Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1249: Hoàn toàn tiến hóa

Chương 259: Hoàn toàn tiến hóa.

“Viêm Thiên Tinh không phải không có vết nứt không gian sao?” Kiều Tang hỏi.

Michaele trầm giọng đáp: “Viêm Thiên Tinh thì không có, nhưng đây không tính là một vết nứt không gian hoàn chỉnh, nên chưa bị phát hiện.”

“Vậy đầu bên kia của vết nứt không gian dưới đáy vực là gì?” Kiều Tang lại hỏi.

Michaele trầm ngâm chốc lát, đáp: “Một không gian hư vô, bên trong hẳn là không có sinh vật sống nào. Khe hở xuất hiện có lẽ là do không gian bên dưới cực độ bất ổn gây ra. Nếu như có sinh vật ở đầu bên kia, Ngự Thú Liên Minh chắc chắn đã sớm phái người đến dò xét rồi.”

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như bên dưới là không gian nổ tung do vết nứt không gian bất ổn gây ra, Cương Bảo dù có tiến hóa đến Hoàng cấp, phòng ngự tuyệt đối cũng ít nhất phải đạt đến trình độ đại thành mới có thể hoạt động được một đoạn ngắn thời gian ở đó.”

“Đoạn thời gian ngắn ngủi này, có khi còn chưa đến 10 giây.” Kiều Tang suy tư nói: “Vết nứt không gian cần thời gian để hình thành, dù có nổ tung cũng không thể nổ tung liên tục được.”

Michaele nhìn về phía nàng: “Ý của cô là?”

“Chúng ta có thể dùng thế thân để dò xét thời gian nổ tung của vết nứt không gian, sau đó lợi dụng khoảng thời gian không có nổ tung để đi xuống. Như vậy sẽ có thêm thời gian để tìm kiếm.” Kiều Tang nói.

Michaele nghe vậy, không nói thêm gì, xem như ngầm thừa nhận phương án này. Hiện tại Cương Bảo cũng đang ăn Bách Phong Quả, quan trọng nhất vẫn là để nó tiến hóa đến Hoàng cấp trước đã.

“Nếu đã dò xét xong, vậy chúng ta về trước đã, chờ lần sau Cương Bảo hoàn toàn tiến hóa rồi đến.” Michaele liếc nhìn Hạ Lạp Lạp đang nghẹn đỏ mặt trong lòng Kiều Tang rồi nói.

Hạ Lạp Lạp thích không khí trong lành, mà ở đây khắp nơi đều là Tử Linh Thảo, mùi vị không dễ chịu lắm, vẫn nên về sớm một chút thì hơn.

“Chờ đã.” Kiều Tang nói, nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo: “Đem Tử Linh Thảo ở đây hái về hết.”

“Tìm tìm?” Tiểu Tầm Bảo sửng sốt. Tử Linh Thảo, những cây cỏ màu đen này sao?

Kiều Tang “Ừm” một tiếng: “Hấp thu những cây Tử Linh Thảo này có thể tăng thêm năng lượng cho ngươi.”

“Tìm tìm!” Tiểu Tầm Bảo vui vẻ kêu một tiếng, nhanh chóng thi triển thế thân, bắt đầu cùng mình hái Tử Linh Thảo.

“Thanh thanh.” Thanh Bảo che miệng mũi, lộ vẻ ghét bỏ, kêu một tiếng, ý nói phải hái đến bao giờ mới xong nếu cứ như thế này. Nói xong, trên mặt đất nổi lên một cơn gió lớn. Trong cơn cuồng phong mãnh liệt, từng cây Tử Linh Thảo bị bẻ gãy, cuốn lên, không ngừng xoay quanh theo gió.

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo thấy thế, nhanh chóng lấy xuống vòng tròn, biến nó thành lớn. Thanh Bảo khống chế cuồng phong, đem từng cây Tử Linh Thảo thổi vào trong vòng tròn.

