Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1244: Âm Sư Điểu

**Chương 254: Âm Sư Điểu

Nói xong, nó cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Kiều Tang thấy vậy, sửng sốt một chút, hỏi: “Long Đại Vương đang làm gì vậy?”

“Nó đang liên lạc Kỳ Vũ Phượng.” Michaele đáp.

Liên lạc Kỳ Vũ Phượng? Giọng Kiều Tang mang theo vài phần kinh ngạc, mấy phần kinh hỉ, hỏi: “Long Đại Vương quen Kỳ Vũ Phượng sao?”

Michaele cười “Ừm” một tiếng: “Trước khi ta quyết định đến Đảo Phi Điểu, Long Đại Vương từng nhắc với ta rằng nó đã gặp Kỳ Vũ Phượng tại buổi tụ hội Đệ Thập Tịch và cũng đã trao đổi phương thức liên lạc.”

Vài phần kinh ngạc trong giọng Kiều Tang hoàn toàn chuyển thành kinh hỉ, nàng nói: “Vậy thì thật là quá tốt!”

Nói xong, nàng chợt nghĩ tới điều gì, lại có chút chần chừ: “Thế nhưng ta nhớ Long Đại Vương đã tham gia buổi tụ hội Đệ Thập Tịch từ rất lâu rồi, liệu Kỳ Vũ Phượng còn nhớ nó không?”

Ta cũng không rõ nữa... Michaele nhìn về phía Long Đại Vương, chờ đợi câu trả lời của nó.

“Ma ma.” Long Đại Vương lộ ra vẻ mặt “Ngươi đang nói cái gì vậy”, ngạo nghễ kêu một tiếng.

Nó là ai chứ, tộc trưởng tộc tiểu mài long, sao Kỳ Vũ Phượng có thể không nhớ nó được.

Để chứng minh lời mình nói, Long Đại Vương sau khi gọi thông số điện thoại, đặt máy lên bàn trà, đặc biệt nhấn nút khuếch đại âm thanh. Nha Bảo và những người khác cùng nhìn về phía điện thoại.

Điện thoại “tút tút” vang lên, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Không lâu sau, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Xin lỗi, điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

“Ma ma.” Long Đại Vương không thèm để ý kêu một tiếng, ý rằng Kỳ Vũ Phượng có thể đang bận.

“Vậy thì đợi một lát rồi liên lạc lại.” Michaele nói.

“Ma ma.” Long Đại Vương kêu một tiếng, ý rằng nó đồng ý.

Kiều Tang tất nhiên không có ý kiến, bắt đầu bảo Tiểu Tầm Bảo lấy ra một số vật dụng thiết yếu từ trong vòng tròn. Đợi đến khi đã lấy ra đủ mọi thứ cần thiết, Long Đại Vương lại lần nữa bấm điện thoại, nhấn nút khuếch đại âm thanh.

Mấy chục giây sau, điện thoại lại vang lên giọng nữ quen thuộc ấy: “Xin lỗi, điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Long Đại Vương nhíu mày.

“Hay là tối nay gọi lại?” Michaele đề nghị.

“Ma ma.” Long Đại Vương kêu một tiếng, ý rằng nó sẽ thử lại lần nữa. Nói xong, nó bấm số.

Lần này, chỉ “tút tút” hai tiếng, điện thoại đã được kết nối.

Cuối cùng cũng kết nối được... Mắt Kiều Tang và Nha Bảo cùng sáng lên.

Long Đại Vương nhếch miệng, vừa định nói chuyện thì đầu dây bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nóng nảy bất thường: “Cầu mưa!” “Cầu mưa!” “Cầu mưa!”

Ngươi là ai vậy! Sao cứ gọi điện thoại cho ta mãi thế! Còn gọi nữa ta nhấn chìm ngươi đấy, tin không!

Lời vừa dứt, Kiều Tang, Michaele cùng Nha Bảo đồng loạt nhìn Long Đại Vương với ánh mắt kinh ngạc.

... Long Đại Vương cố giữ thể diện, kêu một tiếng: “Ma ma.”

Nó là tộc trưởng tộc tiểu mài long.

“Cầu mưa!” “Cầu mưa!” Giọng Kỳ Vũ Phượng vẫn nóng nảy như cũ.

Không biết! Đừng làm phiền ta! Đừng gọi điện thoại cho ta nữa! Nói xong, cô ta cúp máy.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Vài giây sau, Nha Bảo nhìn Long Đại Vương kêu một tiếng: “Nha nha?”

Ngươi không phải nói Cầu Vũ Điểu sẽ nhớ ngươi sao, nhưng sao nó lại nói không biết ngươi, còn cúp điện thoại của ngươi nữa?

