Chương 20
Mọi người nào có nghe lời ả, đứng cùng ả tiện phụ giết người ấy suốt nửa ngày, lập tức sợ hãi mà tan tác như chim vỡ tổ.
Thúy Nhu cô lập vô viện, đối diện ánh mắt hằn học của Dương Thị, vừa toan giải thích thêm, chợt thấy Lương Thiện Nhân sải bước đến gần, nàng liền hoảng hốt lau vội nước mắt,
“Ngũ gia, thật không phải thiếp! Bức thư ấy chàng nhận ra mà, dưới có in hình hoa đào! Đó là tín vật định tình của đôi ta năm xưa—”
Lời nàng vừa thốt, đã bị một bạt tai đánh lệch đầu, tức thì hoa mắt chóng mặt ngã lăn ra đất, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Lương Thiện Nhân, trong óc mịt mờ chẳng rõ, thành một khối hồ nhão.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Bát cô nương trong phủ, người tựa Quan Âm Bồ Tát, đỡ nàng dậy. Bên tai nàng ong ong một mảnh, cũng chẳng giỏi ăn nói, chỉ vừa khóc vừa nhỏ giọng rụt rè thốt một câu,
“Thiếp, thiếp không làm, thiếp không làm...”
Tình huống đột ngột này khiến Lương Nam Âm cũng ngây người, nàng che chở Thúy Nhu trước mặt,
“Ngũ ca, e rằng có hiểu lầm! Thúy Nhu ngay cả một con gà còn chẳng dám giết! Lấy đâu ra cái tâm địa độc ác đến thế?!”
Tần Thị nghe vậy, lại toan túm lấy đứa con gái chẳng biết lo nghĩ này, nhưng Lương Thiện Nhân lại bi thống tột cùng, liên tục gật đầu,
“Bát muội lương thiện! Chẳng nỡ nhìn người chịu khổ! Đi nam về bắc hành y hành thiện! Cũng tự có tài nhìn người! Muội nói đúng! Bởi vậy ta tự nhiên chẳng trách được nàng!”
“Vậy cớ sao lại thế này?”
Mọi người không hiểu ý hắn, chỉ thấy Lương Thiện Nhân khóc lóc thảm thiết, vừa thất vọng vừa bi thương nhìn Thúy Nhu với một bên má sưng vù.
Lương Nam Âm hai tay run rẩy, chẳng hay Lương Thiện Nhân đã dùng sức mạnh đến nhường nào, gương mặt Thúy Nhu vốn trắng trẻo, giờ đây má phải sưng vù. Nàng run rẩy lấy ít thuốc bột thoa cho Thúy Nhu, nhưng Thúy Nhu chỉ đăm đăm nhìn Lương Thiện Nhân, nước mắt đã khô cạn trên mặt, lẩm bẩm không ngừng,
“Không phải thiếp, không phải thiếp làm... Thiếp không làm mà!”
“Còn nói mình không làm! Ngươi còn nói mình không làm! Cứ thế này mà muốn rũ bỏ tội lỗi khỏi ta ư?!”
Lương Thiện Nhân bỗng quỳ sụp xuống đất, dập mấy cái đầu thật mạnh về phía Lương Trường Quân, “Phụ thân à! Con thật có lỗi! Đều là lỗi của con!”
“Rốt cuộc là sao! Mau kể rõ tường tận!”
“Từ trước đến nay, tiện tỳ Thúy Nhu này thường xuyên nói với con về tài học của Lục đệ,” Lương Thiện Nhân đưa tay lau mặt,
“Trong lời nói, vẻ mặt ghen ghét, ánh mắt oán hận. Con thấy nàng ta tâm tính như vậy, đã răn dạy vài câu, nhưng nàng ta lại nói với con rằng Lương Thế Kỳ chẳng có gì đáng kể, Ngũ gia tài giỏi hơn hắn nhiều! Lời lẽ gây chia rẽ huynh đệ như thế, con nào dung thứ cho nàng ta được?! Đêm đến con quở trách nàng ta vài câu, nào ngờ chẳng chút tác dụng, tiện tỳ này không ngừng— ”
“Thiếp không có! Thiếp không có!”
Thúy Nhu la hét ầm ĩ, nhưng bị Lương Tam gia Lương Mạt Liên liếc mắt một cái, gia đinh phủ họ Lương lập tức nhét một mảnh giẻ rách không biết tìm từ đâu ra vào miệng Thúy Nhu. Lương Nam Âm muốn ngăn cản, lại bị Tần Thị cản lại, đành ủ rũ đi đến bên Mạnh Thu Từ và Hứa Như Ý.
Cả ba đều thần sắc kỳ lạ, Mạnh Thu Từ và Hứa Như Ý rốt cuộc là người ngoài, lại là người ngoài vụng về, chuyện nhà là chuyện khó xen vào nhất thiên hạ, chỉ đành đứng đợi từ xa xem cho rõ ngọn ngành.
Lương Trường Quân xoa thái dương, ra hiệu cho con trai tiếp tục.
“Tiện tỳ này...”
Lương Thiện Nhân mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Thúy Nhu,
“Không ngừng nói xấu Thế Kỳ vài câu, công khai lẫn lén lút nâng cao địa vị của con. Con tự biết lời nàng ta nói không đúng, trong lòng liền xa lánh nàng ta. Sau đó, con thường nghe nha hoàn nhỏ trong viện nàng ta than phiền tiện tỳ này ăn diện lòe loẹt ra khỏi viện... Kim Tử, ngươi ra đây!”
Lời vừa dứt, đôi mắt đẫm lệ của Thúy Nhu đảo một vòng, tức thì “ô ô” khóc nức nở. Dương Thị đau đớn vì mất con, bất chấp mọi người ngăn cản liền xông lên, thẳng tay táng cho nàng ta một bạt tai, lau sạch hết lớp thuốc bột Lương Nam Âm vừa thoa cho nàng ta.
Nha hoàn nhỏ tên Kim Tử, mặc bộ tang phục vải gai trắng, run rẩy đứng ra. Lương Thiện Nhân hỏi nàng ta,
“Ngươi trước đây từng nói Thúy Nhu ăn mặc lố lăng ra ngoài, còn nhớ không?”
“Nhớ ạ,” Kim Tử cúi đầu, “Thiếp nhớ, quả thật có. Dì ấy ngày nào cũng ăn mặc đẹp hơn, đẹp hơn bất cứ ai, rồi ra ngoài, ngày nào cũng đi!”
“Ưm! Ưm!”
Thúy Nhu muốn khóc, muốn kêu, nhưng lại bị mảnh vải nhét kín miệng. Lương Thiện Nhân bảo Kim Tử lui xuống.
