Chẳng mấy chốc, đã đến ngày hội trồng cây. Hôm nay là buổi ngoại khóa đầu tiên trong học kỳ này, một ngày hội trồng cây đầy ý nghĩa. Vào tiết trời giữa thượng tuần tháng hai, khí hậu thật phù hợp để ươm mầm xanh.
Buổi gieo mầm lần này, Thẩm Duyệt không chọn địa điểm bên ngoài. Nàng cân nhắc đây là lần đầu tiên các bảo bảo tham gia, mang ý nghĩa kỷ niệm sâu sắc, nên đã quyết định tổ chức ngay trong khuôn viên nhà trẻ. Như vậy, những mầm cây non sẽ được che chở, lớn lên an toàn. Sau này, các bé yêu cũng có thể tùy lúc ngắm nhìn mầm cây nhỏ do chính tay mình gieo, xem chúng lớn lên, cao lớn đến đâu.
Cây giống và hạt hoa cỏ đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Những cây con được chọn đều có bộ rễ khỏe mạnh, giúp chúng dễ dàng bén rễ và sinh trưởng. Hạt hoa cỏ cũng là loại dễ ươm, dễ trồng, sinh trưởng tốt.
Do khuôn viên nhà trẻ trước khi trùng tu còn hạn chế, nên nơi để trồng cây không được rộng rãi. Thế nhưng, trong bản quy hoạch sơ khởi, Thẩm Duyệt đã dự liệu một khu đất dành riêng cho việc trồng cây vào mùa xuân, tuy chật hẹp đôi chút. Về sau, khi số lượng trẻ nhỏ ngày càng đông, Thẩm Duyệt đã quy hoạch lại một vườn ươm rộng hơn. Tuy nhiên, vườn này chỉ dùng để các bé gieo trồng những khóm hoa nhỏ, cây cỏ con và ươm những mầm cây ban đầu. Khi cây con lớn hơn, chúng sẽ cần được di thực đến một khu đất rộng rãi hơn.
Đào bá từng nhắc, Bình Viễn Vương phủ có một biệt uyển tại vùng kinh giao. Vì trường đua ngựa cũng nằm ở vùng kinh giao, biệt uyển của Bình Viễn Vương phủ cách đó không xa. Do nhân khẩu vương phủ ngày càng thưa thớt, Trác Viễn một mình bôn ba giữa việc quân và việc chăm sóc trẻ nhỏ trong phủ, không sao quán xuyến nổi, nên biệt uyển kinh giao gần như bị bỏ trống. Thực ra, nơi ấy rất rộng lớn, lại còn có cả một ngọn núi nhỏ sau lưng. Chỉ là ngày thường, ngoài vài gia đinh, bà tử thô thiển trông nom, không có người nào quản lý chu đáo. Nếu biết tận dụng ngọn núi này, không gian sẽ càng thêm khoáng đạt.
Trước đó, Đào bá và Thẩm Duyệt đã bàn bạc rằng, khi nhà trẻ bước vào giai đoạn trùng tu cuối cùng, cần động đến toàn bộ Bắc Viện, họ có thể đưa các bé đến biệt uyển kinh giao để trải qua kỳ trại hè. Biệt uyển kinh giao có sân bãi rộng rãi, lại có cả ngọn núi sau để vui chơi, thêm vào gần trường đua ngựa và có hồ sen. Các bé hầu như chưa từng đặt chân đến đó, lại không quá xa kinh thành, vừa an toàn, lại có thể ứng phó kịp thời nếu có sự cố. Bởi vậy, biệt uyển kinh giao chính là lựa chọn tốt nhất và tiện lợi nhất lúc bấy giờ. Thực ra, nếu không phải vì biệt uyển kinh giao cách kinh thành một quãng, thì việc biến nơi đó thành nhà trẻ lại là một lựa chọn tuyệt hảo hơn cả.
Hiện tại, chỉ còn chờ vị sư phụ kiến trúc phác thảo xong bản vẽ. Sau khi Thẩm Duyệt, Đào bá và Hoắc bá bá cùng xác nhận phương án thi công và thời gian biểu, sẽ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến trại hè tại biệt uyển kinh giao. Hiện tại, nhà trẻ đã có tám hài tử, lại sắp đón thêm Quách Nghị, và tiếp đó là các hài tử từ Lục Tự. Dự kiến khi đến trại hè, nơi đó sẽ vô cùng náo nhiệt, y hệt như những kỳ trại hè trước đây.
Các bé sẽ tập trung tại nhà trẻ vào giờ Tỵ ba khắc. Khoảng giờ Thìn ba khắc, Thẩm Duyệt cùng Thông Thanh, Thiểu Ngả đã có mặt tại nhà trẻ để chuẩn bị mọi thứ. Đào bá đã dặn dò người mang dụng cụ trồng cây đến từ hôm qua. Sáng nay, các tiểu đồng giúp việc cùng Thông Thanh, Thiểu Ngả đã cùng nhau sắp xếp dụng cụ theo số lượng người tham gia. Vương phủ vốn có gia đinh chuyên trách việc làm vườn, hôm nay cũng đã phái hai, ba người đến hỗ trợ. Họ sẽ là những người trợ giúp đắc lực, sẵn lòng giúp đỡ các bé khi gặp khó khăn trong quá trình trồng cây.
Vào khoảng giờ Tỵ, Thẩm Duyệt xem xét từng món dụng cụ trồng trọt mà Thông Thanh và Thiểu Ngả đã cẩn thận phân loại. Nàng mỉm cười hiền hòa nói: "Thông Thanh, Thiểu Ngả, hai con đã vất vả rồi." Thông Thanh và Thiểu Ngả đều tươi cười đáp: một người nói "Không vất vả đâu ạ!", người kia lại bảo "Con cũng chưa từng trồng cây bao giờ!". Được cùng Thẩm cô nương ở nhà trẻ, họ cảm thấy thường xuyên có những điều bất ngờ thú vị. Những điều bất ngờ ấy chẳng phải xa hoa phú quý gì, nhưng đều là tâm huyết dành cho các bé thơ. Chẳng tốn kém, nhưng lại vô cùng "xa xỉ" vậy.
