôm nay thân thể không khỏe, đường đến mã trường Nam Giao xa xôi, nên không tự mình đến được, ta đưa Tử Phong đến." "Vậy cũng tốt, Tử Phong rất mong người nhà cùng đi, đại nhân ngài đến, Tử Phong nhất định rất vui mừng." Thẩm Duyệt mừng thay cho hắn. Bất kể quan hệ có thân cận hay không, tiểu Trương đại nhân là cữu cữu ruột của Niệm Niệm, có người nhà ở bên, vẫn là điều mà Niệm Niệm ước ao ở người khác. Thế nhưng Trương đại nhân hầu như không mấy khi lộ diện, ngay cả trải nghiệm nhập học cũng là một mình thị vệ A Trí đưa đến.

"Niệm Niệm, đây là huy chương Sao Trời của con, hôm nay phải cố gắng lên nha ~" Tử Phong nhận lấy huy chương từ tay Thẩm Duyệt, nụ cười trên mặt mới khôi phục chút. Thiểu Ngả dẫn tiểu Trương đại nhân và Tử Phong đi về phía khu nghỉ ngơi. Tử Phong vừa đi vừa quay đầu nhìn Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt đã đang đón tiếp Khúc phu nhân của Quách thượng thư và Quách Nghị, vẫn ôn hòa lễ độ, thân thiết, cũng trao cho Quách Nghị một huy chương lớp Thỏ Trắng. Quách Nghị vui mừng nhận lấy, là Quách thượng thư tự mình đeo lên cho hắn.

Tử Phong trong mắt tràn ngập vẻ ước ao. Chỉ có hắn biết, hôm nay không phải cữu cữu ruột của hắn, hắn không có cữu cữu. Hôm nay là Hội thao kỳ thú và buổi liên hoan thân tử, hắn thật hâm mộ các bạn khác đều có cha mẹ ở bên, nhưng cũng biết cha sẽ không đến. Hôm trước gặp cha, hắn đã nhắc đến việc không muốn hôm nay chỉ có một mình, vì thế hôm nay hắn có một người "cữu cữu" đến, nhưng điều hắn muốn là cha. Cha nhất định sẽ không đến. Tử Phong thu ánh mắt lại.

Một khắc trước giờ Tỵ, tất cả hài tử đều đã đến đông đủ, Hội thao kỳ thú lập tức bắt đầu. Bọn nhỏ dựa theo lớp Sao Trời và lớp Thỏ Trắng lần lượt xếp thành hai hàng, đều cười híp mắt, lại đầy khí thế nhìn về phía đối phương. Cuộc thi đấu trên trường đua ngựa bắt đầu, bọn nhỏ bắt đầu lần lượt giới thiệu tên lớp của mình.

Lớp Sao Trời, các bảo bối đồng thanh đọc: "Lấp lánh lấp lánh sáng lấp lánh, chúng ta chính là Sao Trời!" Khu nghỉ ngơi vang lên một tràng tiếng cười. Bọn nhỏ tự mình đọc xong cũng đều theo đó mà cười lên.

Đến lượt lớp Thỏ Trắng: "Thỏ Trắng, trắng lại trắng, đôi tai dựng thẳng lên, dựng thẳng lên!" Đọc đến câu cuối cùng, mỗi đứa đều đưa tay lên đầu làm động tác dựng thẳng đôi tai dài. Không chỉ các hài tử lớp Thỏ Trắng, ngay cả các hài tử lớp Sao Trời cũng theo đó mà "khúc khích" cười lên. Trong chốc lát, cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu, không khí đã được đẩy lên cao trào.

Đề xuất Ngọt Sủng: Vô Hạn Lưu: Boss Khủng Bố Luôn Muốn Độc Chiếm Ta
Quay lại truyện Nhà Trẻ Vương Phủ
BÌNH LUẬN