Lương Thiện Nhân vừa khóc vừa thở dài, bi thống tột cùng,
“Phụ thân, con oán nàng ta dám động thủ với Lục đệ, nhưng con lại chẳng thể oán nàng ta. Thúy Nhu... Haizz, con còn gì mà không biết? Trong lòng nàng ta có con, chẳng muốn thấy con bị Lục đệ lấn át, nhưng đã giết người thì chính là giết người! Như vậy còn làm sao quay đầu lại được nữa!”
Lương Thiện Nhân bật khóc lớn, không ngừng dập đầu, “Phụ thân! Đều là lỗi của con! Là con đã không dạy dỗ tốt người trong viện! Là lỗi của con! Đều là lỗi của con!”
Lương Trường Quân suýt nữa thì tức ngất, đập bàn lớn tiếng, “Còn không mau người đâu! Lập tức áp giải tiện phụ kia vào từ đường! Ngày mai trầm hồ!”
*
Thân thể dính máu này quả là hôi thối nồng nặc, dính vào da thịt ghê tởm như thấm sâu vào trong, dù đã thay y phục cũng chẳng khử được mùi. Hoa Chước trước khi xuyên đến cũng vốn tính yêu cái đẹp, thích hương thơm, nào chịu nổi mình một thân tanh hôi nồng nặc như vậy,
“Lương Thiện Uyên, mùi hôi này có cách nào hóa giải không?”
Vừa ra khỏi Quỷ giới, nàng lại gọi hắn là Lương Thiện Uyên rồi.
Nữ nhân này khá biết thời thế, khi gặp khó khăn hoạn nạn liền dốc hết sức mình, quanh co cầu xin hắn đừng buông tha, hận không thể dính chặt lấy hắn trong Quỷ giới. Vừa thoát hiểm, liền chẳng màng ba bảy hai mốt, thẳng thừng bộc lộ bản tính, lời nói lại đầy vẻ ra lệnh.
Lương Thiện Uyên khẽ cụp mi mắt, khóe môi tựa cười mà không cười, đầu ngón tay đặt lên gáy ấm áp của thiếu nữ.
Đang đi giữa hành lang rực rỡ hoa lệ, vừa thoát khỏi một cuộc truy đuổi sinh tử trước khi vào Quỷ giới, Hoa Chước toàn thân tê dại, chỉ thấy ngón tay lạnh lẽo đặt trên gáy mình xoay tròn, vừa nhẹ vừa ngứa,
“Ngươi làm gì vậy?”
Nàng giận dữ né tránh.
“Bắt mạch đó.”
Hoa Chước: ?
“Ngươi bắt mạch lại sờ gáy ta mà bắt mạch ư?”
Hoa Chước quay đầu nhìn nàng, nữ tử đứng trong bóng râm, trên người không khoác áo choàng như thường lệ. Ánh mắt Hoa Chước không kìm được mà từng chút dò xét.
Thật ra thời bấy giờ, nữ tử lấy vẻ đầy đặn yêu kiều làm đẹp. Hoa Chước từ Trường An đến, đã thấy nhiều những nét vẽ đậm đà, yêu kiều phú quý.
Bản thân Hoa Chước tuy không quá khoa trương, nhưng cũng có chút da thịt. Song chẳng rõ có phải vì ngày thường không dùng bữa hay không, Lương Thiện Uyên, với tư cách là nhân vật vạn người mê trong tác phẩm này, thực ra thân hình khá thanh mảnh, ngày thường thường mặc y phục màu trơn, mái tóc đen nửa buông nửa dùng trâm bạc cài thấp, tựa như Quan Âm ngọc lạnh lùng.
Có rất nhiều người muốn tặng nàng y phục trang sức, nhưng Lương Thiện Uyên đều lắc đầu từ chối, thoái thác rằng năm xưa gia đình họ Lương đã cưu mang mình lại gặp phải tai họa thảm khốc như vậy, nàng làm sao có thể trang điểm lộng lẫy được?
Một cuộn quỷ thoại về phủ họ Lương kể rằng, phủ họ Lương thảm thiết bị hỏa hoạn diệt môn, đừng nói người trong phủ, ngay cả một con chó của phủ họ Lương cũng không sống sót.
“Ác quỷ vẩy máu, tự nhiên là khác rồi.”
Nữ tử dịu dàng, đầu ngón tay lại vuốt ve gáy Hoa Chước. Hoa Chước nắm chặt túi tiền hình búp bê Phúc Thọ bị vấy bẩn trong tay, những thứ khác nàng đã vứt lại Quỷ giới, chẳng cần nữa, chỉ có chiếc túi tiền này là nàng mang theo ra ngoài.
Nghe vậy, nàng chẳng dám động đậy, cụp mắt nhìn chiếc túi tiền trong tay, rồi lại ngẩng mi mắt nhìn ánh nắng vàng rực rỡ đối diện, chiếu lên ngọn cây cành lá, rải vàng khắp mặt đất.
Chỉ cảm thấy ngón tay lạnh lẽo kia thật giống một con rắn, không ngừng dùng đầu rắn chạm vào da gáy nàng. Hoa Chước thấy lòng kỳ lạ, chợt nhớ ra con quỷ này có ba điều ghét nhất: một là dùng bữa, hai là ánh nắng, ba là ngủ.
Trong nguyên tác, hễ dính dáng đến ba chuyện này, Hắc Tâm Liên thường xuyên phiền muộn đến mức giết người phóng hỏa.
“Sờ xong chưa?” Hoa Chước trong lòng run rẩy, “Bản tiểu thư thế nào? Không sao chứ?”
Giữa Hoa Chước và Lương Thiện Uyên, đang ngăn cách một ranh giới âm dương. Nữ tử với dung mạo Quan Âm xinh đẹp đứng trong bóng râm, cách Hoa Chước chưa đầy một thước, nhưng âm dương lại phân chia rõ rệt như sông Sở, Hán.
Lương Thiện Uyên nhìn đầu ngón tay mình đặt trên gáy thiếu nữ.
Lòng bàn tay, ngón tay hắn, đều chìm trong bóng tối, duy chỉ đầu ngón tay từ bóng râm bước vào ánh sáng, đặt trên gáy thiếu nữ, mọi đau đớn dường như tan biến như khói sương.
Cảm giác này thật tuyệt.
Trong bóng tối, ác quỷ ăn tim với dung mạo Quan Âm tựa người giấy, dường như giấy bị nhăn nheo, khóe mắt, đầu mày và khóe môi kéo lên vài phần ý cười u ám. Nụ cười trên mặt hắn chẳng chút gợn sóng, đôi mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm vào gáy thiếu nữ phía trước.
Đau khổ hóa thành hư vô, thật như thể hắn cũng từ đó bước vào ánh sáng, trở thành một người phàm trần được trời cao che chở.
Thật khiến hắn ngẩn ngơ, hận không thể khắc khoải khoảnh khắc cực lạc này vào tận xương tủy.