Michaele thấy cảnh này, nhịn không được nói: “Nhiều Tử Linh Thảo như vậy, Dạ Hoàn Vương e là không hấp thu hết được.”

Tử Linh Thảo có thể giúp sủng thú hệ U Linh tăng thêm năng lượng là thật, nhưng đến giai đoạn Vương cấp này, khả năng gia tăng năng lượng lại cực kỳ có hạn. Hơn nữa, việc hấp thu Tử Linh Thảo lại vô cùng khó chịu, hầu như không có sủng thú hệ U Linh nào sau khi hấp thu Tử Linh Thảo mà còn muốn hấp thu lần nữa.

Nghe nói Viêm Thiên Tinh từng có một vị Ngự Thú Sư, đặc biệt mua Tử Linh Thảo để sủng thú hệ U Linh của mình hấp thu. Sau khi hấp thu, con sủng thú hệ U Linh đó đã trực tiếp tuyệt giao với Ngự Thú Sư của mình. Khi được phỏng vấn, nó còn nói Ngự Thú Sư ngược đãi mình, sau này, nhờ sự điều tiết của sủng thú hệ tâm linh, mối quan hệ mới trở lại tốt đẹp.

Trước khi đến, nàng đã biết ở đây có Tử Linh Thảo, nhưng cũng vì những điều liên quan đến Tử Linh Thảo mà nàng không hề nghĩ đến việc hái chúng để Dạ Hoàn Vương hấp thu.

“Nó sẽ hấp thu.” Kiều Tang vừa cười vừa nói.

Hiện tại chính là giai đoạn Tiểu Tầm Bảo cần mạnh lên, dù có khổ đến mấy nó cũng sẽ hấp thu Tử Linh Thảo. Một cây Tử Linh Thảo đối với sủng thú hệ U Linh cấp Vương có hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, nhưng nhiều Tử Linh Thảo như vậy gộp lại, đủ để Tiểu Tầm Bảo cảm nhận được năng lượng tăng thêm rõ rệt.

Với vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày của Dạ Hoàn Vương, dù có hấp thu Tử Linh Thảo, hẳn là cũng sẽ không đến mức sống dở chết dở...

Michaele hồi tưởng lại dáng vẻ Tiểu Tầm Bảo nghe lời Kiều Tang từ trước đến nay, không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, Tử Linh Thảo trên vách huyền nhai đều bị cuồng phong cuốn lên, thổi vào trong vòng tròn của Tiểu Tầm Bảo.

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo vừa đeo vòng tròn trở lại tai, vừa kêu một tiếng.

Quả nhiên vẫn là cách hái của ngươi nhanh hơn một chút.

“Thanh thanh.” Thanh Bảo nhếch miệng, kêu một tiếng, biểu thị đó là đương nhiên.

Tiếng nói vừa dứt, Phún Già Mỹ bên cạnh mắt nổi lên lam quang.

Một đám bóng dáng rất nhanh biến mất tại chỗ.

Lá cây run run, trên một gốc đại thụ che trời cách vách núi không xa, một con Âm Sư Điểu nhìn chằm chằm vị trí Kiều Tang và các nàng biến mất một lúc sau, vỗ cánh, bay về phía không trung.

***

Trên đồng cỏ.

Long Đại Vương mở to mắt.

Kiều Tang và Michaele cùng với Nha Bảo bọn chúng trống rỗng xuất hiện.

“Ma ma?” Long Đại Vương nhìn Phún Già Mỹ, lộ vẻ bất mãn, kêu một tiếng.

Vừa rồi sao không dẫn ta đi cùng?

Bởi vì dẫn ngươi đi không có tác dụng gì... Phún Già Mỹ hướng Cương Bảo và Đình Bảo nháy mắt ra hiệu, kêu một tiếng: “Phún Phún.”

Hai tiểu gia hỏa này còn cần ngươi ở lại trông chừng.

“Ma ma.” Long Đại Vương nghe được lời giải thích này, thoải mái hơn, lộ vẻ “Ngươi không nói sớm” rồi kêu một tiếng.

