Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 13: Chương mười ba

Chương thứ mười ba

Này, ắt là sự hối tiếc của Lương Thiện Uyên.

Sát hại vị hòa thượng già, chịu lấy hình phạt tàn bạo, từ đó hành sự bị ngăn trở, uất ức trong lòng chẳng còn chốn trút giận.

Nếu như giết Hoa Chước thì sao?

Một thứ dược duy nhất ấy, giả dụ động đến một ngón tay nhỏ nhất, ắt phải chuốc lấy cái giá khiến người ta khó mà gánh chịu nổi.

Lương Thiện Uyên ánh mắt thẳm sâu, trầm ngâm bất ngôn, lửa nghiệp nội tâm cháy rực lên từng hồi, tung hứng làm đỏ ửng cả đôi mắt, tựa như làn da tuyết điểm son phấn nhè nhẹ. Bỗng nhiên cảm thấy điều chẳng ổn, liền quay đầu nhìn lại.

Bên ngoài cửa phòng đen kịt, bóng cây soi trên cửa tạo thành khe khắc u ám. Lương Thiện Uyên nheo mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa bước ra.

Người ngoài sân kinh hãi, thấy chủ nhân mở cửa là nàng, lại sợ hết hồn, phải lùi lại một bước.

Lương Thiện Uyên đặt đầu ngón tay lên tay cầm cửa, đóng lại. Nàng nhìn thẳng xuống phía trước mặt Lương Thiện Nhân, vừa thấy đối phương tay cầm cái dao củi giấu mà không giấu, trong lòng khinh bỉ nhẹ, mặt không đổi sắc, nói:

- Huynh trưởng, sao nửa đêm lại tới đây?

Nghe nàng dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi một tiếng “huynh trưởng”, Lương Thiện Nhân sắc mặt không thể giữ vẻ bình tĩnh, trong nỗi kinh hãi tràn ngập là ánh mắt độc ác, rừng rực nhìn nàng.

- Ngươi vì sao lại ở chốn này?

Nàng đáp:

- Mấy ngày trước ta và Hoa Chước muội kết giao bằng hữu, đêm nay huynh trưởng của Hoa Chước đều ở lại canh giữ tiền đường, trước lúc đi dặn dò ta dưỡng thành phải bảo hộ cho nàng, nên ta đêm nay nán lại đây một đêm, - ánh mắt Lương Thiện Uyên nhẹ lướt, nở nụ cười dịu dàng, - trọn đêm chăm sóc Hoa Chước muội thật chu toàn.

Lương Thiện Nhân nghe nàng nói từ tốn, trong lòng chợt thấy lạnh lẽo rợn người. Hắn hùng hổ cầm lấy dao củi trên tay, ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy đôi mắt đen của nàng cũng chẳng chớp, không hề sợ hãi, mà lại ẩn chứa sự ngạo nghễ, như kẻ chán đời giữa đêm trường dài đằng đẵng, muốn xem hắn có ý đồ gì.

Lương Thiện Nhân ánh mắt hiểm ác, trong lòng càng thêm ẩn oán.

Năm đó, sau khi Thiện Uyên gặp họa, toàn bộ Lương phủ tuy bên ngoài nói mất tích, song biết rõ kẻ ấy chắc đã gặp vận chẳng lành. Lý phu nhân phiền muộn đến mức bệnh tình trở nặng, vì cầu con quyến, ngày ngày ăn chay niệm Phật, thường lui tới Thanh Phong tự ở Ninh Châu. Chùa ấy chuyên cầu tự cầu học, Lý phu nhân vì cầu mong con cái bèn đến đó lễ bái, một ngày mùa đông giá rét, trước cổng chùa thấy một cô gái quét sân.

Không đầy mười sáu xuân xanh, tay cầm chổi, thân hình nhỏ bé cô đơn, Lý phu nhân tiến gần nhìn kỹ, chẳng biết vì sao lệ lại rơi trào.

Quả thật xui rủi hay sao? Cô gái này không những độ tuổi giống y hệt con gái bà mất tích, mà dung mạo cũng gần như không thể phân biệt! Cùng chung năm mẫu mạo; Thiện Uyên vẻ oai phong lẫm liệt, cô gái lại thấm đượm nét ám khí, nhỏ tuổi đã khiến người ta không nhịn được liên tục liếc nhìn.

Lý phu nhân hôm ấy liền lên núi hỏi vị trụ trì Thanh Phong tự về lai lịch cô gái.