Nhưng càng như vậy, càng phải tỉnh táo, từng bước thận trọng, từng lớp công tâm, không để xảy ra một chút sai sót nào.
Lương Thiện Uyên rụt đầu ngón tay về, mặc cho đau đớn như giòi bám xương lại ập đến, hắn ôn tồn nói,
“Tuy là do khỉ vẩy, nhưng máu này lại dính dáng đến Ngũ Đại Tiên Hồng Hoàng Bạch Liễu Hôi [chú 1], chẳng dễ gì mà tẩy sạch được.”
“Không rửa sạch được hết sao?” Hoa Chước ôm chiếc túi tiền nhỏ của mình, “Cái này cũng không rửa sạch được ư?”
“Rửa sạch máu rồi, vẫn còn mùi hôi thối.”
Hoa Chước tức giận, vén váy sải bước đi thật xa, xác định Lương Thiện Uyên không thể theo kịp, mới yên tâm ‘kiếm thêm’,
“Ngươi đồ vô dụng phế vật! Chỉ là một bình hoa, một kẻ vô tích sự chỉ có mỗi cái mặt! Tự nhiên chẳng thể sánh bằng ca ca ta anh dũng túc trí đa mưu! Ta đi tìm ca ca ta hỏi cho rõ! Nhất định có cách hóa giải! Chỉ là ngươi cái bình hoa vô tích sự này không biết mà thôi!”
Tiếng nhắc nhở âm đức trong đầu khiến Hoa Chước cong môi cười. Nàng thấy từ xa, Lương Thiện Uyên đứng trong bóng râm, thoạt nhìn như đang trầm tư nhìn nàng. Hoa Chước trong lòng hoảng hốt, nhưng chợt thấy con quỷ này bỗng đổi vẻ, có chút yếu ớt đáng thương.
Hắn còn khẽ ho vài tiếng mới mở lời.
“Thiện Uyên chỉ muốn tận sức giúp Hoa Chước cô nương một tay, không giúp được việc của cô nương, tự biết hổ thẹn, đã lãng phí thời gian của Hoa Chước cô nương, thật xin lỗi.”
“Hừ! Ngươi biết là được rồi! Cái đồ phế vật vô tích sự như ngươi—”
“Hoa Chước! Muội sao có thể nói chuyện như vậy!”
Mạnh Thu Từ kéo cũng không giữ được, thiếu niên đã sải bước xuyên qua bụi cỏ rậm rạp ngoài hành lang.
Hứa Như Ý hôm nay đeo dải lụa màu xanh mực, búi tóc đuôi ngựa cao, sải bước đến gần Hoa Chước, mái tóc nhảy nhót. Thiếu niên có ngũ quan giống Hoa Chước đến năm phần, lúc này gương mặt thanh lãnh thoát tục lại mang theo vẻ giận dữ,
“Ta sớm đã nói với muội, ra ngoài phải an phận thủ thường, giữ gìn khuôn phép. Tính tình muội thế nào, ta nhắm một mắt mở một mắt, nhưng muội sao có thể đối xử với người khác ngang ngược, bất chấp hậu quả như vậy? Như thế thì khác gì Quy Tầm ở Trường An!”
Hoa Chước bị một tràng trách mắng xối xả này làm cho ngớ người. Nàng tự nhiên biết Quy Tầm là ai, Thất nữ quận chúa Quy Tầm của Nam Khang Vương, nổi tiếng khắp Trường An, bao nuôi nam sủng, cưỡi ngựa phóng túng giữa phố. Dân gian có biệt danh là Quy Chuyển Chuyển, bởi vì quận chúa này không giỏi cưỡi ngựa, ngày nào cũng đâm vào người khác, đâm trúng ai thì người đó xui xẻo!
[Thông báo đáng tiếc, vì Chước Chước bị nhân vật Hứa Như Ý giáo huấn, nên bị trừ hai mươi điểm âm đức!]
À?
À?!
Còn bị trừ âm đức nữa! Có nhầm không vậy! Âm đức nàng vất vả mắng Lương Thiện Uyên mới tích góp được mà!
Tức chết nàng rồi! Hoa Chước lập tức dậm chân, “Ta mới không phải Quy Chuyển Chuyển! Ta mắng nàng ta có lý có cứ! Quy Chuyển Chuyển mắng người vô lý vô cứ!”
Hứa Như Ý tức đến liên tục gật đầu, “Tùy tiện mắng người cũng có thể coi là có lý có cứ rồi sao, muội đi theo ta!”
Thấy hắn toan kéo mình về phía Lương Thiện Uyên, Hoa Chước nào có gì không biết, hệ thống sớm đã nói với nàng, mắng Lương Thiện Uyên là để Lương Thiện Uyên không được thoải mái. Nếu nàng không thắng được, hoặc bị ép phải xin lỗi, thì số âm đức bị trừ sẽ rất nhiều, là cái giá thảm khốc hoàn toàn khác so với những va chạm nhỏ khi đắc tội Hứa Như Ý.
Hoa Chước nào muốn vì cái nhỏ mà mất cái lớn, lập tức một tay bám chặt cột, “Ta không đi! Ta không đi!”
“Còn dám cãi cọ! Lại đây!”
“Ta cố tình không! Bảo ta xin lỗi! Đừng hòng nghĩ đến! Trừ khi miệng ta nát bét! Rách toạc!”
“Hoa Chước! Muội! Muội quá đáng rồi! Mắng người xong còn kiêu căng!”
Mạnh Thu Từ thấy hai huynh muội này lại cãi vã kịch liệt dưới gốc cây hoa thối, nhất thời không biết phải làm sao, thấy Lương Thiện Uyên từ hành lang đối diện đi tới, nàng vội vàng tiến lên,
“Ngũ cô nương, thật xin lỗi, Hoa Chước muội muội tính tình vốn vậy, đã khiến cô nương không vui, nhưng nàng ấy tuyệt đối không có ác ý.”
“Ta tự nhiên biết, Mạnh cô nương yên tâm, ta không để bụng.”
Lương Thiện Uyên gật đầu, đầu ngón tay trầm tư vuốt ve chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay, vừa cùng Mạnh Thu Từ đi về phía Hoa Chước và Hứa Như Ý. Mạnh Thu Từ đi trước một bước, chỉ nghe mùi cây hoa thối càng lúc càng nồng, cũng chẳng biết là cây gì ra hoa, nàng lấy làm lạ,
“Sư huynh, Hoa Chước muội muội, mau thôi đi, Thiện Uyên cô nương không để bụng, hai huynh muội huynh cãi vã như vậy dưới gốc cây hoa thối này, lát nữa nhất định sẽ bị ám mùi hôi!”
