Chương thứ ba mươi sáu
Bản làng Li Gia, huyện Lý Dương, tỉnh Ninh Châu, lúc này đã vào lúc hoàng hôn ngả bóng. Một chiếc xe bò nhỏ bốn góc treo những chiếc chuông vàng lấp lánh từ phương xa tiến vào con đường đất. Bệ xe khảm vàng điểm ngọc, quý giá trác tuyệt, khiến bao người dân bản làng đi ngang đều phải dừng chân ngỡ ngàng. Khi bánh xe ngừng lại trước một khuôn viên nhà có phần tàn tạ xuống cấp, mọi người bèn lặng lẽ tản mát như chim rừng thú hoang.
Chuyện ngày trước, quan huyện quý giá nhà Lương họa vô đơn chí, lửa thiêu cháy phủ bóng suốt bảy ngày mới dập tắt. Cả phủ hầu như chết sạch, chỉ còn sót lại vài ba người ốm yếu, thân hình tàn phế, lại thêm khuôn mặt biến dạng khủng khiếp. Người dân Lý Dương nghe tin ấy không khỏi thương cảm, xót xa. Thế nhưng lửa cháy liên tiếp mấy ngày mới dập, nào ngờ lại bóc trần chuyện mạt hạng kín đáo trong nhà quan huyện Lương.
Các câu đồn đoán rằng, nhà Lương ấy có mấy cháu thông minh tinh tế, đều do cách làm mê tín tà đạo, gieo nghiệp ác. Trong đống đổ nát của phủ Lương, người ta phát hiện nhiều cái lồng sắt đặt gọn một góc, trong đó vẫn có mấy con khỉ chưa chết, vắt vẻo kêu gào như muốn thoát khỏi cái cũi sắt.
Chuyện bàn tán xôn xao, ai cũng nói nhà Lương tin rằng ăn óc khỉ thì con cháu sẽ thông minh hơn người, mỗi tháng lại lấy về nhiều con khỉ. Những con khỉ vốn linh hoạt khôn khéo, nên hàng tháng họ giết hại đến không xuể. Đến nỗi giờ đây thảm cảnh xảy ra, chẳng phải là sự trả thù từ khỉ tấu lên trời kia hay sao?
Mấy người già yếu phụ nữ may mắn sống sót trong nhà Lương được bà con xã xóm chăm sóc vài ngày đầu, nghe lời đồn đại nổi lên sôi nổi, họ sợ hãi đến mức muốn tránh xa mấy người còn sống sót trong nhà Lương càng xa càng tốt. Giờ thấy chiếc xe bò dừng trước nhà họ, tuy cảm thấy xui xẻo, bứt rứt, song lòng tò mò khiến không ai chịu đi xa.
Bấy giờ, từ trong xe bò bước ra hai người mặc y phục đạo sĩ màu chàm sẫm, búi tóc kiểu thái cực, một nam một nữ. Đầu tiên là người nam dung mạo lạnh lùng, thoát tục, theo sau là nữ tử thanh nhã dịu dàng, quay người tay đỡ một thiếu nữ mặc y phục vàng tươi, đeo khóa vàng trường thọ, vòng tay ngọc phỉ thúy, búi tóc tiên phi thả hai dải lụa xanh ngọc. Thiếu nữ ấy có ánh mắt đào, gò má hồng hào, dung nhan diễm lệ, song vừa bước xuống xe liền nhăn mặt lạnh lùng, đứng trước xe bĩu môi gật đầu lạnh lùng với hai đạo sĩ, rồi khoanh tay không tiến thêm bước nào, đứng chờ ngoài xe.
Mạnh Thu Từ và Hứa Như Ý thấy dáng vẻ ấy của nàng, thở dài, rồi mới tiến vào nhà.
Mảnh đất này được đồn rằng là một phần hồi môn của Phu Nhân Lý khi theo chồng về đây, nhiều năm không sửa sang nên trở nên nhỏ hẹp, cũ kỹ, nhưng còn sống được. Vừa bước qua ngưỡng cửa, phía sau vang lên tiếng chân đạo sĩ, Hứa Như Ý hơi ngạc nhiên:
- Thính Lan cô nương, chẳng phải ngươi đang bên cạnh Hoa Chước nha đầu hầu hạ sao?