Ước chừng giờ Tỵ nhị khắc, các bảo bối từ Lục Tự bắt đầu đến nhà trẻ. Lần này, đến sớm nhất là Tuệ Tuệ và Đào Đào. Hôm nay, Đào Đào cố ý chọn chiếc áo xiêm màu xanh lục. Nàng bảo, mầm cây nhỏ cũng màu xanh, nàng muốn cùng mầm cây có cùng sắc màu, như vậy mới có thể kết bạn với chúng. Thẩm Duyệt cúi người, gật đầu mỉm cười: "Thật có lý lẽ." Tuệ Tuệ cũng diện một bộ xiêm y xanh lục, khác với những chiếc váy ngắn thường ngày. Nàng thường ăn vận gọn gàng, toát lên vẻ anh tư hiên ngang. Ngay cả khi trồng cây cũng vậy.
Vì là buổi ngoại khóa, nên Bàng mụ mụ và Bích Lạc cũng cùng vào trong vườn. "Bàng mụ mụ, Bích Lạc." Thẩm Duyệt cất lời chào hỏi. Cả hai đều khẽ phúc thân đáp lễ Thẩm Duyệt: "Thẩm cô nương." "Bàng mụ mụ và Bích Lạc, chúng ta hãy cùng Tuệ Tuệ và Đào Đào đi đến bãi cỏ xúc cúc trước. Lát nữa, người làm vườn sẽ tập trung hướng dẫn mọi người về những điều cần lưu ý khi trồng cây." Thẩm Duyệt bảo Thiểu Ngả dẫn mọi người đi.
Đào Đào vẫn còn ríu rít nói với Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ tỷ tỷ, muội muốn trồng một cây con, lại muốn trồng một khóm hoa nữa. Còn tỷ thì sao?" Tuệ Tuệ nhìn nàng, giọng trong trẻo đáp: "Ta không thích hoa, ta chỉ trồng cây thôi là đủ rồi." Hai chị em vừa cười nói, vừa đi về phía bãi cỏ xúc cúc.
"A Duyệt ~" Tiếng gọi quen thuộc, vội vã chạy tới, ngoài Tiểu Ngũ ra thì còn ai được nữa. Chắc hẳn hơn nửa nhà trẻ đều nghe thấy tiếng cậu ta. Thẩm Duyệt tiến đến, nói: "Để ta xem nào, khăn thấm mồ hôi có phải lại ướt đẫm rồi không?" Hôm nay là buổi ngoại khóa, Bình mụ mụ hẳn sẽ đi cùng. Nàng không thấy đâu, chắc chắn là Tiểu Ngũ đã chạy quá nhanh, khiến Bình mụ mụ bị bỏ lại phía sau, không biết xa đến nhường nào. Tiểu Ngũ "khanh khách" cười vang, chẳng hề che giấu điều gì.
"Con có mang khăn thấm mồ hôi không?" Thẩm Duyệt không muốn cậu bé đầu xuân đã mắc bệnh. Tiểu Ngũ cười đáp: "Ở chỗ Bình mụ mụ ạ, bà ấy đi thật là chậm quá..." Thẩm Duyệt thở dài: "Bình mụ mụ mới là người vất vả nhất, ngày nào cũng phải chạy theo con." Tiểu Ngũ nhếch miệng cười, rồi reo lên: "Đến rồi!" Từ xa, quả nhiên thấy bóng Bình mụ mụ đang thở hồng hộc. Thẩm Duyệt cũng phải đau đầu thay Bình mụ mụ.
Thẩm Duyệt vội lấy khăn thấm mồ hôi của Tiểu Ngũ ra, giúp cậu bé lau nhẹ lưng, cố gắng để khăn thấm hết mồ hôi, tránh cho hàn khí xâm nhập. "Mấy hôm trước, Lâu đại phu đã dặn dò các con về cách phòng bệnh mùa xuân thế nào?" Thẩm Duyệt tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi. Tiểu Ngũ lớn tiếng đáp: "Chảy mồ hôi phải thay khăn và áo kịp thời! Phải uống nhiều nước ấm! Phải rửa tay! Sờ Miu Miu, cún cún xong cũng phải rửa tay! Không được ngoáy miệng! Không được cắn móng tay! Hắt hơi phải che miệng lại!..." Nghe cậu bé nói rành mạch, rõ ràng, Thẩm Duyệt thở dài: "Con nhớ kỹ hơn bất kỳ ai!" Trò chơi vận động tập thể khi ấy cũng là cậu bé chơi vui vẻ nhất. Bởi vậy, trí nhớ của hài tử đôi khi thật sự hòa hợp với phương pháp dạy học và môi trường. Có điều, học là một chuyện, còn áp dụng vào thực tế lại là một chuyện khác.
Bình mụ mụ cuối cùng cũng bước nhanh đến, thở hổn hển: "Thẩm... Thẩm cô nương..." "Bình mụ mụ, người hãy nghỉ ngơi một lát." Thẩm Duyệt dìu bà ngồi xuống ở sảnh canh giờ. Lúc này, Bình mụ mụ thực sự đã mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi: "Ngũ công tử..." Tiểu Ngũ áy náy: "Thôi được rồi, lần sau con sẽ đi chậm hơn." Cậu bé chủ động nhận lỗi, khiến Bình mụ mụ quả thực không tiện trách mắng thêm. Thẩm Duyệt bưng một chén nước cho Bình mụ mụ. Bà nhận lấy, nói lời cảm ơn, rồi uống cạn một hơi.
Tiểu Ngũ cũng vừa kịp nói với Thẩm Duyệt: "À phải rồi, A Duyệt, ca ca con bảo hắn không đến nhà trẻ trước, hắn sẽ trực tiếp ra cổng lớn chờ Tề gia lão phu nhân." Trác Viễn không có mặt trong phủ, Tề gia lão phu nhân lại đến. Đào bá có thể ra tiếp chuyện đôi ba lần cũng được, nhưng nếu cứ luôn là Đào bá ra mặt, thân phận đôi bên e rằng không tương xứng. Nghe nói Tề tướng quân cũng biết về buổi ngoại khóa này, nên Trác Tân nhất định phải ra đón tiếp. Đây cũng là lễ tiết đối đãi qua lại.