Hứa Như Ý từ nãy đến giờ cũng ngửi thấy một mùi hôi kỳ lạ càng lúc càng nồng, lập tức buông cổ tay Hoa Chước ra nói,
“Ta cứ tưởng là gì, hóa ra là cây hoa thối, Ninh Châu sao lại có cây hoa thối hôi đến vậy—”
Lời này vừa dứt, Hoa Chước thở run lên, rồi bật khóc.
“Các người có ghét không! Các người mới là cây hoa thối đó...!” Hoa Chước tức đến muốn nổ phổi, theo bản năng mắng thẳng vào phía Hứa Như Ý,
“Cả nhà các người đều là cây hoa thối! Cả nhà đều là!”
*
Trời dần tối, đã là hoàng hôn.
Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ nghe xong chuyện hai người gặp phải hôm nay, chuyện Lương Thiện Uyên ẩn mình trong Quỷ giới, chỉ nói Hoa Chước bị khỉ vẩy một thứ máu kỳ lạ khắp người. Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ khá ngượng ngùng, nhìn nhau.
Ba người chỉ nghe tiếng lục lọi trong phòng trong, một lát sau, một mùi lạ càng lúc càng gần, mùi hôi xộc thẳng qua hương phấn, khiến cả căn phòng hôi thối nồng nặc. Hoa Chước mắt đỏ hoe, quấn mấy lớp y phục mới bước ra, oán hận nhìn họ,
“Ta vẫn là cây hoa thối sao?”
Hứa. Mạnh: ...
Mạnh Thu Từ lần này chính thức cảm nhận được Hoa Chước thù dai đến mức nào, đang định an ủi rằng không hôi nữa, thì nghe Hứa Như Ý khẽ ho một tiếng. Mạnh Thu Từ ánh mắt hy vọng nhìn hắn.
Nàng nói lời an ủi, tự nhiên là vô ích, Hoa Chước chỉ thân thiết với sư huynh, tự nhiên cũng chỉ nghe lọt tai lời sư huynh nói.
“Khá hôi, nhưng cũng không hôi đến thế, chỉ là khá hôi thôi.” Hứa Như Ý nói.
Mạnh Thu Từ: ...
Sư huynh, ta biết huynh rất muốn an ủi, nhưng huynh đừng an ủi nữa thì hơn.
Mạnh Thu Từ muốn nói lại thôi, chỉ thấy Hoa Chước như cà tím bị sương giá đánh, vác một cái ghế đẩu ra ngồi trong sân, không vào nhà nữa.
Nàng vừa vào nhà, đã khiến Thính Lan vốn đang chóng mặt lại nôn mửa vì mùi hôi.
Lòng đầy bất mãn, Hoa Chước mắt ngấn lệ, trừng mắt nhìn Lương Thiện Uyên đang ngồi trong nhà uống trà.
Nàng đã biết, mục đích của Lương Thiện Uyên không đơn thuần, chính là vì Hứa Như Ý mà đến!
Tám mươi điểm âm đức bị trừ này, nàng sớm muộn gì cũng phải mắng Hắc Tâm Liên này thật nặng để kiếm lại!
Lương Thiện Uyên tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Hoa Chước, hắn dùng mu bàn tay chống lên mặt, vành chén trúc dán vào môi, một ngụm nước cũng không uống.
Hứa Như Ý vừa định hỏi Hoa Chước tại sao lại vác ghế ra ngồi xa như vậy, Mạnh Thu Từ có dự cảm chẳng lành, kịp thời chặn lời hắn,
“Hoa Chước muội muội, muội còn nhớ thứ đã vẩy máu bẩn lên muội hôm nay có đặc điểm gì không?”
“Đặc điểm?”
Hoa Chước nhíu mày suy nghĩ, “Ta thấy nó, là ở trong một linh đường, à—”
Nàng sững sờ, “Là ở trong linh đường của Cửu ca nhi! Hơn nữa giọng nói cũng giống một đứa con trai! Và không giống cái lần trước ta thấy!”
Hứa Như Ý bực bội đi vòng quanh trong phòng, nhìn ngó khắp nơi. Hoài Quang Các nằm dưới bóng cây, quả thật không phải là nơi cát lợi, nhưng cũng không thành lý do,
“Tại sao oán quỷ phủ họ Lương lại cứ quấn lấy Chước nhi như vậy? Sư muội, muội bây giờ có thể bói cho Chước nhi một quẻ không?”
“Lần trước từ viện Hoa Chước muội muội về, ta đã bói một quẻ rồi,” Mạnh Thu Từ sắc mặt không tốt, “Quẻ không vong, đến phủ họ Lương mọi chuyện đều không thuận lợi.”
Mọi người im lặng một lát, Hứa Như Ý véo thái dương ngồi xuống, rút ra một xấp giấy bùa vàng, lại cắn rách ngón tay vừa mới lên da non, bắt đầu im lặng vẽ bùa.
“Xem ra nhất định là Lương Năng Văn, con trai của Tần Thị rồi,” Hứa Như Ý nói,
“Trước đây phủ họ Lương vì niệm tình đứa trẻ đó đầu thất, không cho chúng ta hành sự trừ quỷ, nay đứa trẻ đó đã hạ táng, nếu còn quản thúc chúng ta nhiều, lần này chuyện quỷ quái của phủ họ Lương, chúng ta Thanh Am Quan sẽ không quản nữa!”
Hứa Như Ý giận dỗi, tay vẽ bùa nhanh thoăn thoắt, “Đến lúc đó sư phụ bên kia có ta đi nói, đêm nay liền hành trận pháp giết quỷ!”
Mạnh Thu Từ thấy sư huynh tay vẽ nhanh thoăn thoắt, liền biết sư huynh đã tức giận.
Hứa Như Ý người mang dung mạo thoát tục, đối với bên ngoài cũng khá lạnh lùng, thực ra lại hay giận dỗi. Thiếu niên từ Thanh Am Quan ra ngoài hàng yêu trừ quỷ, bị phủ họ Lương quản thúc đã đành, muội muội ruột lại gặp nguy hiểm như vậy. Mạnh Thu Từ lắc đầu cười thở dài, nhưng lại lấy một xấp giấy vàng của hắn về phía mình.
“Sư muội làm gì?”
Hứa Như Ý theo bản năng cho rằng Mạnh Thu Từ muốn ngăn cản mình, nhưng lại thấy nữ tử dịu dàng, ngồi đối diện hắn, cũng cắn rách đầu ngón tay.
“Giúp sư huynh cùng vẽ bùa đó,” Mạnh Thu Từ mỉm cười, “Đêm nay liền phải đi trừ quỷ, hai người đồng tâm hiệp lực, tổng tốt hơn huynh một mình bận rộn rồi.”
Hứa Như Ý khẽ khựng lại, nhìn sư muội mặc áo xanh, dung mạo có chút mộc mạc, mày mắt hiền lành trước mặt, hơi không tự nhiên chớp chớp mắt.