Những ngày vừa qua, Hoa Chước định đuổi Thính Lan trở về trường An, dù nàng trong cung chỉ là một nữ tỳ giặt đồ, tuy Tam Công chúa ngang ngược hách dịch, nhưng cũng không phải phận hầu hạ gian nan, trái lại lại hào phóng, tính tình thoải mái. Thính Lan trong lòng không muốn rời đi, sau khi khỏi bệnh lại càng tận tâm, chẳng rời người Hoa Chước nửa bước. Nghe vậy vội cười đáp:
- Tiểu thư dặn tôi đến bên hai vị đạo trưởng.
Hứa Như Ý lo ngại Hoa Chước đơn độc bên ngoài bất trắc, cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa:
- Được rồi, ngươi đi theo chúng ta. Trao thuốc xong sẽ trở lại.
Từ khi xảy ra tai họa với phủ Lương đã mười ngày trôi qua. Trong thời gian này chỉ có cô Lương Thiện Uyên ngày nào cũng đến trạm nghỉ nơi Hứa Như Ý và những người tạm trú chữa trị vết thương. Nhân lòng nhân hậu của Lương Thiện Uyên, cũng như tấm lòng thiện lương của Lương Nam Âm, nên Hứa Như Ý với Mạnh Thu Từ định trước khi rời Ninh Châu sẽ tới thăm một lần cuối cùng.
Vừa bước chân vào nhà, một mùi bánh ngọt thơm phức xộc vào mũi. Nhiếp trên bậc thềm ngẩn người, thấy khách, một thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn vội chạy lên bậc thềm reo gọi:
- Chị ơi! Người đến rồi!
- Ai đến vậy?
Trong bếp vọng ra tiếng nói quen thuộc, một người phụ nữ mặc áo thô, mặt băng bó trắng, thấy họ đến vui mừng ngạc nhiên:
- Hai vị đạo trưởng, và Thính Lan cô nương!
Bà muốn quỳ xuống, Hứa Như Ý vội giục:
- Thúy Nhu cô nương mau đứng dậy!
Mạnh Thu Từ đỡ bà đứng dậy:
- Tuy ngươi không bị nặng lắm, nhưng mặt mày thân thể vẫn đầy thương tích, sao còn dậy làm bánh? Có phải thuê người hầu không?
Thúy Nhu thấy có người đến, mừng rơi lệ mắt, không ngớt vuốt ve tay Mạnh Thu Từ:
- Chị tốt quá, tôi nghĩ Nam Âm cô nương thích ăn bánh tôi làm, sợ sau này không làm được nên thức dậy làm bánh đem cho nàng.
- Vừa hay các ngươi tới, cũng mang bánh về nhé, - Thúy Nhu vui mừng không biết nên nói gì, lại hỏi tiếp - Chị tốt ơi, Quận chủ có tới không?
- Ừm… - Mạnh Thu Từ gật đầu - Nàng ấy còn chưa khỏe, Thúy Nhu, chúng ta vào trong xem xem.
Tiễn biệt Thúy Nhu, ba người khẽ vén rèm bước vào, mùi thuốc đắng thơm ngát khắp nhà. Vừa đến phòng trong định vén màn, một đôi bàn tay trắng trẻo như ngọc bỗng kéo rèm lên trước.
Lộ ra một khuôn mặt hiền hòa xinh đẹp.
Người phụ nữ mặc một bộ y phục trắng, tai đeo khuyên ngọc trắng, mái tóc đen làm nổi bật vẻ xanh xao khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi. Nàng có đôi mày thướt tha như tranh vẽ, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Tý nữa đã nghe thấy tiếng các vị từ xa truyền đến, không ngờ đúng đến thật.
Thính Lan vừa thấy Lương Thiện Uyên, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, đỏ bừng mặt hồng, gọi một tiếng:
- Ngũ cô nương!