Phún Già Mỹ không để ý đến nó nữa, quay đầu nhìn về phía Cứu Bất Cô.

Chỉ thấy Cứu Bất Cô ngước đầu nhìn lên bầu trời, một bộ dáng vẻ ưu thương, không biết đang suy nghĩ gì. Phún Già Mỹ chợt nhớ tới dáng vẻ trước kia của nó, nội tâm rất là cảm khái.

Cương Bảo đang ăn Bách Phong Quả, không hỏi nhiều về tình hình vách núi hư không bên kia. Bằng vào lực ràng buộc với Ngự Thú Sư của mình, nó đã biết vách núi hư không là một tình huống như thế nào.

“Lộc cộc...” Bỗng nhiên, bụng Nha Bảo kêu một tiếng.

Đến giờ cơm...

Kiều Tang nhớ ra điều gì đó, hai tay kết ấn.

Trong tinh trận màu tím khổng lồ thần bí, kèm theo tuyết trắng đột nhiên rơi xuống đầy trời, bóng dáng Lộ Bảo hiện ra.

“Cát Tư!” Đầu Cát Tư Đản chui ra từ ba lô, nó nhìn tuyết rơi đầy trời, lộ vẻ hưng phấn, nhảy ra khỏi ba lô, vui vẻ lăn lộn trên đồng cỏ.

“Hạ Hạ...” Hạ Lạp Lạp ngẩng đầu, ngẩn người nhìn bông tuyết từ trên trời giáng xuống.

Không ít sủng thú hoang dã ẩn nấp cũng ngẩng đầu, lộ vẻ ngây ngốc, nhìn cảnh tuyết rơi trên bầu trời này.

Bông tuyết bay lả tả, rơi vào mặt Cứu Bất Cô, nó ngẩn người, chợt cảm ứng được điều gì, quay đầu nhìn về phía Lộ Bảo mới xuất hiện từ trong tinh trận.

Đồng tử Cứu Bất Cô hơi co lại, lộ vẻ kinh diễm, sau đó nó nghĩ tới điều gì, nhanh chóng từ trong khuôn mặt quỷ màu trắng mọc ra trên bụng móc ra một tấm hình.

Nhìn dáng vẻ Tiếu Nhãn Dạ Linh trên tấm ảnh, trên thân Cứu Bất Cô lần nữa tản mát ra khí chất ưu thương cô độc.

“Đình đình...” Trong tuyết rơi đầy trời, Đình Bảo mở to mắt.

Không bao lâu, bông tuyết không còn rơi xuống.

“Chúng ta ăn trước đã.” Kiều Tang nói.

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo lấy xuống vòng tròn, nhanh chóng từ bên trong móc ra năng lượng hoàn cùng với một đống cây quả.

“Cương tù.” Cương Bảo thấy thế, kêu một tiếng, biểu thị không cần lấy phần đồ ăn của nó ra, nó ăn Bách Phong Quả là được rồi.

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo gật đầu một cái, sau đó nghĩ tới điều gì, từ vòng tròn ôm ra một đống Tử Linh Thảo.

Michaele liếc nó một cái.

“Thanh thanh!” Thanh Bảo lúc này ghét bỏ bay tới một bên.

Kiều Tang sửng sốt một chút, nói: “Ăn bữa chính trước đã, lát nữa hãy hấp thu Tử Linh Thảo.”

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo ôm Tử Linh Thảo đến một nơi cách xa những đồ ăn còn lại một chút, kêu một tiếng, biểu thị bữa chính của mình sẽ không ăn, nhiều Tử Linh Thảo như vậy, đủ để mình hấp thu no rồi.

Ngược lại cũng đúng... Kiều Tang nói: “Nếu không hấp thu được thì đừng miễn cưỡng, chúng ta có thể chia ra nhiều lần hấp thu.”

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo không để ý kêu một tiếng, biểu thị Bách Phong Quả của lão Tứ còn nhiều hơn Tử Linh Thảo của nó, nó đều có thể hấp thu nhiều như vậy, mình làm sao có thể không hấp thu được.