Hoa Chước ngồi trong sân nhìn hai người này, mặt mày ủ rũ, trong lòng sớm đã nở hoa.
Nàng lúc đó đọc nguyên tác đã rất thích cặp Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ này. Hứa Như Ý tuy từ nhỏ lớn lên trong môn phái ngự quỷ, nhưng rốt cuộc cũng mang huyết mạch hoàng thất, vẻ ngoài thanh lãnh, bên trong có vài phần giống nguyên thân, kiêu căng khó chiều, một hiệp khách phi điển hình gặp Mạnh Thu Từ, một hiệp nữ phi điển hình từ vùng núi ra, có anh chị em, từng ngày ngày xuống đồng, thật thà và mộc mạc, thực ra không thể nói là không hợp nhau ngay lập tức.
Chỉ tiếc đoạn tình cảm mơ hồ tốt đẹp này! Lại xen vào một Lương Thiện Uyên!
Quá đáng ghét! Không được, nàng không thể để Lương Thiện Uyên làm càn, phá hoại một đôi uyên ương lương duyên của nhân vật chính, nếu không đến lúc đó người bị móc tim thì bị móc tim, người thất hồn lạc phách thì thất hồn lạc phách, đáng thương biết bao!
Lương Thiện Uyên đang buồn chán nhìn hai người cắm đầu vẽ bùa, chỉ cảm thấy ánh mắt từ ngoài sân đang nhìn chằm chằm vào nàng, thần sắc ẩn chứa oán hận cảnh giác. Lương Thiện Uyên cúi đầu, đầu ngón tay trầm tư vuốt ve chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay.
Rắc rối.
Công tâm vô dụng, thì đừng trách hắn đổi cách khác.
“Chước nhi, máu vẩy lên muội đã rửa sạch chưa?”
Hứa Như Ý nói, “Còn y phục nào bị vẩy máu bẩn đó không, mang đến cho ca ca xem.”
Những y phục đó sớm đã bị bỏ lại Quỷ giới, Hoa Chước lấy chiếc túi tiền hình búp bê Phúc Thọ của mình ra đặt lên bậc thềm, rồi lại ngồi xuống sân, “Ở đó đó, các người tự xem đi.”
Hứa Như Ý cầm lên, chỉ ngửi thấy chiếc túi tiền này có một mùi hôi thối, mùi hôi này cực kỳ kỳ lạ, vừa như mùi rau củ quả thối rữa, lại vừa như mùi máu hôi thối tích tụ lâu ngày của súc vật. Ngoài nhà đã có muỗi và côn trùng ngửi mùi mà bay đến, trong nhà Thính Lan lại không kìm được mà nôn mửa. Hứa Như Ý vội vàng đóng chặt cửa nhà, che miệng mũi nhíu chặt mày,
“Đây là máu người, hơn nữa là máu người đã để lâu, còn thêm cả thứ khác.”
Hứa Như Ý dí mũi lại gần, sắc mặt đã cực kỳ khó coi, “E rằng có một ít máu của tiên gia, và dầu xác chết, đây là mật pháp, e rằng là một loại thuật khóa định.”
“Thuật khóa định?” Hoa Chước lòng hoảng sợ.
“Đúng vậy,” Hứa Như Ý nắm chặt chiếc túi tiền này,
“Oán quỷ phủ họ Lương dùng thuật này để khóa định muội, Chước nhi, chiếc túi tiền này ca ca đốt cho muội,”
Hắn cầm một tờ bùa, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, lửa lập tức bùng cháy từ tờ bùa, đốt cháy chiếc túi tiền hình búp bê Phúc Thọ. Hứa Như Ý vội vàng ngồi xuống, “Không thể trì hoãn nữa, mau vẽ xong bùa.”
Mạnh Thu Từ nghiêm túc gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, “Ngũ cô nương, có thể làm phiền cô nương một việc không?”
“Thu Từ cô nương cứ nói.”
“Ta muốn nhờ cô nương đi giúp chúng ta nói một tiếng, sư huynh bày trận giết quỷ, cần dùng đến vật phẩm mà ác quỷ khi còn sống thường mang theo, như vậy mới dễ dàng triệu hồn ác quỷ đến, không biết có thể nhờ cô nương đi mượn một chút không?”
“Tự nhiên có thể.” Lương Thiện Uyên gật đầu toan rời đi, Mạnh Thu Từ lại gọi nàng lại.
“À phải rồi, hôm nay phủ họ Lương xảy ra một số chuyện, là về Thúy Nhu mà các người mới đưa đến ban ngày đó...”
Mạnh Thu Từ cũng không biết phải nói thế nào, “Xảy ra một số chuyện, mong Ngũ cô nương cẩn trọng chu toàn hơn bình thường.”
Ngoài nhà, Hoa Chước lại dựng tai lên trước.
“Thúy Nhu xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”
Nàng trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ nhớ trong nguyên tác không đầy đủ có viết, có một dì ghẻ đã treo cổ tự vẫn trước khi phủ họ Lương bị diệt môn.
Mạnh Thu Từ cho rằng nàng tò mò, kể rõ ràng mọi chuyện hôm nay cho hai người họ nghe. Lương Thiện Uyên bình thản nghe xong, tai này lọt tai kia, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mấy cái chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay, trong chốc lát, đã ghi nhớ hết những lá bùa mà tiểu đạo sĩ vẽ.
Hắn cả đời ghét nhất là tăng nhân, thứ nhì là đạo sĩ.
Nếu đến là kẻ hữu danh vô thực thì thôi, đằng này lại có chút chân tài thực học.
Lương Thiện Uyên gương mặt Quan Âm ẩn chứa vẻ lo lắng, “Thì ra là vậy, thật khiến ta lo lắng, phủ đệ giờ đây động loạn bất an, may mắn có hai vị đạo trưởng tọa trấn, chỉ mong chuyện này xong xuôi, mọi người đều được bình an vô sự.”
Bình an vô sự.
Bát cô nương thường nói câu này nhất, hắn cũng thuộc lòng nhất. Mỗi khi hắn nói như vậy, mọi người đều—
Mạnh Thu Từ khá thương cảm và đồng cảm nhìn nàng, “Đúng vậy, bình an vô sự là tốt nhất.”
Lương Thiện Uyên khẽ cười, hành lễ toan đi trước, nhưng thấy trong sân, thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi trên ghế đẩu, thấy nàng bước xuống bậc thềm, đôi mắt hạnh trừng thẳng vào nàng.
Tiếp đó, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại có vẻ kiêu căng trẻ con nhăn lại, làm một biểu cảm “ọe” về phía nàng, rồi đi thẳng về phía nàng.
“Ngươi thật ghê tởm, giả tạo!”
Lương Thiện Uyên cúi mắt nhìn nàng, hiếm khi im lặng.