Trác Viễn vắng mặt, rất nhiều việc trong phủ đều dồn lên vai Trác Tân, điều này Thẩm Duyệt đều rõ. Điều Thẩm Duyệt không hay, là trong khoảng thời gian Trác Viễn ở 'Đại Lý Tự', số người đến phủ bái phỏng ít nhất đã tăng gấp mười mấy lần. Trác Tân chưa từng tiếp đón nhiều người đến vậy. Đại đa số, ngay cả tên họ hắn cũng chẳng nhớ, đều phải nhờ Đào bá ở bên cạnh giúp đỡ ứng đối. Người trong quân thực ra vẫn đơn giản hơn đôi chút. Bình Viễn Vương phủ nắm giữ trọng binh trong tay, những tướng lãnh này phần lớn là tâm phúc của phụ thân Trác Viễn, một lòng trung thành với Vương phủ. Trước kia Trác Tân không ở phủ, lần này cậu hồi phủ, những người trong quân thuộc phe Bình Viễn Vương phủ đều nhất nhất gọi cậu là "Tiểu tướng quân". Trác Tân nhất thời có chút không quen, nhưng Đào bá đã nói với cậu rằng Lục thúc khi còn trẻ như cậu, lúc từ quân doanh trở về cũng được binh lính xưng là "Tiểu tướng quân", cho đến sau này Lục thúc kế nhiệm vương vị Bình Viễn Vương phủ.
Người trong triều thì không đơn giản như người trong quân. Khi Lục thúc không ở phủ, triều đình sóng gió liên miên. Có kẻ là Hồ mặt cười, có kẻ là cáo già xảo quyệt, có kẻ đến nỗi chẳng thể nhận rõ rốt cuộc thuộc loại nào, nhưng tất thảy đều mang vẻ thân thiết và an ủi. Trác Tân không lão luyện như Đào bá. Đối phương thở dài, Đào bá cũng thở dài; đối phương nửa đùa nửa thật, Đào bá cũng cười theo. Trác Tân quả thực ngây người nhìn. Vị Đào bá ôn hòa, đáng tin cậy mà cậu quen trong phủ, thực ra khi đối đãi với tướng quân và người trong triều, lại vô cùng khéo léo và ổn thỏa. Đến khi tiễn khách xong, Đào bá lại lén lút nói với cậu, ai vừa nói chuyện có thể tin, ai không thể tin, ai thuộc phe phái nào, phải cẩn thận kẻ nào, lời nào là cố ý dò hỏi, lời nào là để thêu dệt chuyện tốt đẹp. Nghe xong, Trác Tân hoàn toàn sửng sốt, cảm thấy đầu óc mình dường như không đủ để ghi nhớ hết. Trước kia, từ quân doanh trở về, cậu đã tự cho mình nổi bật hơn so với bạn bè đồng lứa. Nhưng đến khi ở nhà trẻ giúp đỡ A Duyệt, cậu mới thấy mình ngay cả một đám hài tử cũng chẳng biết phải xoay sở thế nào. Thế nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy hài tử nhà trẻ đã coi như là ngoan ngoãn rồi. Điều thực sự khó khăn để quyết đoán, chính là những kẻ trong quân, trong triều với trăm mưu ngàn kế.
Trác Tân cũng bắt đầu suy nghĩ thật nhiều chuyện. Bất kể triều chính ra sao, quân sự thế nào, Lục thúc chưa bao giờ đem những lo toan ấy mang về phủ để các bé phải bận tâm. Mỗi hài tử trong phủ đều có tính tình riêng, đều có những nỗi niềm khó xử riêng, Lục thúc đã hao tốn rất nhiều tâm trí cho mỗi đứa trẻ. Trác Tân thậm chí còn tự hỏi, Lục thúc đã tìm đâu ra khoảng thời gian nhàn rỗi, để giữa chốn triều đình lừa lọc, vẫn có thể dành cho các hài tử trong phủ những phút giây bầu bạn đơn thuần và an toàn... Ít nhất khi cậu còn bé, cuộc sống chẳng hề vô ưu vô lo như Tiểu Ngũ, Tiểu Thất bây giờ. Theo một ý nghĩa nào đó, Lục thúc còn che chở các hài tử trong phủ hơn cả tổ phụ trước kia.
Đang lúc suy tư, tiếng xe ngựa từ ngoài phủ vọng vào. Một tiểu đồng vội bước nhanh đến: "Nhị công tử, Đào quản gia, xe ngựa của phủ tướng quân đã tới!" Trác Tân cùng Đào Đông Châu tiến lên nghênh đón. Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cổng Bình Viễn Vương phủ. Thị vệ đặt chân đạp xuống, người đầu tiên bước ra là Tề Hồng. Sau đó, phu nhân tướng quân vén rèm che, đỡ Tề gia lão phu nhân xuống xe. Tề Hồng cũng đưa tay phụ giúp Tề gia lão phu nhân bước xuống.
"Lão phu nhân, Tề tướng quân!" Trác Tân và Đào Đông Châu đều chắp tay hành lễ. Tề Hồng mới từ quân doanh trở về hai ngày nay, cũng đã bao năm không gặp Trác Tân, nhất thời cảm thán: "Trác Tân? Chàng đã cao lớn đến vậy rồi sao?" Khoảnh khắc ông nhớ rõ nhất về Trác Tân vẫn là khi cậu bé lên tám, chín tuổi. Giờ đây, cậu đã mười ba, mười bốn, chợt thấy thời gian trôi thật mau. Hài tử nhà người thì mau lớn, hài tử nhà mình thì lại chậm chạp. Hồi ấy Tề Cách mới chào đời, nay đã năm, sáu tuổi, Tề Hồng lại chẳng hề hay biết.
"Tề thúc thúc." Trác Tân lúc này mới đổi giọng. Phu nhân tướng quân cuối cùng dắt Tề Cách xuống xe ngựa. "Nhị công tử, chúng ta hãy vào phủ rồi nói chuyện." Đào Đông Châu nhắc nhở. Trác Tân hiểu ý. Đã lâu không gặp Tề thúc thúc, cậu nhất thời có chút quên mất: "Lão phu nhân, mời người đi lối này." Nếu không có Tề tướng quân ở đây, Trác Tân có thể cùng Tề Cách mỗi người một bên đỡ lão phu nhân vào trong. Nhưng hiện tại có Tề tướng quân, cả hai đều là chủ nhân trong phủ, nên họ cùng nhau nói chuyện, còn Đào bá thì đi bên cạnh lão phu nhân.