Hai ta nói hoàn toàn không phải một chuyện... Kiều Tang ngồi xếp bằng xuống, một bên cầm lấy bánh mì, mở bao bì bên ngoài, một bên nhắc nhở: “Tử Linh Thảo khi hấp thu có vị hơi đắng.”

“Tìm tìm ~” Tiểu Tầm Bảo toét miệng kêu một tiếng.

Nó không sợ đắng. Nói xong, đem Tử Linh Thảo nhét vào trong miệng, nhai hai cái.

“Tìm tìm!” Một giây sau, Tiểu Tầm Bảo sắc mặt đại biến, nhanh chóng phun Tử Linh Thảo ra.

Thật là khổ! Nôn ra nó còn cảm thấy chưa đủ, lại “Phi phi” hai cái.

Hai người cùng một đám sủng thú ánh mắt cùng nhau nhìn sang.

Ta liền nói Dạ Hoàn Vương không hấp thu được... Michaele tự nhủ trong lòng.

“Ngươi có thể phối thêm những thứ ăn ngon hơn một chút cùng nhau hấp thu.” Kiều Tang nói.

Tiểu Tầm Bảo khổ cái khuôn mặt, vừa định nói mình không muốn hấp thu Tử Linh Thảo, quá khổ rồi.

Lại vào lúc này, Thanh Bảo cười ha hả: “Thanh thanh!”

Ha ha ha, ngươi còn sợ đắng!

Tiểu Tầm Bảo lập tức đem lời còn chưa kịp nói nuốt trở vào, cậy mạnh kêu một tiếng: “Tìm tìm!”

Nó mới không sợ đắng, nó chẳng qua là cảm thấy Tử Linh Thảo mùi vị không giống nghe dễ ngửi như vậy.

“Nha nha...” Nha Bảo một bên ăn năng lượng hoàn, vừa kêu một tiếng, biểu thị ngươi nếu cảm thấy đắng thì đừng hấp thu trước, tới ăn năng lượng hoàn.

Tiểu Tầm Bảo mắt sáng lên, vừa định đáp ứng, Thanh Bảo dùng ngữ khí cười nhạo lại kêu một tiếng: “Thanh thanh.”

Sợ đắng lại không thừa nhận, cũng không biết là ai mới đem Tử Linh Thảo bỏ vào trong miệng liền phun ra kêu thật là khổ.

“Tìm tìm!” Tiểu Tầm Bảo miệng cong lên, nhìn đầy đất Tử Linh Thảo, quyết định chắc chắn, thật nhiều thật nhiều móng vuốt nhét vào trong miệng mình.

Một bên đút lấy, nó còn một bên mạnh miệng hướng Thanh Bảo kêu một tiếng: “Tìm tìm, uyết...”

Nhìn thấy không, nó mới không sợ đắng...

Thanh Bảo nhìn Tiểu Tầm Bảo một bên ăn Tử Linh Thảo, một bên ác tâm, trong mắt lại chứa đầy nước mắt dáng vẻ, trầm mặc lại.

Xem ra cỏ này thật sự đắng... Kiều Tang có chút không nhìn nổi, từ trong một đống cây quả Tiểu Tầm Bảo trước kia lấy ra, xuất ra mấy cái mang vị ngọt, đưa tới, nói: “Ăn chút ngọt ép một chút hương vị.”

Tiểu Tầm Bảo muốn tiếp nhận, lại nhìn thấy Thanh Bảo đang theo dõi chính mình, đem vừa vươn ra móng vuốt phi tốc rụt trở về, nghiêng đầu qua một bên, kêu một tiếng: “Tìm tìm!”

Nó không đắng! Nó không ăn!

Kiều Tang: “...”

Kiều Tang liếc mắt nhìn Thanh Bảo bên cạnh, ý thức được điều gì, nói: “Ta không phải là để át vị đắng, Tử Linh Thảo có chút khó ăn, ngươi có thể phối thêm những cây quả này ăn, như vậy thì dễ nuốt xuống một chút.”