Hoa Chước trên người mặc ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài, bày ra một tư thế mà nàng cho là rất bá đạo, chống nạnh đứng đó, nghe tiếng âm đức +10 trong đầu, hừ lạnh một tiếng với Lương Thiện Uyên.
Thất bại từ ai! Thì phải từ người đó đứng dậy! Con quỷ này thích chơi trò âm hiểm như vậy, Hoa Chước tuy thông minh, nhưng tâm kế không tốt, nào phải đối thủ của nữ quỷ này? Lúc này không mắng, thì còn đợi đến bao giờ?
Nhất định phải mắng thật nặng mới được!
Nhưng thấy Lương Thiện Uyên đôi mắt đen láy tựa cười mà không cười nhìn nàng, Hoa Chước nuốt nước bọt, ngẩng cằm nhìn lại, “Nhìn gì mà nhìn! Nhìn gì mà nhìn! Chỉ là thứ thứ dân—”
“Hoa Chước cô nương,” giọng nàng không hiểu sao, lọt vào tai Hoa Chước, luôn cảm thấy lạnh lẽo, “Thật sự ghét ta đến vậy sao.”
“Đúng! Chính là ghét!” Nàng như một con chim vàng anh xù lông.
Lương Thiện Uyên khẽ cười gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Nàng toan rời đi trước, Hoa Chước lại lẽo đẽo theo sau nàng, còn quay đầu chào Mạnh Thu Từ và Hứa Như Ý, “Ca ca! Ta muốn đi cùng nàng ta! Nàng ta quá vô dụng! Ta phải giám sát nàng ta!”
Hứa Như Ý trong phòng nghe lời này, suýt nữa thì bị một ngụm nước sặc chết, Mạnh Thu Từ không muốn hai huynh muội này lại bắt đầu cãi vã, vội nói, “Vậy Hoa Chước muội muội muội mau mau quay về đi!”
Nàng vừa nói vừa bước xuống bậc thềm, đưa lá bùa trừ tà trên người mình cho Hoa Chước, đây là tấm hộ mệnh duy nhất mà Thanh Am Quan cấp cho đệ tử, “Hoa Chước muội muội, muội cầm lấy cho cẩn thận, mau mau quay về, ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
Hoa Chước nào có thể không nhận ra lá bùa trừ tà này, nhớ lại Mạnh Thu Từ đối xử tốt với mình suốt chặng đường, bản tính Hoa Chước vốn thuần lương, nào có thể không thích nàng, lúc này trong lòng mềm nhũn cả ra, “Hừ, ai muốn nghe lời ngươi? Tưởng mình là ai chứ!”
Nàng vừa định cầm lấy lá bùa trừ tà, lại gãi gãi mặt, mình một thân mùi hôi thối này, nàng sợ làm bẩn lá bùa trừ tà của Mạnh Thu Từ.
Haizz! Thôi vậy!
Hoa Chước đành dứt khoát, không để ý đến Mạnh Thu Từ, nắm lấy vạt áo Lương Thiện Uyên sải bước đi.
Ánh mắt Lương Thiện Uyên dò xét, khẽ nhướng mày.
Hoa Chước thấp hơn hắn khá nhiều, lúc này trong phủ họ Lương đèn hoa mới lên, những chiếc đèn lồng trắng lay động. Từ hướng của hắn, vừa vặn thu vào đáy mắt vẻ u sầu trên gương mặt nữ tử này.
U sầu...?
Đôi mắt đen láy của hắn khẽ chuyển, khóe môi âm thầm cong lên, giọng nói không tiếng động: Lạ thay.
“Hoa Chước cô nương sao lại muốn đi theo ta?”
“Ai đi theo ngươi? Chỉ là thứ thứ dân, bản tiểu thư đi theo ngươi? Nực cười,” Hoa Chước hừ lạnh, như một quả pháo nhỏ, “Đừng quản chuyện vặt của bản tiểu thư, đi đường của ngươi đi.”
Lương Thiện Uyên khẽ cười với nàng, rồi đi về phía trước.
*
Sáng nay vừa xảy ra chuyện lớn, các nữ quyến nhà họ Lương lúc này đều tụ tập ở phòng chính của Lý Phu Nhân, cả căn phòng đầy những nữ tử mặc y phục trắng, tiếng trò chuyện không lớn không nhỏ, suốt một buổi chiều vẫn còn bàn tán chuyện của Thúy Nhu.
Lương Nam Âm cúi đầu nghe, sáng nay Cửu ca nhi hạ táng, Tần Thị gần như khóc ngất đi. Lúc này ngồi trước mặt con gái, tay bóc hạt dẻ ăn, nhìn nàng thế nào cũng không vừa mắt.
“Nam Âm à,” Tần Thị ném vỏ hạt dẻ đang nắm trong tay, vừa nhai vừa nói, “Em trai con đi rồi, sau này chỉ còn lại hai mẹ con ta thôi.”
“Mẫu thân đừng buồn.”
“Con xem con kìa, chẳng đau chẳng ngứa gì cả,”
Tần Thị cố tình châm chọc nàng một câu, giọng mắng mỏ the thé. Nàng vốn là một ca kỹ được Lương Trường Quân mua về phủ với giá cao từ bên ngoài, năm xưa khá được sủng ái, gương mặt dù đã lớn tuổi, thoa son phấn vẫn yêu kiều xinh đẹp,
“Trước đây quanh năm ra ngoài, ôi chao! Chẳng thân thiết được với em trai con chút nào!”
Lương Nam Âm chỉ yên lặng ngồi đó, nghe vậy, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, “Mẫu thân, năm xưa chính người nói em trai sinh ra yếu ớt, bảo con theo Tam thúc đến y quán học y, để thêm phúc khí cho em trai—”
“Thôi đi! Ôi chao!” Tần Thị khoa trương vỗ ngực,
“Làm mẹ ruột nói một câu con cãi lại ta mười câu! Vô tâm vô phế quá! Em trai con đi rồi, ta nào thấy con rơi lệ?” Nàng ghé sát lại, nhỏ giọng oán độc,
“Chẳng thể sánh bằng Lương Thế Kỳ, hừ, con là chị ruột mà còn bênh Lương Thế Kỳ, giúp đỡ quản lý, hại ta cô khổ, trong phủ giờ đây chẳng còn là người nữa, cái vũng nước đục này... con nha đầu thối...”
Lương Nam Âm sắc mặt trắng bệch, ngồi trên ghế đẩu, không nói một lời. Tần Thị nhìn nàng, hừ một tiếng quái gở.