"Chàng đã gặp Lục thúc chưa?" Tề Hồng hỏi Trác Tân. Tề gia và Bình Viễn Vương phủ vẫn luôn giao hảo, nên Tề Uẩn và Trác Viễn thân thiết. Ngoài tuổi tác xấp xỉ và cùng là những cậu bé tinh nghịch ngày bé, còn do mối giao hảo giữa hai gia đình. Tề Hồng lớn hơn Trác Viễn và Tề Uẩn vài tuổi, Trác Viễn vẫn luôn gọi Tề Hồng một tiếng Tam ca. Tề Hồng có một người ca ca mất sớm, một người ca ca hy sinh trên sa trường, ông đứng thứ ba trong gia đình. Đây cũng là lý do Tề Cách luôn gọi Tề Uẩn là Tiểu thúc, chứ không phải Nhị thúc.
"Hôm qua con về kinh, muốn đến Đại Lý Tự một chuyến, nhưng bị Đại Lý Tự ngăn lại. Họ nói bệ hạ lần này đã dặn dò, để Lục thúc của chúng ta an tâm bế quan sám hối, không cho người ngoài quấy rầy. Chàng lẽ ra phải cùng Trác Viễn về kinh, hắn vẫn khỏe chứ?" Tề Hồng hỏi. Trác Tân gật đầu: "Đã gặp rồi ạ. Lục thúc bảo con cùng Đào bá đến Đại Lý Tự một chuyến. Sau khi dặn dò xong xuôi mọi việc, liền nói muốn diện bích sám hối, không cho chúng con đến thăm nữa, sợ người đời đàm tiếu." Tề Hồng cũng gật đầu: "Hiện tại An Nam quận vương vẫn chưa khởi hành trở về nơi trấn giữ, việc này ít nhất cũng phải làm cho có lệ. Chàng cũng không cần quá lo lắng, bệ hạ đây là tiếng sấm mưa to chút ít, chỉ làm bộ làm tịch để an ủi An Nam quận vương thôi, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu." Trác Tân cười nói: "Lục thúc nói, hắn nhân cơ hội ở Đại Lý Tự nghỉ ngơi cho khỏe, mắt không thấy thì lòng thanh tịnh." Trác Tân vừa dứt lời, Tề Hồng cũng cười theo: "Đúng là lời Lục thúc chàng có thể nói ra." Tề Hồng đã lâu không gặp Trác Tân, đi được một đoạn lại đưa tay vỗ vai cậu: "Khỏe mạnh hơn nhiều rồi, chắc là đã được rèn luyện trong quân." Trác Tân cũng cười.
Thực ra, chuyện của Trác Tân và Trác Viễn, Tề Hồng đã nghe Tề Uẩn kể đôi chút. Nhưng lần này trở về, dường như ông thấy giữa Trác Tân và Trác Viễn có chút băng tuyết tan rã. Chuyện thúc cháu của họ, Tề Hồng không muốn xen vào. "Tề thúc thúc, lối này." Trác Tân dẫn đường. Tề Hồng đáp lời. Từ cổng lớn đến nhà trẻ có một quãng đường, Đào Đông Châu đi cùng Tề gia lão phu nhân và phu nhân tướng quân, vừa đi vừa trò chuyện. Vì có Tề gia lão phu nhân, nên đoàn người đều đi chậm rãi.
Thấy sắp đến giờ tập hợp, tâm trí Tề Cách đã sớm bay đến nhà trẻ: "Tổ mẫu, sắp muộn rồi, con đi xem trước nhé..." Nói xong, cậu bé nhanh chân chạy đi. "A! Cách Tử..." Tề gia lão phu nhân không kịp gọi lại. Tề Hồng thoáng giật mình, Cách Tử từ bao giờ lại có ý niệm về thời gian như vậy? Trước kia nói thế nào cũng không nghe, giờ đây lại biết tự mình đúng giờ... Tề Hồng hơi ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phu nhân tướng quân. Phu nhân tướng quân gật đầu với ông, mỉm cười rạng rỡ, Tề Hồng bỗng chốc hiểu ra. Cách Tử không giống như trước kia khi ở nhà một mình. Cách Tử không muốn bị muộn trước mặt những hài tử khác ở nhà trẻ. Bỗng chốc, Tề Hồng cúi mi mỉm cười, rồi tiếp tục trò chuyện cùng Trác Tân.
***
Chẳng bao lâu, đoàn người đến cổng nhà trẻ. Phu nhân tướng quân đã từng đến đây, cũng đã vào thăm quan, nhưng Tề tướng quân và Tề gia lão phu nhân thì đây là lần đầu tiên. Nhìn thấy cánh cổng cầu vồng, cả hai đều sững sờ trong chốc lát. Họ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Tề Cách lại đồng ý đến nhà trẻ—nơi này vừa nhìn đã biết là dành riêng cho trẻ nhỏ. Thẩm Duyệt nửa quỳ nửa ngồi, ngang tầm với Tề Cách, hai người trò chuyện, trên mặt đều nở nụ cười. Sau đó, Thẩm Duyệt nắm tay Tề Cách đứng dậy. Hôm nay, Thẩm Duyệt mặc áo xiêm cùng tông màu với bộ phục xúc cúc của Tề Cách, đều là đồng phục nhà trẻ. Tề Cách nhìn thấy thì quả thực kinh ngạc: "A Duyệt, người cũng có đồng phục sao!" Thẩm Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, ta cùng Thông Thanh, Thiểu Ngả đều có đồng phục, cùng tông màu với các con, nhưng không hoàn toàn giống." Tề Cách tiếp tục hiếu kỳ đánh giá nàng, cùng màu sắc với đồng phục của các bé, nhưng so với đồng phục của chúng, màu xanh lam chỉ là điểm xuyết, lại không lấn át chủ đạo.