Tiểu Tầm Bảo trộm xem xét Thanh Bảo một mắt, gặp Thanh Bảo không tiếp tục chế giễu nó, nhịn xuống lập tức lấy ra cây quả gặm xúc động, lộ ra “Vậy được rồi” biểu lộ, tiếp nhận cây quả, ăn một miếng.

Hương vị ngọt ngào tràn vào trong miệng, Tiểu Tầm Bảo cũng lại nhẫn nại không đi xuống, ôm cây quả, hai ba lần liền gặm sạch sẽ.

Thời gian kế tiếp, Tiểu Tầm Bảo ăn một miếng Tử Linh Thảo ăn một gốc cây quả, ăn một miếng Tử Linh Thảo ăn một gốc cây quả... Nó biểu lộ đau đớn, thỉnh thoảng còn “Leng keng” hai tiếng.

Dạ Hoàn Vương mặc dù bình thường nhìn thích chơi, nhưng ở trên một số chuyện ý chí lực vẫn là viễn siêu các sủng thú khác... Michaele liếc mắt nhìn Tiểu Tầm Bảo, nội tâm cảm khái.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Bất tri bất giác, hai ngày thời gian đi qua.

Cương Bảo nuốt xuống viên Bách Phong Quả cuối cùng, ợ một cái, kêu một tiếng: “Cương tù.”

Nó đã ăn xong.

Kiều Tang quan sát Cương Bảo, nói: “Xem ra nhiều Bách Phong Quả như vậy còn chưa đủ để ngươi triệt để tiến hóa, ta lại đi tìm Âm Phán Linh lấy ít.”

Đang tại minh tưởng Michaele mở to mắt, nói: “Không cần, Âm Sư Điểu đã đem Bách Phong Quả đưa tới.”

Kiều Tang nghe vậy, chợt cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một đoàn Âm Sư Điểu lại ngậm từng quả Bách Phong Quả hướng về bên này bay tới.

Kiều Tang cười nói: “Xem ra hai ngày này bị Âm Sư Điểu giám sát vẫn có chỗ tốt, tránh khỏi ta đi một chuyến.”

Nàng sớm đã cảm ứng được, hai ngày này vô luận đi nơi nào, phụ cận đều có một con hoặc nhiều con Âm Sư Điểu đang giám thị chính mình.

Rất nhanh, Âm Sư Điểu nhóm sau khi để xuống Bách Phong Quả, liền vỗ cánh rời đi.

Cương Bảo mở miệng ngậm Bách Phong Quả, tiếp tục ăn.

Cách đó không xa, Tiểu Tầm Bảo mặt lộ vẻ món ăn, đồng dạng đang hấp thu Tử Linh Thảo.

Rõ ràng sau khi hấp thu thể nội đang gia tăng năng lượng, nó lại như đang ăn độc dược làm tiêu hao năng lượng, sắc mặt càng ăn càng kém.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lại qua một ngày, Cương Bảo bỗng nhiên ngừng ăn Bách Phong Quả, trong đầu kêu một tiếng: “Cương tù.”

Ta cảm giác ta sắp tiến hóa.

Kiều Tang cấp tốc ý thức đi vào Ngự Thú Điển, lật đến trang có liên quan đến Cương Bảo.

【 Tên: Cương Tù Khải Ân 】【 Thuộc tính: Thép, phi hành 】【 Đẳng cấp: Vương cấp (9999995/10000000)+】

Chỉ kém 5 điểm số... Kiều Tang giật mình, chợt nghĩ tới điều gì, cũng không có lập tức thêm điểm số vào, mà là ý thức quay về thực tế, nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo, nói: “Tiểu Tầm Bảo, trước tiên đừng hấp thu, đem Độn Xảo Thạch lấy ra.”

“Tìm tìm...” Tiểu Tầm Bảo lấy xuống vòng tròn, biến nó thành lớn, có chút chết lặng đem đầu chui vào.