“Rốt cuộc con gái lớn không giữ được mà, ta bằng tuổi con, sớm đã bị bán đến U Châu làm diễn viên, quanh co đến Ninh Châu, chịu đủ mọi khổ nạn, nào có số tốt như con,”
Tần Thị dò xét nàng, “Có rất nhiều người để ý, hôm qua Bạch Phu Nhân còn đến, tặng ta mấy tấm vải, nói với ta rằng năm nay giữ hiếu, phải trông chừng con cho kỹ, con gái lớn rồi thì đừng có suốt ngày ra ngoài nữa. Ta thật sự trong lòng đã yên ổn rồi, con cũng gặp may, ta còn tưởng Vương Đại Lãng Quân nhất định không vui rồi chứ, nhà thường nào có cái tâm đợi con một năm?”
Lương Nam Âm nghe thấy ba chữ Bạch Phu Nhân, sắc mặt càng khó coi hơn.
Bạch Phu Nhân, là thiếp thất của Tiết độ sứ Ninh Châu Vương Tốn. Con trai lớn của Bạch Phu Nhân hơn Lương Nam Âm hơn hai mươi tuổi, từ đầu năm nhìn thấy Lương Nam Âm lần đầu tiên đã ngày đêm tơ tưởng, muốn nạp Lương Nam Âm vào phủ làm thiếp.
Tần Thị biết chuyện thì mừng rỡ khôn xiết, sau này tương lai của Lương Nam Âm không cần lo lắng nữa, nàng cũng có chỗ dựa rồi. Nhưng đúng lúc này Lương Năng Văn lại mất, Tần Thị đau buồn, càng đặt chỗ dựa vào Lương Nam Âm, sợ Vương Đại Lãng Quân không đợi được một năm giữ hiếu này, cho đến hôm qua Bạch Phu Nhân mang vải đến, mới coi như khiến nàng yên tâm.
Đang định kéo con gái nói thêm vài câu, ngoài bình phong lại truyền đến vài tiếng động. Tần Thị bất chợt nhíu mày, “Nam Âm à, con ngửi xem, sao ta ngửi thấy một mùi hôi thối vậy?”
Lương Nam Âm cũng ngửi thấy, trong hoa sảnh mấy dì ghẻ vốn đang trò chuyện vui vẻ, lúc này đều lấy khăn tay che mũi, tò mò nhìn ra ngoài bình phong, ngạc nhiên nói, “Là Thiện Uyên đến rồi.”
“Mùi hôi từ đâu ra vậy? Ôi chao! Hôi đến muốn nôn!”
“Cây thối sao?”
“Cây thối nào mà giờ này lại nở hoa?”
“Chuyện gì vậy?” Tần Thị ngạc nhiên, vốn là người thích buôn chuyện, “Nam Âm, con qua xem đi.”
Lương Nam Âm đi qua, Lương Thiện Uyên đang được Lý Phu Nhân nắm tay, ngồi bên cạnh nói chuyện.
Lương Thiện Uyên cực kỳ được lòng người, lúc này trên bàn trước mặt bày đầy hoa quả bánh kẹo mà mấy dì ghẻ trẻ tuổi đặt xuống, hạt dẻ hạt dưa đều đã bóc vỏ. Mấy dì ghẻ trẻ tuổi đứng bên cạnh Lương Thiện Uyên không nỡ rời đi, chỉ cúi đầu, đỏ mặt dùng ngón tay xoa xoa mặt bàn, trách yêu,
“Thiện Uyên muội muội, mùi lạ từ đâu ra mà hôi đến vậy? Muội chạy đi đâu chơi vậy?”
“Ta thấy không giống mùi do Thiện Uyên muội muội mang đến, mà giống như từ bên ngoài truyền vào.”
“Cây hoa sao? Cây hoa đáng ghét nào...”
Các dì ghẻ vây quanh Lương Thiện Uyên trò chuyện, Lý Phu Nhân vỗ vỗ mu bàn tay Lương Thiện Uyên, “Thiện Uyên, hôm nay ta không thấy con, con đi làm gì vậy?”
Hai mẹ con ngồi sau lư hương đá chạm khắc, khói xanh lượn lờ, ngũ quan tương tự nhau, hiền từ phúc hậu. Lý Phu Nhân tin Phật, ăn chay hành thiện nhiều năm, thân hình hơi gầy, trên trán đeo một chiếc trâm cài tóc khảm ngọc bích, bên ngoài bộ tang phục vải gai trắng khoác một chiếc áo dày màu xanh đá, tay lần tràng hạt, hỏi con gái ngồi bên cạnh, cũng có ngũ quan hiền lành dịu dàng.
“Hôm nay thân thể không được khỏe,” Lương Thiện Uyên cúi đầu, hai giọt ngọc trắng treo trên dái tai khẽ lay động, “Nếu có thất thố, e rằng khiến phụ thân không vui, con gái liền không đi, thật xin lỗi, mẫu thân.”
Nàng vừa nói vừa khẽ ho hai tiếng, không hiểu sao, rõ ràng là một dáng vẻ yếu ớt liễu yếu đào tơ, cùng là nữ nhi, tự nhiên nên trong lòng dựng lên bức tường cao mà ghét bỏ, nhưng Lương Thiện Uyên lại khác, luôn cho người ta một cảm giác như không có giới tính, vẻ dịu dàng như ngọc khiến cả nam lẫn nữ đều sinh lòng yêu mến. Mấy dì ghẻ trẻ tuổi vội nói,
“Tỷ tỷ, Thiện Uyên cũng không cố ý, thôi đi mà!”
“Đúng vậy! Thôi đi mà!”
“Mấy đứa lanh mồm lanh miệng này, con gái ta ta còn thương không kịp, nào có vì chuyện nhỏ này mà phạt nó!” Lý Phu Nhân vỗ vỗ mu bàn tay Lương Thiện Uyên, “Mấy dì ghẻ đều thích con đó, thấy con là vui vẻ!”
Lương Thiện Uyên cảm ơn mấy dì ghẻ, liếc mắt một cái, thấy Lương Nam Âm, “Bát muội muội.”
Lương Nam Âm sững sờ, Lương Thiện Uyên đứng dậy, “Ta đang tìm muội đó.”
“Tìm bát muội muội có chuyện gì?” Lý Phu Nhân tò mò.
“Thuốc lang trung kê thật sự quá đắng, ta uống không nổi, cũng lười tự chữa, muốn mời bát muội muội kê cho ta một thang thuốc dễ uống hơn.”
*
Lương Nam Âm được dẫn đi ra ngoài, nhưng ngửi thấy mùi tanh hôi trên đường càng lúc càng nồng, sắc mặt kỳ lạ, “Ngũ tỷ tỷ, tỷ định dẫn ta đi—”
Lời vừa dứt, rẽ vào hành lang, trước tiên liếc thấy một vạt áo màu xanh lục, thiếu nữ ngồi dưới cột hành lang, tay cầm một chiếc đèn bướm. Ánh đèn mờ ảo thu hút những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ, không làm phiền người, chỉ vây quanh điểm sáng đó. Thiếu nữ có vẻ buồn chán, nhìn những con côn trùng nhỏ bị chiếc đèn bướm thu hút, rõ ràng dung mạo xinh đẹp, nhưng thần sắc lại toát lên vài phần ngây thơ của một cô gái nhỏ.