Vừa lúc Tề tướng quân và lão phu nhân đều đến, Thẩm Duyệt nắm tay Tề Cách tiến lên đón. Thẩm Duyệt chào hỏi: "Lão phu nhân, phu nhân tướng quân." Tề gia lão phu nhân và phu nhân tướng quân đều đã từng gặp Thẩm Duyệt, chỉ có Tề Hồng chưa từng. Nhưng phu nhân tướng quân và Tề Uẩn đều đã nói với ông về Thẩm Duyệt. Hôm nay cũng là Thẩm Duyệt đã thuyết phục lão phu nhân cùng Tề Cách đến Bình Viễn Vương phủ tham gia buổi ngoại khóa trồng cây của nhà trẻ. Trước đó, Tề Hồng nghe nói mẫu thân còn giữ Tề Cách ở trong phủ, không cho cậu bé đi nhà trẻ, Tề Cách cũng làm loạn cả phủ. Bởi vậy, Tề Hồng trong lòng rất hiếu kỳ. Thẩm Duyệt hẳn là người thế nào, mà có thể đồng thời khiến Tề Uẩn, phu nhân, và mẫu thân—ba người với tính cách hoàn toàn khác biệt—đều cảm thấy nàng có thể chăm sóc tốt Tề Cách, và đều ít nhất đồng ý tin tưởng nàng. Nhưng Tề Hồng không ngờ, Thẩm Duyệt lại tuổi nhỏ đến vậy... Tề Hồng có chút bất ngờ, đang định mở lời, Đào Đông Châu lại bước lên một bước nói: "A Duyệt, lão phu nhân và phu nhân tướng quân đều đã gặp từ trước, vị này là Tề tướng quân." Tề Hồng khẽ ngừng lại, rất nhanh từ thái độ của Đào Đông Châu đã nắm bắt được một chút manh mối. "Tề tướng quân tốt." Thẩm Duyệt khẽ phúc thân. Tề Hồng trong lòng hiểu rõ, đưa tay, cách không đỡ lấy: "Thẩm cô nương đa lễ." Đào Đông Châu quả thực cũng giới thiệu với Tề Hồng: "Tề tướng quân, vị này là Thẩm cô nương, các hài tử trong phủ đều là Vương gia tin tưởng giao phó Thẩm cô nương chăm nom." Tề Hồng càng thêm xác nhận suy đoán trước đó. "Chuyện của Cách Tử, làm phiền Thẩm cô nương." Tề Hồng giữ lễ nghi chu toàn. Trong mắt phu nhân tướng quân thoáng chút kinh ngạc.
Sắp đến giờ Tỵ ba khắc, là thời gian tập hợp. Sau đó, người làm vườn trong phủ sẽ hướng dẫn mọi người về những điểm chính và lưu ý khi trồng cây. Thẩm Duyệt dẫn Tề Cách đi vào trước. Trác Tân sẽ dẫn lão phu nhân, Tề tướng quân và phu nhân tướng quân vừa tham quan nhà trẻ, vừa từ từ đi về phía bãi cỏ xúc cúc. Trác Tân đã rất quen thuộc với nhà trẻ, trước kia chính là Thẩm Duyệt dẫn cậu tham quan. Bởi vậy, khi Trác Tân dẫn Tề gia lão phu nhân, Tề tướng quân và phu nhân tướng quân tham quan, cậu đều có thể thuật lại đại khái theo những gì Thẩm Duyệt đã giới thiệu trước đó. Lão phu nhân hoàn toàn không nghĩ rằng nhà trẻ lại là một nơi như vậy, quả thực xem đến ngây người. Khu cát, cầu trượt, khu trò chơi tổng hợp, khu hốc cây, khu leo trèo, mỗi nơi đều tương ứng với việc rèn luyện các vận động lớn của hài tử, tần suất hoạt động, cùng với cách thay khăn thấm mồ hôi, đảm bảo hài tử uống nước và thay áo xiêm. Nghe đến đó, lão phu nhân đều gật đầu liên tục. Bà trước kia không hề hay, nhà trẻ lại được chăm sóc cẩn thận đến vậy. Lão phu nhân lúc đầu cũng không hiểu việc thiết lập khu cát và các khu hoạt động này, nhưng từ góc độ của Trác Tân—một cậu bé—giải thích, lão phu nhân dường như càng rõ ràng hơn. Có một nơi như vậy để hài tử rèn luyện, cũng tốt hơn là để hài tử thật sự đến khu cát hoang dã mà nhảy nhót. Đặc biệt khi đến phòng học, môi trường quy củ ngăn nắp, các khu chức năng được phân chia và giáo cụ bày biện, lần lượt tương ứng với việc huấn luyện các năng lực khác nhau của hài tử, dù là lão phu nhân cũng nghe đến ngỡ ngàng.
Ngay cả việc trước kia lão phu nhân kiên trì cho rằng, làm việc gì cũng cần có người tài giỏi ra tay, cũng bị Trác Tân dùng chính bản thân mình để thuyết phục. Cậu nói rằng trong quân đều chú trọng sự độc lập, các bé có thể lúc này bất tri bất giác bồi dưỡng khả năng tự hoàn thành các việc vặt trong sinh hoạt, có thể tự mình ăn cơm, tự mình về chỗ, tự mình gấp chăn, tự chăm sóc mình, đồng thời dựa theo ý nguyện của mình mà phân bổ thời gian. Điều này so với việc học tập giáo điều càng dễ dàng giúp hài tử học được sự tự chủ. Đúng, chính là tự chủ. Tề Hồng chuyến này trở về, cảm thấy Tề Cách đã tự chủ hơn nhiều. Thực ra lão phu nhân cũng có cảm nhận đó. Sự tự chủ của Tề Cách được hình thành trên cơ sở cậu bé có thể độc lập hoàn thành việc vặt, cùng với khả năng suy nghĩ và lựa chọn độc lập. Tiền đề của sự tự chủ là khả năng tự gánh vác. Lão phu nhân dường như bỗng nhiên hiểu rõ lý do đằng sau việc Thẩm Duyệt để Tề Cách và những hài tử khác tự ăn cơm, gấp chăn, thậm chí học cách chăm sóc các hài tử khác.