Vẻ mặt nó vừa nghi hoặc vừa nghiêm túc, ngữ khí không hề có ý chế giễu, có thể thấy rõ chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi. Long Đại Vương vốn đã cứng nhắc nay lại càng thêm cứng nhắc.

Nha Bảo của ta ơi... Kiều Tang hắng giọng một cái, nói đỡ lời: “Có thể là buổi tụ hội đã quá lâu rồi, Cầu Vũ Điểu trí nhớ không tốt, hoặc lúc đó nó không ghi chú lại, tưởng là số điện thoại lừa đảo nào đó. Trước đây ta cũng từng nhầm rất nhiều số điện thoại là số lừa đảo.”

“Nha nha.” Nha Bảo lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.

Sắc mặt Long Đại Vương hơi chuyển biến tốt hơn một chút, kéo giọng kêu một tiếng: “Ma ma.”

Từ sau buổi tụ hội, nó thật sự chưa từng liên lạc lại với Kỳ Vũ Phượng.

Michaele: “...”

“Kỳ Vũ Phượng không nhớ Long Đại Vương cũng không sao, chúng ta có số điện thoại của nó, vẫn có thể tìm được nó.” Michaele nói.

“Ma ma!” Long Đại Vương nghe xong, lập tức nhe răng kêu một tiếng.

Vậy mà ngươi còn bảo ta gọi điện thoại cho nó! Không phải ngươi nói quen nó sao! Ai mà ngờ Kỳ Vũ Phượng không biết ngươi, còn trực tiếp cúp máy của ngươi nữa chứ!

Michaele dùng ánh mắt đáp lại. Nàng rốt cuộc cũng giữ lại cho Long Đại Vương chút thể diện, không nói thẳng ra mà nói: “Ta cũng vừa mới nghĩ đến, có thể nhờ Quy Luân Tái Nhĩ định vị trực tiếp Kỳ Vũ Phượng thông qua số điện thoại di động của nó.”

Long Đại Vương hiểu ý ánh mắt của Ngự thú sư nhà mình, thân thể nó hơi cứng lại, vì sĩ diện mà hừ lạnh một tiếng, rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Kiều Tang nghe vậy, đầu tiên là vui mừng, chợt chần chừ nói: “Muốn nhờ Quy Luân Tái Nhĩ giúp tìm vị trí của Kỳ Vũ Phượng, chắc là phải tốn tích phân nhỉ?”

Michaele nhìn nàng một cái: “Có những tích phân nên dùng thì cứ dùng.”

Cũng đúng, tích phân dùng để làm gì chứ, chẳng phải là để trở nên mạnh mẽ sao... Kiều Tang liếc nhìn Cương Bảo, gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ liên hệ Quy Luân Tái Nhĩ ngay bây giờ.”

Nói xong, nàng lấy điện thoại di động ra, tìm giao diện trò chuyện với Quy Luân Tái Nhĩ, gửi tin nhắn: 【Có thể giúp ta tìm vị trí của Kỳ Vũ Phượng không?】

【Quy Luân Tái Nhĩ: Con nào Kỳ Vũ Phượng?】

【Kỳ Vũ Phượng trên Đảo Phi Điểu ấy.】

【Quy Luân Tái Nhĩ: Nó có lên mạng không?】

【Chắc là có, Long Đại Vương còn có số điện thoại của nó mà.】

【Quy Luân Tái Nhĩ: Đưa số điện thoại của Kỳ Vũ Phượng cho ta.】

Kiều Tang lúc này tìm Long Đại Vương xin số điện thoại của Kỳ Vũ Phượng rồi gửi qua.

Một lát sau, một địa chỉ được gửi tới. Kiều Tang vừa mới chuẩn bị tiến hành định vị, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại: 【20 giờ 07 phút đã thanh toán 3 tích phân cho Quy Luân Tái Nhĩ để mua thông tin.】

Kiều Tang trầm mặc một chút, coi như mình không thấy, tiếp tục định vị.

“Thế nào rồi, Quy Luân Tái Nhĩ đã tìm được vị trí của Kỳ Vũ Phượng chưa?” Michaele hỏi.

Kiều Tang “Ừm” một tiếng: “Ngay tại một vị trí cách chúng ta 68 km.”

“Ở đâu?” Michaele lại hỏi.

Kiều Tang nhìn địa chỉ hiện ra trên màn hình, nói: “Âm Điểu Cốc.” Dừng một chút, nàng nói bổ sung: “Trên đó chỉ hiển thị Âm Điểu Cốc, không ghi rõ địa chỉ cụ thể.”