Lương Thiện Uyên mỉm cười gật đầu mời chào nhẹ:
- Thiện Uyên cô nương thần nhĩ tinh thính, chúng ta tới thăm hỏi.
Hứa Như Ý giơ thuốc dược trong tay lên:
- Đạo trưởng Mạnh, đạo trưởng Hứa này có mang theo thuốc.
- Không cần đâu, hai đạo trưởng cũng khách sáo rồi.
Lương Thiện Uyên nhích sang một bên tránh bước, phía trong nghe thấy tiếng động, cũng đứng dậy hỏi:
- Thiện Uyên, là ai đấy?
Tần thị mặc bộ đồ thô, thương thế không nặng, chỉ mặt mày bị khỉ cắn sứt mất nhiều cứ điểm da, giờ cũng quấn băng trắng như Thúy Nhu, song lại có vẻ tinh thần phấn chấn hơn, giọng nói có phần oai hùng:
- Tần nhị nương, có hai vị đạo trưởng và Thính Lan cô nương tới.
Tần thị vội mời:
- Ba vị mau vào đi mau vào!
Bên trong nhà mùi thuốc đắng càng nồng nàn hơn.
Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ nhìn quanh một lượt, rồi hướng về chiếc giường có người nằm. Một cái nhìn ấy khiến họ không nỡ ngoảnh mặt, lòng đau nhói.
Nhà Lương xảy hỏa hoạn, Lương Nam Âm bị thương nặng nề.
Lúc đó phủ Lương bị mắc vào trận kết giới oan hồn, Hứa Như Ý suy nghĩ cách phá rối não, Hoa Chước cuống quýt cắn nứt đầu ngón tay, cùng Hứa Như Ý vẽ phép giải kết giới. Ba người mới nhanh chóng phá được kết giới, gọi hỏa sư địa phương tới dập lửa.
Phát hiện Lương Nam Âm khi ấy, nàng ôm mẹ ruột che chở dưới thân, thân thể gần như cháy gần không thể nhận ra.
Dù khi chứng kiến cảnh tượng ấy đã giật mình, nay nhìn lại, vẫn không khỏi nôn nao xúc động. Tâm trạng của đôi bên hỗn độn, song thốt ra lời vẫn là Thính Lan mau miệng kéo hai chiếc ghế, mời Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ ngồi xuống, hỏi Lương Thiện Uyên:
- Hiện giờ nàng đang ngủ hay thức?
Lương Nam Âm danh tha hóa, mặt băng bó trùm kín, rất khó phân biệt.
- Thức rồi đấy, - Tần thị ngồi bên giường nói. Bà vừa bóc hạt dẻ, trên bàn trà có đống nhân hạt dẻ, vỏ bỏ đầy trong cái giỏ tre. Bà nhét nhân hạt dẻ vào miệng Lương Nam Âm. Người nàng bất động, Tần thị trợn mắt đỏ lên, mỉm cười với Mạnh Thu Từ và mọi người:
- Nam Âm nhà ta thức rồi! Không ngủ đâu!
- Nam Âm ơi, ngó xem người tới này, - giọng Tần thị âu yếm ru trẻ, nhẹ nhàng:
- Có hai vị đạo trưởng tới, bọn họ đi qua nhiều nơi đấy. Con gái ta chẳng phải luôn mơ ước đi du ngoạn bốn phương trời? Nhưng mà mẹ không hiểu biết lắm. Nam Âm à, con thử nói chuyện với họ đi, nghe họ kể chuyện cho con nghe, mẹ không hiểu, con nghe họ kể những nơi khác thú vị đi. Ừ đúng rồi, quận chủ không phải từ Trường An đến sao? Con nhà ta cũng thích Trường An đấy! Con nhà ta cũng từng đến Trường An rồi!
Tần thị nói không ngừng, lúc giao tiếp vừa rồi thể hiện chút biếng nhác bắt đầu lộ ra khe hở, bà ngồi bên giường Nam Âm như ru trẻ, tay bóc hạt dẻ không ngừng:
- Con gái ơi, ngó xem họ kia kìa, nhé?
Có lẽ kiên trì nỗ lực của bà đã có tác dụng.