Lão phu nhân dừng lại ở khu toán học, Trác Tân cùng lão phu nhân biểu diễn một hai giáo cụ ở đó. Tề tướng quân và phu nhân tướng quân đứng xa ở một chỗ khác, vừa vặn bên cạnh không có người ngoài, phu nhân tướng quân hỏi điều nghi hoặc lúc trước: "Vừa rồi tướng quân nhìn thấy Thẩm Duyệt, thái độ dường như không bình thường..." Phu nhân tướng quân lúc trước đã có phát hiện. Tề Hồng nhìn nàng, ôn hòa nói: "Phu nhân, địa vị của Thẩm Duyệt ở Bình Viễn Vương phủ có lẽ không chỉ đơn giản như vậy..." Phu nhân tướng quân kinh ngạc nhìn ông. Tề Hồng nhẹ giọng nói: "Phu nhân có thấy thái độ của Đào quản gia vừa rồi không?" Phu nhân tướng quân gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu. Gật đầu là vì nàng quả thực đã nhìn thấy và nghe được cuộc đối thoại giữa Đào quản gia, Tề Hồng và Thẩm Duyệt. Nhưng lắc đầu là vì nàng không nhận ra thái độ của Đào quản gia có gì khác biệt. Tề Hồng ôn tồn nói: "Đào quản gia là lão nhân của Bình Viễn Vương phủ, trước kia từng theo phụ thân Trác Viễn chinh chiến sa trường, trong kinh đều kính trọng Đào quản gia đôi phần. Đào quản gia cũng là người hiểu rõ nhất việc triều chính và kinh thành trong Bình Viễn Vương phủ. Vừa rồi Đào quản gia lại giới thiệu Thẩm Duyệt cho ta trước..." Bỗng chốc, trong mắt phu nhân tướng quân khẽ dừng lại. Người ở vị thế bề trên, có quyền ưu tiên được biết. Đào quản gia sẽ không phạm hồ đồ như vậy. Phu nhân tướng quân bỗng nhiên hiểu ý Tề Hồng. Chẳng trách, cả nhà hài tử này đều nghe lời Thẩm Duyệt, Bình Viễn vương cũng yên tâm giao phó cả nhà hài tử cho Thẩm Duyệt chăm nom. Hóa ra... Phu nhân tướng quân bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đào quản gia vừa rồi là cố ý nói cho tướng quân nghe. Vì trước kia mẫu thân đã làm ầm ĩ một trận, không cho Tề Cách đến nhà trẻ, Thẩm Duyệt đã đích thân đến phủ tướng quân mời mẫu thân hôm nay đến tham gia buổi ngoại khóa của nhà trẻ. Đào quản gia hôm đó tuy không đi cùng, cũng không nói gì khác, nhưng hôm nay trước mặt tướng quân, lại vô tình hay hữu ý mà điểm cho tướng quân một câu. Câu nói này của Đào quản gia thật sự rất vi diệu, chỉ điểm đến thế thôi. Phu nhân tướng quân bỗng nhiên hiểu ý.
...
Khi đến bãi cỏ xúc cúc, người làm vườn vừa vặn giảng giải xong những điểm chính và lưu ý khi trồng cây cho mấy đứa trẻ. Sau đường băng cầu vồng của bãi cỏ xúc cúc chính là khu trồng trọt dự trữ. Theo khoảng thời gian dự kiến, mỗi khoảng đều đã đặt sẵn mầm cây nhỏ và dụng cụ trồng cây. Người làm vườn vừa nói xong, các bé đều nóng lòng muốn thử sức. Tề Cách vẫy tay về phía Tề gia lão phu nhân ở cách đó không xa: "Tổ mẫu, người mau tới đi!" Tề gia lão phu nhân còn chưa hiểu tâm tư của Tề Hồng và phu nhân tướng quân lúc đó, nhưng thấy Tề Cách hưng phấn vẫy tay về phía mình, dường như đã lâu lắm rồi cậu bé không mong đợi được cùng bà như vậy, trong lòng lão phu nhân cũng vui mừng. Quản sự mụ mụ giúp đỡ lão phu nhân tiến lên. "Tổ mẫu, con đào đất trước, người cứ đứng một bên nhìn nhé." Tề Cách bắt đầu chỉ huy. Lão phu nhân vội vàng đáp lời. Hôm qua, hai bà cháu đã cùng nhau chăm chú học các bước trồng cây, và cũng đã phân công sơ bộ, ví dụ như việc đào đất nặng nhọc này sẽ do Tề Cách làm. Tề Hồng và phu nhân tướng quân đứng xa nhìn, khóe miệng đều nở nụ cười. Trong ấn tượng của Tề Hồng và phu nhân tướng quân, Cách Tử thường ngày chỉ bầu bạn với mẫu thân đánh mạt chược, ngoài ra, dường như cũng chưa từng cùng mẫu thân làm một hoạt động nào có ý nghĩa hơn việc trồng cây vào mùa xuân này.
Tề Cách sức khỏe dồi dào, đào nhanh hơn các hài tử khác. Nhưng các hài tử khác tuy nhỏ, ví dụ như Đào Đào, cũng đều tự mình cầm xẻng đào đất, cũng không cho Bích Lạc đứng bên cạnh giúp đỡ, đều làm những việc mình có thể. Toàn bộ nhà trẻ ngập tràn không khí vui tươi, lại vô cùng khí thế! Các bé thực sự đang trồng cây, chứ không phải chỉ làm cho có lệ. Hơn nữa, điều đáng quý là, mỗi bé đều rất yêu thích, lại vô cùng chăm chú. Khi gặp khó khăn, không ai bỏ xẻng xuống, mặc kệ, để quản sự mụ mụ, nha hoàn, hoặc người làm vườn, tiểu đồng đứng bên cạnh đến giúp đỡ. Mà các bé sẽ lập tức quan sát một chút, xác định mình không thể làm được, rồi giơ tay ra hiệu, mời người làm vườn đến xem có chuyện gì. Người làm vườn cũng sẽ kiên nhẫn giảng giải cho các bé, gặp phải loại đất khác nhau thì phải làm thế nào. Thực ra trước đó đã có chuẩn bị bài rồi, vừa nãy cũng đã cố ý nhấn mạnh, người làm vườn vừa nói như vậy, các bé liền rất nhanh hiểu ra. Tề Cách vì có sức lực nên không hỏi người làm vườn, dựa vào sức mạnh của mình, cũng hì hục đào xong hố. Nhưng nghe người ta hỏi xong, cậu bé rất nhanh học được cách điều chỉnh phương pháp đào các loại đất khác nhau, tiết kiệm được không ít sức lực. Tề Hồng khoanh tay mỉm cười, cũng không ngừng gật gù.