Michaele suy tư mấy giây, nhíu mày, nói: “Nếu là Âm Điểu Cốc thì chúng ta không thể đi thẳng qua được.”

Kiều Tang sửng sốt một chút: “Vì sao?”

“Ma ma.” “Ma ma.” Long Đại Vương kêu hai tiếng.

Bởi vì Âm Điểu Cốc là địa bàn của Âm Sư Điểu, chủng tộc này ghét nhất việc người khác tự tiện đến lãnh địa của chúng mà không có sự cho phép. Nếu không được cho phép mà đi thẳng vào, sẽ bị tất cả các loài chim sủng thú trong cốc tấn công, tính khí rất xấu.

Cái tên này, còn có tư cách nói người khác tính khí hỏng sao... Michaele nội tâm chửi thầm một lần, gật đầu nói: “Không sai.” Nàng không đặc biệt phiên dịch lời Long Đại Vương nói, nàng biết với lực ràng buộc hiện tại của Kiều Tang và Cương Bảo, không cần phiên dịch cũng có thể hiểu lời sủng thú.

Kiều Tang trầm ngâm chốc lát, nói: “Có Phún Già Mỹ và Long Đại Vương ở đây, đến lúc đó cảm giác áp bách vừa ra, Âm Sư Điểu cũng không dám tấn công chúng ta chứ?” Nàng nhớ Âm Sư Điểu là chủng tộc có trí thông minh khá tốt, chỉ cần sủng thú có trí thông minh ổn, sẽ không tùy tiện tấn công những sủng thú mạnh hơn mình quá nhiều.

Michaele ngồi trên ghế sofa rộng lớn, nhìn về phía nàng, nói: “Ngươi có biết vì sao Đảo Phi Điểu là địa bàn của Kỳ Vũ Phượng, mà vẫn đặc biệt phân ra một khu vực cho chủng tộc Âm Sư Điểu làm nơi trú ngụ không?”

Kiều Tang suy đoán nói: “Có phải Kỳ Vũ Phượng và chủng tộc Âm Sư Điểu có quan hệ rất tốt không?” Bằng không, vì sao vị trí của Kỳ Vũ Phượng lại ở Âm Điểu Cốc.

Michaele trầm mặc một chút, câu trả lời này là nàng không nghĩ tới.

“Trong nhóm Âm Sư Điểu đã xuất hiện một Âm Phán Linh.” Michaele nói: “Âm Phán Linh là sủng thú cấp Đế, bản thân có thể tự mình muốn một khối địa bàn trên đảo, nhưng vị trí Âm Điểu Cốc trên Đảo Phi Điểu đặc biệt thích hợp cho nhóm Âm Sư Điểu cư trú, nên Âm Phán Linh đã tìm Kỳ Vũ Phượng để xin.”

“Nghe nói là thông qua đối chiến, Âm Phán Linh đã chiến thắng Kỳ Vũ Phượng, cho nên Kỳ Vũ Phượng đã nhường Âm Điểu Cốc cho Âm Phán Linh.”

Ý tứ chính là Âm Phán Linh mạnh hơn Kỳ Vũ Phượng. Kiều Tang nghe hiểu rồi, khó hiểu nói: “Phún Già Mỹ không phải mạnh hơn Âm Phán Linh sao?”

“Phún phún.” Phún Già Mỹ sửng sốt một chút, kêu một tiếng. Nó đương nhiên mạnh hơn Âm Phán Linh.

“Vậy chúng ta còn có gì phải sợ.” Kiều Tang nói.

“Ngươi còn chưa hiểu ý ta.” Michaele đứng lên, đi tới trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình đồ uống, nói: “Âm Sư Đảo là do Kỳ Vũ Phượng tự mình chia cho Âm Phán Linh, quy tắc trong sơn cốc này cũng là do Kỳ Vũ Phượng ngầm thừa nhận.”

“Hiện nay Kỳ Vũ Phượng vừa lúc đang ở trong Âm Điểu Cốc, nếu chúng ta không dựa theo quy tắc mà nó công nhận để tùy tiện tiến vào, ngươi cảm thấy Kỳ Vũ Phượng còn có thể nói chuyện tử tế với chúng ta không?”

Kiều Tang hồi tưởng lại cuộc điện thoại của Long Đại Vương cách đây không lâu, thở dài nói: “Sẽ không.”

“Cho nên nói, chúng ta không thể đi thẳng qua.” Michaele một lần nữa ngồi trở lại ghế sofa, nói.