Lương Nam Âm cố gắng chớp mắt, chuyển ánh nhìn về phía ba người Mạnh Thu Từ. Ba người nhìn vào mắt nàng, lòng dạ trùng trùng cảm xúc khác nhau. Mạnh Thu Từ chạnh lòng, nghiến môi nhẹ, mang ghế ngồi gần hơn:
- Nam Âm cô nương, bọn ta tới thăm nàng.
Lương Nam Âm dường như mỉm cười, ánh mắt mềm mại, gắng gượng đáp một tiếng:
- Ừm.
Tần thị nghe lời nói của Lương Nam Âm vui mừng nói tiếp, tay vẫn bóc hạt dẻ, đột nhiên nhận ra, nói với Mạnh Thu Từ:
- Ồ, ta không nói nữa, các ngươi hỏi chuyện với Nam Âm nhiều hơn! Nói thật nhiều nhé!
- Vâng.
Hứa Như Ý gật đầu với Tần thị, nhìn thấy tay Tần thị bóc hạt dẻ đến rớm máu, hơi do dự.
Thật ra, cũng chẳng biết nói gì.
Đặc biệt là Hứa Như Ý với Mạnh Thu Từ vốn không giỏi ăn nói.
Bầu không khí im lặng, chỉ nghe Thính Lan đứng cạnh Lương Nam Âm nhỏ giọng:
- Nam Âm cô nương, hằng ngày phải ăn uống đầy đủ, chớ quên dưỡng thương. Tương lai đến Trường An, quận chủ nhất định sẽ dẫn cô cùng chơi vui.
- Đúng vậy! Cùng nhau đi chơi! Quận chủ sẽ dẫn con nhà ta cùng dạo chơi đấy! - Tần thị mừng vui.
Mạnh Thu Từ nhìn Lương Nam Âm thản nhiên đáp:
- Nam Âm cô nương, xin cô cố giữ gìn sức khỏe.
- Ừm.
Lương Nam Âm ánh mắt nhìn quanh, khẽ mở môi gắng gượng hỏi:
- Hoa… Hoa Chước… nha đầu… đâu rồi?
- Hoa Chước muội muội ấy, - Mạnh Thu Từ giọng ngập ngừng, nhìn thẳng mắt Lương Nam Âm trong veo, không hiểu vì sao, nàng nắm chặt tay Hứa Như Ý, đứng lên trước nói:
- Hoa Chước muội muội trong lòng có chút oán hận, nên không đến.
Bên cạnh Tần thị bóc hạt dẻ ngừng một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ai cũng không ngờ Mạnh Thu Từ lại nói vậy, duy chỉ có Lương Nam Âm nhìn nàng:
- Xin… lỗi…
Tần thị đứng bật dậy, muốn giận dữ, nhưng Mạnh Thu Từ không thèm nhìn một cái.
- Người không cần xin lỗi, Hoa Chước muội muội còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản. Nhưng vụ này, ta và Hoa Chước đều không thể đồng tình với cách làm của ngươi, Nam Âm cô nương.
Mạnh Thu Từ cau mày, rớm lệ nói ngằn ngặt:
- Ngươi trời sinh thông minh, đáng ra phải làm người kiệt xuất, sao lại chọn cuộc sống hôm nay?
Tần thị im lặng không nói.
Bà giãn vai ngồi xuống, cúi gằm khóc khổ, nước mắt thấm đẫm áo, rơi vài giọt tạo thành những vệt đậm màu, rồi lấy tay che mặt khóc nức nở.
- Bởi vì… - Tiếng Lương Nam Âm khàn khàn, mắt nhìn mọi người - Bởi ta biết, ta với Ngũ tỷ, và Tĩnh tỷ… chẳng khác nhau.
Lương Nam Âm chậm rãi chớp mắt có lệ rơi, hít sâu, nói:
- Ta biết, ta mãi mãi không thể thoát ra. Ta từng muốn cứu Tĩnh tỷ… Rồi ta muốn tìm xác Ngũ tỷ… Rồi ta muốn giúp Lục ca báo thù…
- Nhưng ta chẳng làm được gì… Ta và Hoa Chước nha đầu khác nhau… - Lương Nam Âm nhắm mắt lại, dường như còn nhớ lại ngày trước, một thiếu nữ nhỏ nhắn khoác tay nàng đứng dậy giúp Thúy Nhu cùng Lục Ca kêu oan.