Michaele ý thức được điều gì, hỏi: “Cương Bảo sắp tiến hóa?”

Kiều Tang “Ừm” một tiếng: “Vừa mới Cương Bảo nói cảm thấy chính mình sắp tiến hóa.”

Michaele cẩn thận nói: “Hay là muốn thử xem năng lượng.”

Kỳ thực không cần đo, các loại Độn Xảo Thạch gặm ăn sau, Cương Bảo hẳn là liền sẽ trực tiếp tiến hóa... Kiều Tang gật đầu nói: “Biết rồi.”

Mặc dù Độn Xảo Thạch sau khi phục dụng hiệu quả không phải tăng thêm năng lượng, nhưng xem như thiên tài địa bảo, ăn vào sau ít nhiều cũng sẽ tăng thêm một số năng lượng cho sủng thú, ít nhất 5 điểm số chắc chắn là có thể.

Lúc nói chuyện, Tiểu Tầm Bảo đem Độn Xảo Thạch lấy ra, bỏ trên đất.

Cương Bảo nhìn về phía Ngự Thú Sư của mình.

Kiều Tang hướng nó gật đầu một cái.

Cương Bảo nhìn về phía Độn Xảo Thạch trên đất, hé miệng.

Cùng lúc đó, một đạo hư ảnh khổng lồ màu đen chừng 50m, hoàn toàn nhất trí với ngoại luân khuếch của Cương Bảo bỗng nhiên xuất hiện, hướng phía Độn Xảo Thạch bên dưới táp tới.

“Răng rắc” một tiếng, Độn Xảo Thạch dễ dàng bị cắn nát ra.

Không bao lâu, Độn Xảo Thạch liền bị Cương Bảo hoàn toàn nuốt xuống.

Michaele mở miệng nói: “Bây giờ có thể đem năng lượng kiểm tra...”

Thanh âm của nàng im bặt mà dừng.

Trên thân Cương Bảo trước mặt đã sáng lên bạch quang chói mắt.

Lần này, là hoàn toàn tiến hóa... Kiều Tang nhìn bạch quang trước mắt, tim đập không thể tránh khỏi tăng nhanh một cái chớp mắt.

Đề xuất Cổ Đại: Nữ Phụ Ác Độc Góa Phụ? Phu Huynh, Người Ta Sợ Lắm
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Linh Hoàng

Trả lời

13 giờ trước

Hay muốn xỉu típ đi ad ơi

Ẩn danh

Nhi Nhi

Trả lời

17 giờ trước

Nha Bảo quá đỉnh rồi

Ẩn danh

Nguyễn thị thảo trang

Trả lời

1 ngày trước

Trời má ơi Long địa vương:)))) hài chết bảo sao tự nhiên tốt tính

Ẩn danh

Quyen Tra

Trả lời

1 ngày trước

Ngầu quá nha bảo ơi, thà hòa chứ k để thua

Ẩn danh

y ngo

Trả lời

1 ngày trước

Huhu cảm ơn tác giả vì đã dịch chuyện. Truyện hay quá

Ẩn danh

lacnhat

Trả lời

1 ngày trước

Cảm ơn vì đã dịch. ^^

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

Trả lời

1 ngày trước

Tác giả hôm qua nghỉ. Này sát tiến độ tác giả rồi hôm nào không có chương nghĩa là tác nghỉ nha.

Ẩn danh

Cua Dịu Dàng

1 ngày trước

cảm ơn chủ nhà đã dịch Nha Bảo chiến đấu tuyệt vời quá. 1 địch 3 luôn. Yêu em quá chừng <3

Ẩn danh

Nhi Nhi

Trả lời

1 ngày trước

Huhu ad hóng chương mới ad ơi

Ẩn danh

Quyen Tra

Trả lời

2 ngày trước

Sáng h vô ra mấy lượt, hóng chương mới

Ẩn danh

Nhi Nhi

Trả lời

2 ngày trước

Ngày nào cũng phải vô xem mấy lần xem có chap mới chưa🥲