Nếu bỏ qua mùi hôi xộc thẳng vào mặt này, cảnh tượng này quả thật khiến người ta thưởng tâm duyệt mục.
Lương Nam Âm sắp không chịu nổi rồi, “Ngũ tỷ tỷ, đây là mùi gì vậy?”
Nàng vừa nói, Hoa Chước đang ngồi trong hành lang cũng nghe thấy, đặt đèn cung xuống liền hừ lạnh một tiếng.
Lương Nam Âm không hiểu ý nàng, nhìn sang ngũ tỷ tỷ bên cạnh, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Sắc mặt Lương Thiện Uyên có chút kỳ lạ.
Cười thì vẫn cười, nhưng không hiểu sao, lại cười có chút miễn cưỡng.
“Là mùi trên người ta.” Nàng nhàn nhạt nói.
Lương Nam Âm theo bản năng ngả người ra sau, rồi chợt nhận ra, “...Ngũ tỷ tỷ, hôm nay tỷ xảy ra chuyện gì sao? Xem bệnh là xem bệnh này ư?”
Lương Thiện Uyên hiếm khi im lặng một lát, liếc mắt nhìn Hoa Chước đang đi tới. Nữ tử này nhỏ nhắn, vừa nãy trên đường còn ủ rũ, giờ đây lại lộ ra vài phần cười gian xảo đắc ý, khá giống một con mèo vừa trộm được cá béo.
Cô gái ngây thơ.
Lương Thiện Uyên đầu ngón tay khẽ xoay chiếc vòng ngọc trắng, nói, “Đúng vậy, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm phiền bát muội muội.”
Lương Nam Âm luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nàng còn có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng chát trên người Lương Thiện Uyên lẫn trong mùi hôi thối này, luôn cảm thấy mùi hôi thối dường như từ hành lang, từ phía quý nữ Trường An truyền ra, nhưng nàng không dám nói lớn, “Chuyện gì?”
Lương Thiện Uyên nói xong ý định của hai người họ, Lương Nam Âm suy nghĩ một lát mới nói, “Dễ thôi, nhưng bây giờ ta đang muốn đi từ đường một chuyến, hai người có thời gian đợi ta không?”
Từ đường?
Hoa Chước nói, “Ngươi đi từ đường làm gì? Bản tiểu thư cũng muốn đi.”
Nàng quả là ngang ngược, Lương Nam Âm có chút khó xử, cầu cứu nhìn ngũ tỷ tỷ, nhưng lại thấy ngũ tỷ tỷ nhìn lại, lắc đầu với nàng.
—Cứ để nàng ta đi.
Ý này, nàng tâm lĩnh thần hội, đành dẫn Lương Thiện Uyên và Hoa Chước cùng đi đến từ đường trước.
Trên đường, lại đi đến phòng ăn lấy một phần hộp thức ăn, đến trước cửa từ đường, trời đã tối đen như mực, Hoa Chước cầm chiếc đèn bướm của mình, ánh đèn vàng mờ ảo. Lương Thiện Uyên nghiêng mắt, cúi đầu nhìn bóng dưới đất.
Ba cái bóng, đối với người sống mà nói, có bóng là chuyện bình thường biết bao, đối với hắn mà nói, lại khó như lên trời, khoác lên tấm da người này, mới có bóng.
Khi không có bóng, đã chiêu mời quá nhiều rắc rối tai họa, khiến hắn ban ngày vì đau đớn không thể ra ngoài, ban đêm, cũng sợ ánh đèn làm lộ thân phận.
Cảm xúc hơi dao động, nghiệp hỏa liền từ trong cơ thể từng chút xông tới. Lương Thiện Uyên cúi mắt, giấu đi đôi mắt đỏ hoe, đầu ngón tay đưa qua, chạm vào mu bàn tay Hoa Chước.
Sau đó, nắm lấy bàn tay Hoa Chước đang cầm đèn bướm.
Hoa Chước sững sờ, Lương Nam Âm sớm đã vì mùi hôi quá nồng mà rời xa hai người họ rất nhiều. Mọi người đều thấy nàng hôi, nhưng Lương Thiện Uyên lại như không có khứu giác vậy, đi gần nàng đã đành, lúc này còn nắm tay nàng.
Chẳng lẽ nàng thật sự không có khứu giác?
Lương Thiện Uyên là quỷ, điều này cũng có thể lắm chứ!
“Ngươi làm gì vậy?”
Nàng kéo kéo, không kéo ra được, không khỏi nhíu mày.
“Thù lao,” người bên cạnh ôn tồn nói, “Hoa Chước cô nương muốn ta thay cô nương nhận tội, ta đòi chút thù lao cũng không quá đáng chứ?”
Thù lao?
Hoa Chước không hiểu ý nàng lắm, ánh mắt rơi vào chiếc đèn bướm.
Chiếc đèn bướm này là nàng mang từ Trường An đến, Hoa Chước xuyên không đến đây, thích nhất những vật nhỏ cổ đại này, làm quá đẹp, khiến nàng yêu thích không rời tay. Nàng khá khó hiểu, gãi gãi mặt, “Vậy cho ngươi?”
Nàng đưa chiếc đèn bướm đến trước mặt hắn, “Thứ nhỏ này, bản tiểu thư có rất nhiều, bố thí cho ngươi đó, cầm lấy đi.”
Nàng nghe tiếng âm đức +10 trong đầu, không kìm được mà cong môi cười. Hoa Chước chính là thích như vậy, sau khi đắc tội người khác thì tặng chút quà tạ lỗi, khiến lương tâm nàng yên ổn, vừa hay Hắc Tâm Liên cũng muốn, quá hợp lý rồi!
Đầu ngón tay Lương Thiện Uyên vẫn đặt trên mu bàn tay thiếu nữ, thấy nữ tử này lại đưa chiếc đèn bướm đến, nhất thời không nói nên lời, cầm lấy chiếc đèn lồng bướm vào tay mình.
Hai tay giao nhau, rồi lại chạm vào là rời, nỗi đau âm ỉ lại truyền khắp tứ chi bách hài. Lương Thiện Uyên nắm chặt cán gỗ trong tay, chỉ cảm thấy trên cán gỗ đèn lồng có một lớp ấm áp, cho đến khi bước lên bậc thềm, hắn mới nhận ra sự ấm áp đó đến từ bàn tay ai.
Xương cốt của hắn đều lạnh lẽo, tự nhiên không thể làm ấm được cán gỗ này.
Đề xuất Cổ Đại: Minh Hôn Phu Quân Từ Chiến Trường Trở Về