- Ta cứ nghĩ giải thoát người khác… bao lần không thành… Chỉ biết đứng nhìn… bất lực… Có lẽ lần cuối cùng… là thành công ư?
Tiếng nói nhẹ nhàng của Lương Nam Âm, hòa cùng tiếng khóc than của Tần thị vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Thiếu nữ áo vàng đứng ở phòng ngoài chặt môi mím chặt, hàm rướm nếp nhăn, Lương Thiện Uyên đưa lên chiếc khăn trắng, Hoa Chước liếc mắt, dải lụa xanh trên tóc lay động, mắt đỏ bừng, giận dữ nói bằng giọng yếu ớt:
- Ta không khóc! Việc ai người ấy lo!
Lương Thiện Uyên thở dài nhẹ, nhìn trời bên ngoài ngán ngẩm, lại cầm lấy cuộn dây hoa đỏ trong tay.
Quả thật vô vị.
Cô hít một hơi, mùi thuốc đắng ngấm khắp nhà, tiến sát thiếu nữ bên cạnh, ngửi thấy mùi cam quýt thanh khiết trên thân, nhẹ nhàng bớt nhăn mày.
Bỗng thấy thiếu nữ nhìn mình.
Lương Thiện Uyên nghiêng đầu mỉm cười:
- Sao vậy?
Hoa Chước cau mày nhìn gương mặt thanh tú gần như không động lòng trắc ẩn với kẻ sắp tàn phai ấy. Nếu không có mắt tinh, sẽ tưởng hai người đang đứng chuyện trò bên quán nước.
Thật là hồn ma không tâm.
Song Hoa Chước không nói gì, vừa quay đi, hương thuốc đắng bất chợt tạt vào, Lương Thiện Uyên vòng tay ôm Hoa Chước vào lòng, nàng giật mình, rồi không nhịn được nói:
- Đầu ngươi có bệnh sao?
- Không, ta thấy rất bình thường.
Bên hai tai dangle đôi khuyên ngọc trắng, Lương Thiện Uyên ôm thiếu nữ bé nhỏ trong lòng, thở dài.
Chán như vậy, chẳng thú vị chút nào, không bằng tiếng chim lượn ríu rít đang kêu ngoài ve lưng.
Hoa Chước đẩy nàng ra không thành, mấy ngày nay cũng quen những cái ôm bất ngờ của Linh Liên độc tâm, nàng cười thầm:
- Đồ điên!
Không đấu tranh gì nữa, đều là nữ nhân, muốn ôm thì để đó.
Vừa trao đổi một cái ôm, Lương Thiện Uyên thả Hoa Chước ra. Ba người rời khỏi phòng, trong khi đó trong nhà Tần thị khóc rống, chả ai tiễn. Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ thấy Hoa Chước tới cũng ngỡ ngàng, vội chào Lương Thiện Uyên, Mạnh Thu Từ lau nước mắt dắt Hoa Chước ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, Thúy Nhu chạy tới. Hoa Chước vào nhà không làm ồn, không làm Thúy Nhu kinh động. Giờ thấy Hoa Chước cũng có mặt, Thúy Nhu vui mừng quên mình, thấy họ chuẩn bị đi liền khóc lóc tiến tặng nhiều chiếc bánh nóng hổi tự làm, rồi quay về trong nhà đỏ mắt.
- Cô nương Thiện Uyên, chúng tôi xin cáo từ trước.
Mạnh Thu Từ cầm bánh nói với Lương Thiện Uyên, khiến người nữ tử ôn nhu ngoan dịu:
- Các vị đợi chút, đạo trưởng Mạnh, đạo trưởng Hứa, có chuyện riêng muốn thưa, được chăng?
Đề xuất Cổ Đại: Di Châu Nghịch Độ