Kiều Tang cau mày nói: “Vậy chúng ta phải làm sao để liên lạc với Kỳ Vũ Phượng?” Mặc dù với thực lực của Michaele lão sư, chắc chắn là mạnh hơn Kỳ Vũ Phượng, nhưng đây là địa bàn của Kỳ Vũ Phượng, hơn nữa mục đích chuyến đi lần này là vì tài nguyên của Cương Bảo, cũng không thể có chuyện nhờ người khác mà lại đối xử cứng rắn với họ.

Michaele vừa uống đồ uống, vừa không nhanh không chậm nói: “Chúng ta cứ theo quy tắc của Âm Điểu Cốc mà làm, trước tiên hãy nộp đơn xin vào cốc.”

“Nộp đơn thế nào?” Kiều Tang vội vàng hỏi.

“Tìm một con Âm Sư Điểu để đưa tin tức là được.” Michaele nói.

Nói làm liền làm, Kiều Tang lúc này cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị đăng nhiệm vụ tìm Âm Sư Điểu. Michaele nhìn ra nàng muốn làm gì, ngăn cản nói: “Không cần đăng nhiệm vụ, Âm Sư Điểu sẽ xuất hiện tại những nơi có âm thanh mỹ diệu, tốt nhất là tìm ở gần Âm Điểu Cốc, như vậy việc xin có được thông qua hay không cũng có thể biết nhanh chóng.”

Kiều Tang nghe vậy, cầm điện thoại di động lên, mở định vị Âm Điểu Cốc phóng tới trước mặt Tiểu Tầm Bảo, nói: “Vậy ta bây giờ liền đi qua.”

Michaele uống vào đồ uống, khẽ gật đầu: “Được.”

“Tìm tìm ~” Tiếng nói vừa ra, bên này Tiểu Tầm Bảo mắt nổi lên lam quang, mang theo Ngự thú sư nhà mình cùng Nha Bảo và những người khác biến mất tại chỗ.

Hai phút sau, trên một bãi cỏ cách Âm Điểu Cốc vài trăm mét, một đám bóng dáng trống rỗng xuất hiện.

“Hạ hạ.” Hạ Lạp Lạp nhìn hoàn cảnh xung quanh, mắt sáng lên, theo gió phiêu khởi.

“Cát Tư!” Cát Tư Đản đồng dạng mắt sáng lên, vui vẻ lăn lộn trên đồng cỏ. Nhưng mà lăn đến một nửa, nó bén nhạy phát giác được điều gì, dừng động tác lại, nhìn về phía một nơi nào đó.

Chỉ thấy cách đó không xa trên đồng cỏ, một loài chim sủng thú đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình. Cát Tư Đản đột nhiên nhớ tới câu nói “Không ít sủng thú hệ phi hành đều thích ăn trứng”.

“Cát Tư!” Nó lập tức hét rầm lên, chạy về phía Kiều Tang. Lập tức nhảy lên ba lô, muốn chui vào.

Kiều Tang vững như Thái Sơn, ngay cả bước chân cũng không hề lay động, phảng phất không cảm nhận được trọng lượng đột nhiên gia tăng, quay đầu đối với Lộ Bảo nói: “Lộ Bảo, nhờ ngươi.”

“Băng Đế.” Lộ Bảo mang theo Cát Tư Đản, từ ba lô chui ra. Những lời đối thoại trước đó nó đều có nghe được, tự nhiên biết Ngự thú sư nhà mình nhờ cậy điều gì. Nó hắng giọng một cái, bắt đầu ca hát: “Băng băng ~ Băng băng băng ~ Băng băng băng băng ~”

“Cát Tư...” Cát Tư Đản thần sắc sợ hãi tiêu thất, ngẩng đầu nhìn Lộ Bảo, lộ ra vẻ mặt say mê.

“Tìm tìm ~” “Tìm tìm tìm ~” “Tìm...” Tiểu Tầm Bảo nhịn không được đi theo hừ hai tiếng.

“Thanh thanh.” Thanh Bảo ở bên cạnh một tay che miệng nó lại. Đừng phá hư tiếng ca.

“Tìm...” Tiểu Tầm Bảo gật đầu một cái. Thanh Bảo cái này mới đưa móng vuốt ra.

“Băng băng ~ Băng băng ~ Băng băng băng ~ Băng ~” Giống như tiếng ca mị hoặc của Hải yêu nhộn nhạo lên.

Không lâu sau, từng con từng con loài chim sủng thú xuất hiện ở xung quanh. Chúng hoặc lộ ra vẻ mặt say mê, hoặc cơ thể đung đưa trái phải, theo giai điệu tiếng ca mà lắc lư, hoặc là đi theo tiếng ca cùng nhau hát lên.