Tề Cách quả thật là người đầu tiên đào xong hố sâu. Nhưng vì sợ làm lại, lại đưa tay mời người làm vườn đến xem, xác nhận cái hố này đào đã đúng chưa, có cần làm lại không. Người làm vườn nhìn một chút, đưa tay chạm vào, nói đào đã rất phù hợp! Vì Tề Cách làm vừa nhanh vừa tốt, người làm vườn mời các hài tử khác dừng lại, đến xem cái hố mà Tề Cách đã đào, vừa nhanh lại đạt yêu cầu. "Oa ~ Cách Cách ca ca, huynh thật lợi hại!" Đào Đào là người đầu tiên khen ngợi. Tề Cách vẫn còn có thể nhịn cười. Tiểu Thất cũng nói: "Sao mà đào nhanh thế!" Tiểu Bát cũng cảm thán: "Ta cũng đào được như vậy thì tốt quá!" Nụ cười trên mặt Tề Cách lại không nhịn được, ngay cả lão phu nhân cũng nhận thấy Tề Cách rất thích được mọi người tán thưởng, mà sự tán thưởng này là sự tán thưởng chân thực. "Tổ mẫu! Con muốn lấp đất!" Sự khích lệ là người thầy tốt nhất. Tề Cách rất nhanh chuyển sang bước tiếp theo. Các bé đều nhao nhao dừng lại vây xem, Thẩm Duyệt và Thông Thanh cũng đến gần. Bước tiếp theo là lấp đất, phải lấp lại một phần đất đã được xử lý, như vậy càng có lợi cho mầm cây nhỏ sinh trưởng. Tề Cách làm rất nhanh, nhưng vô cùng tỉ mỉ, không quên dùng xẻng nhấn nhấn đất, đảm bảo nền đất vững chắc. Thấy Tề Cách đã tiến triển gần xong, các hài tử khác cũng không cam chịu thua kém, cũng nhao nhao tiếp tục công việc đang dang dở, đặc biệt là Tiểu Ngũ: "Con cũng xong rồi!" Tiểu Ngũ hô to một tiếng, dường như đang ganh đua với Tề Cách vậy. Tề Cách cũng đang âm thầm so sức với Tiểu Ngũ. Kiểu tranh đua này không giống với đánh nhau, đánh nhau thì cứ đánh, thỏa mãn nhất thời, nhưng trồng cây là việc thực sự nhìn thấy kết quả.
"Tổ mẫu, chúng ta nên trồng cây rồi, người đỡ lấy nhé." Tề Cách đã ra dáng một vị quản gia nhỏ, sắp xếp các bước. Lão phu nhân vội vàng đáp lời. Tề Cách dựng mầm cây nhỏ lên, lão phu nhân quả thực theo yêu cầu của cháu mà đỡ lấy, hai bà cháu phối hợp ăn ý như trời sinh. Tề Cách thoắt trước thoắt sau, lại mời Thẩm Duyệt đến giúp xem cây con đã được dựng thẳng chưa, đợi đến khi xác nhận đã thẳng, lại nói với Tề gia lão phu nhân: "Tổ mẫu, cây con đã thẳng rồi, người đỡ đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng động nhé!" Dặn dò rõ ràng mạch lạc. Hơn nữa, có thể thấy hứng thú dạt dào đều hiện rõ trên mặt. Lão phu nhân đáp lời. Tề Cách liền bắt đầu tiếp tục lấp đất. Phần đất vừa đào được lấp lại một phần, hiện tại cây con trồng xong, lại sẽ đổ phần đất còn lại về, Tề Cách lại dặn dò lão phu nhân: "Tổ mẫu, người đừng nhúc nhích, con còn muốn xem đất đã." Lão phu nhân không hề hay, thực ra Tề Cách là một hài tử rất cẩn thận. Tề Cách đặt xẻng xuống. Theo phương pháp mà người làm vườn đã nói tuần trước, lần lượt giẫm chặt đất xung quanh cây con, lúc này, lại đổ hết phần đất còn lại về, nhưng đồng thời lại để hố cây thấp hơn so với xung quanh một chút. "Tổ mẫu, nên tưới nước." Tề Cách nhắc nhở. Lão phu nhân vội vàng nghe theo. Vì hôm nay nhân vật chính trồng cây đều là các bé, nên nước trong bình tưới không đựng quá đầy, lão phu nhân cầm cũng không khó khăn, rất nhanh đã tưới xong. Chờ lão phu nhân tưới xong nước, Tề Cách làm bước cuối cùng là phủ đất, chỉ chừa một lớp đất mỏng, toàn bộ quá trình trồng cây coi như đã hoàn thành.
Tề Hồng và phu nhân tướng quân nhìn thì không cảm thấy gì nhiều, nhưng quay đầu nhìn lại, riêng quá trình trồng cây này đã mất gần ba khắc đồng hồ. Trong ba khắc đồng hồ này, Tề Cách đều duy trì sự tập trung cao độ, lại luôn chủ đạo hoạt động trồng cây, đồng thời sẽ tìm người làm vườn xin giúp đỡ, cũng sẽ tỉ mỉ xác nhận những chi tiết nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống lần đầu tiên trồng cây, nhưng đây đích xác là lần đầu tiên cậu bé trồng cây. Tuy rằng Tề Cách đến nhà trẻ chưa lâu, chưa đầy bảy ngày, nhưng toàn bộ quá trình, Tề Hồng đã dần dần nhìn thấy sự thay đổi của Tề Cách. Thực ra không chỉ có Tề Hồng. Lão phu nhân cũng nhìn thấy rõ ràng, cháu trai mình từ chú Gấu Con chỉ biết đánh nhau trước kia, đến bây giờ biết đặt ra mục tiêu, biết sớm chuẩn bị cẩn thận, còn có thể cùng bà phân công tỉ mỉ, cầm xẻng từng chút xúc đất, vừa có nghị lực, lại có thể chịu khó, nhiều lần dùng chân giẫm đất, nhưng vẫn đảm bảo đất được lấp đúng chỗ, nhìn thế nào cũng không giống một hài tử năm, sáu tuổi. Cậu bé đang cố gắng làm một việc, một việc mà cậu có thể làm tốt, dù cho việc này rất khó. Mà điều đáng quý nhất là, bà và cậu bé cùng nhau làm. Nghe cậu bé chăm chú nói với bà: "Tổ mẫu đỡ lấy, tổ mẫu đừng nhúc nhích, tổ mẫu tưới nước, tổ mẫu chúng ta sắp xong rồi!" Khoảnh khắc này, bà từ trên người Tề Cách cảm nhận được cảm giác thành công của cậu bé, mà nguồn gốc của cảm giác thành công này, chính là từ Tề Cách tự mình, chứ không phải từ thân phận tiểu công tử phủ tướng quân. Lão phu nhân vui mừng nở nụ cười.
Vừa vặn nghe nói cây con của Tề Cách đã xong, Thẩm Duyệt tiến lên, mỉm cười với Tề Cách và lão phu nhân, lại hỏi Tề Cách: "Nghe nói mầm cây nhỏ của con đã trồng xong rồi?" Tề Cách kiêu ngạo gật đầu: "Vâng." "Để ta xem nào..." Thẩm Duyệt giả vờ kiểm tra tỉ mỉ, rồi chợt ngần ngừ nói: "A, hình như thiếu cái gì đó..." "A? Thiếu cái gì ạ!" Tề Cách căng thẳng. Cậu bé rõ ràng đã làm theo đúng yêu cầu, từng bước từng bước mà. Thẩm Duyệt từ phía sau lấy ra tấm biển đồng nhỏ ghi "Năm nào tháng nào ngày nào đó, Cách Tử cùng tổ mẫu cùng trồng", là lúc trước cậu bé cầm dụng cụ không cẩn thận làm rơi, bản thân cũng không chú ý. "Ai nha!" Tề Cách chợt phản ứng lại. Thẩm Duyệt đưa tay đưa cho cậu bé, Tề Cách vui mừng đón lấy, vừa nói với Tề gia lão phu nhân: "Tổ mẫu tổ mẫu! Mau tới! Chúng ta phải treo biển hiệu cho mầm cây nhỏ!" "A, đến rồi!" Lão phu nhân cũng rất vui mừng. Tề Cách thực ra rất hiếu thảo, cũng luôn ghi nhớ tổ mẫu của mình, tấm huy hiệu đồng nhỏ này là cùng tổ mẫu treo lên cho mầm cây nhỏ. "Đại công cáo thành! Cây con của con đã trồng xong rồi!!" Tề Cách lớn tiếng tuyên bố. Khoảnh khắc này, bất kể là Tề gia lão phu nhân, Tề tướng quân, hay phu nhân tướng quân, đều chưa từng thấy một Tề Cách vui mừng đến vậy, một Tề Cách tràn đầy cảm giác thành công.
Thẩm Duyệt tiến lên, ôn hòa cười nói: "Cách Tử, con có muốn trồng thêm chút hoa nhỏ và cỏ nhỏ không? Nơi này có hạt giống." Thẩm Duyệt chỉ vào phía trước mặt. Thực ra nhiệm vụ hoạt động thêm của buổi học hôm nay chỉ là trồng mầm cây nhỏ, thế nhưng Thẩm Duyệt cũng đã chuẩn bị sẵn hạt giống dư thừa. Tề Cách là người đầu tiên hoàn thành, hứng thú vẫn còn, "Này tổ mẫu, chúng ta cùng trồng xem!" Tề Cách mặt mày mong đợi nhìn về phía lão phu nhân. Lão phu nhân dừng một chút, ôn hòa nói: "Tổ mẫu hơi mệt chút, con cùng cha mẹ con cùng trồng đi." Thẩm Duyệt và Tề Cách hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, Tề Cách vẫy tay hô to: "Cha mẹ, chúng ta đến trồng hoa đi! Nơi này có hạt giống!"
Bỗng dưng, Tề Hồng và phu nhân tướng quân đều hơi choáng váng, nhìn Tề Cách hoan hô nhảy nhót, trong lòng họ nở hoa như gấm. "Cha, cha đào đất trước... Đúng rồi đúng rồi... Thế nhưng đừng đào sâu như vậy, sâu quá hạt hoa nhỏ sẽ không mọc được!" Đầu tiên là chỉ đạo Tề tướng quân đào đất. "Nương, nương tưới nước... A a, không thể tưới nhiều như vậy, hạt hoa nhỏ sẽ chết đuối, chỉ tưới chừng này là được rồi..." Sau đó chỉ đạo phu nhân tướng quân tưới nước. "Con đến phủ đất." Cuối cùng tự mình hoàn thành phần phủ đất cuối cùng. Một nhà ba người trồng hai hạt hoa nhỏ, vui vẻ hòa thuận, lại làm theo chỉ dẫn, trồng hai hạt cỏ nhỏ. Tề gia lão phu nhân nhìn cả nhà họ ba người sum vầy một chỗ, trong lòng khẽ dâng lên hơi ấm. Ánh mắt bà lại nhìn về phía Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt đang cùng Đào Đào và Bích Lạc một chỗ. Đào Đào cười nói: "A Duyệt A Duyệt, con có thể một lần trồng ba hạt giống không?" Thẩm Duyệt suy nghĩ một chút, không tỏ ý kiến, nhưng ôn hòa cười nói: "Ta nghĩ, chúng ta có thể thử một lần?" Đào Đào cười toe toét: "Vậy chúng ta trồng bốn hạt đi!" Còn không đợi Thẩm Duyệt mở miệng. Đào Đào lại ha ha ha ha cười, đổi ý: "Vẫn là trồng một hạt thôi, ha ha ha ha ha ha ha." Đào Đông Châu nhìn các bé mỗi người một nụ cười rạng rỡ, dường như toàn bộ nhà trẻ đều tràn ngập tiếng cười của chúng. Ý xuân dạt dào.
Đề xuất Xuyên Không: Xuyên Sách Tiểu Nha Hoàn Bị Các Nam Chính Nhắm Đến