Kiều Tang nhìn xung quanh, rất nhanh ánh mắt khóa chặt vào một con sủng thú loài chim toàn thân đại thể là màu trắng, trên đầu mọc một ký hiệu âm phù màu đen.

Âm Sư Điểu... Sủng thú vừa mới biết ra, còn chưa mở miệng, Cương Bảo đã quạt cánh bay qua, cùng Âm Sư Điểu bắt đầu trò chuyện.

Lực ràng buộc đôi khi cũng khá tốt... Kiều Tang nội tâm cảm khái.

Đại khái qua trên dưới ba mươi giây, Âm Sư Điểu đi theo Cương Bảo bay tới. Tiếng ca của Lộ Bảo ngừng. Các loài chim sủng thú xung quanh quạt cánh tản ra bay đi.

“Ngươi đã nói chuyện xong với Âm Sư Điểu rồi sao?” Kiều Tang nhìn về phía Cương Bảo dò hỏi. Kỳ thực nàng nghe được đối thoại, chỉ là ngay trước mặt Âm Sư Điểu tiến hành xác nhận.

“Cương tù.” Cương Bảo gật đầu một cái.

“Âm sư.” Âm Sư Điểu đánh giá nhân loại trước mắt một lượt, kêu một tiếng. Ngự thú huy chương.

Còn muốn ngự thú huy chương... Kiều Tang đem ngự thú huy chương móc ra, đưa tới. Âm Sư Điểu cúi đầu liếc mắt nhìn, khi thấy màu sắc của huy chương, nó sửng sốt một chút, chợt mắt bỗng nhiên sáng lên. Khi lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Tang, nó thần sắc trở nên rất là hài lòng, cười kêu một tiếng: “Âm sư?”

Ngươi là muốn vào khế ước sủng thú sao?

“Không phải.” Kiều Tang lắc đầu nói.

Nụ cười trên mặt Âm Sư Điểu lập tức xụ xuống, ánh mắt lại trở nên một lần nữa xem xét. Lúc này, âm thanh của Cương Bảo trong đầu vang lên: “Cương tù.”

Cho nó tiền.

Kiều Tang sửng sốt một chút, đây là điều lúc trước Cương Bảo và Âm Sư Điểu không có nói chuyện qua. Nàng chỉ phản ứng 0.01 giây, liền từ trong túi lấy ra ví tiền, rút ra mấy tờ tiền đưa tới.

“Âm sư?” Âm Sư Điểu thấy thế, đầy người chính khí kêu một tiếng. Ngươi làm cái gì vậy?

“Hy vọng ngươi có thể giúp ta xin một chút, ta muốn vào Âm Điểu Cốc.” Kiều Tang vừa nói, vừa đem tiền nhét vào trong móng vuốt của Âm Sư Điểu.

Âm Sư Điểu bất động thanh sắc nắm lấy tiền, kêu một tiếng: “Âm sư.” Chờ đấy.

Nói xong, nắm lấy tiền, quạt cánh, liền hướng về phía sơn cốc bay đi.

Đề xuất Cổ Đại: Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Linh Hoàng

Trả lời

5 giờ trước

S nay truyện nó ngắn hơn nhỉ

Ẩn danh

Linh Hoàng

Trả lời

20 giờ trước

Hay muốn xỉu típ đi ad ơi

Ẩn danh

Nhi Nhi

Trả lời

1 ngày trước

Nha Bảo quá đỉnh rồi

Ẩn danh

Nguyễn thị thảo trang

Trả lời

1 ngày trước

Trời má ơi Long địa vương:)))) hài chết bảo sao tự nhiên tốt tính

Ẩn danh

Quyen Tra

Trả lời

1 ngày trước

Ngầu quá nha bảo ơi, thà hòa chứ k để thua

Ẩn danh

y ngo

Trả lời

1 ngày trước

Huhu cảm ơn tác giả vì đã dịch chuyện. Truyện hay quá

Ẩn danh

lacnhat

Trả lời

1 ngày trước

Cảm ơn vì đã dịch. ^^

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

Trả lời

1 ngày trước

Tác giả hôm qua nghỉ. Này sát tiến độ tác giả rồi hôm nào không có chương nghĩa là tác nghỉ nha.

Ẩn danh

Cua Dịu Dàng

1 ngày trước

cảm ơn chủ nhà đã dịch Nha Bảo chiến đấu tuyệt vời quá. 1 địch 3 luôn. Yêu em quá chừng <3

Ẩn danh

Nhi Nhi

Trả lời

1 ngày trước

Huhu ad hóng chương mới ad ơi

Ẩn danh

Quyen Tra

Trả lời

2 ngày trước

Sáng h vô ra mấy lượt, hóng chương mới

Đăng Truyện