Nghe nói cô không có cha mẹ, đôi khi tới đây làm việc để đổi lấy một ngày cơm chay, lòng bà thương xót, càng thêm mừng vui, gọi cô hỏi tên.

Cô gái nhỏ giọng đáp:

- Ta tên A Thiện.

Lý phu nhân ngẩn người:

- Ngươi tên A Thiện?

Cô gái gật đầu:

- Đời này chỉ mong làm điều thiện với người, giúp người vui vẻ, lấy đó mà đặt tên mình là A Thiện.

Lý phu nhân liền tuôn nước mắt như mưa:

- Nhi đồng tốt lành, ngươi có muốn có tên mới chăng?

- Tên mới sẽ gọi là Thiện Uyên, gọi là Lương Thiện Uyên, nhi đồng tốt lành, ngươi có thể theo ta về phủ nhà ta, làm con của ta chăng?

Kể từ đó, cô gái cô đơn A Thiện biến thành năm tiểu thư nhà Lý Dương huyện huyện lệnh.

Lương Thiện Nhân trong lòng luôn mang thù ghét.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Thiện Uyên về phủ, hắn luôn cảm thấy như có ác quỷ trà trộn vào gia đình, Thiện Uyên trú ở Thanh Trúc các xưa kia của Lương Thiện Uyên, từ đó Lương Thiện Nhân mỗi lần qua chỗ đó đều vòng sang đường khác, nếu đi ngang qua lại cảm thấy lạnh lẽo ớn người.

Chỉ đêm nay khác, trong nhà nàng tiểu tỳ xấu xa ấy cản trở câu chuyện ổn thỏa của hắn, Lương Thiện Nhân tuyệt không dễ dàng lui bước. Thiện Uyên một mình ở đây, hắn còn sợ cái gì?

Suy nghĩ tới đó, Lương Thiện Nhân cười lạnh nói:

- Ngươi cần mở cửa, đêm nay tiểu cô nương phá đám nhà ta, làm mấy gã đại phu tử trong nhà ta gây nội bộ vô cớ! Một tiểu cô nương bên ngoài lấy gì mà làm nên chuyện? Đêm nay ta phải dạy cho nàng một bài học mới cam! Về sau phải làm rõ, phủ Lương ta không phải là nơi cho một tiểu cô nương võ mồm quát tháo! Nếu không, Lương phủ ta sẽ chẳng còn thể diện trên đời!

- Ồ. - Lương Thiện Uyên mỉm cười gật gù, không chịu nhượng bộ, - Huynh trưởng quả quyết?

- Ta sao có thể không quả quyết? Ngươi muốn cản ta?

- Không phải, ta chỉ nghĩ, e rằng sau khi để nàng biết được đại danh của huynh trưởng, Lương phủ ta cũng khó mà yên ổn.

Lương Thiện Nhân không hiểu ý định ấy, cho nàng chỉ đang nói vòng vo, lại không khỏi hỏi:

- Ý của nàng là gì?

- Thân phận của nàng liên quan lớn lao, thánh nhân bao dung biển cả, dù chưa có chỉ dụ cấm dân gian đội họ Hoa, nhưng nàng vốn xuất thân từ Trường An, ta đêm nay lưu lại đây, thấy y phục của nàng chẳng giống người thường. Huynh trưởng, nàng tuyệt không phải là đạo sư trừ ma, có lẽ là quý nhân mà đạo sư trừ ma hộ vệ.

Nàng lùi sang bên hẳn, nhường một lối vào trong nhà:

- Lời đã nói hết, huynh trưởng kính mời.

Lương Thiện Nhân hồn xiêu phách lạc, chân mềm nhũn, chậm rãi tỉnh lại, định hỏi điều gì, sợ làm phiền quý nhân trong nhà lúc nửa đêm nên nhanh chóng vẫy tay lui ra. Nhưng bị Lương Thiện Uyên gọi lại.

- Huynh trưởng, - nàng vẫy tay với hắn, dưới ánh trăng, nét mặt như Quan Âm Bích Ngọc kia thoáng mang lấy vài phần âm khí râm ran.

- Ngươi vào đây trước đi, có thứ vật ấy treo bên giường, cần huynh trưởng giúp lấy xuống. Nếu không, giữa đêm quấy giấc quý nhân, e rằng trong phủ này đều phải chịu tai họa. Huynh trưởng giúp ta rồi, ta ngày mai sẽ không nhắc đến chuyện đêm nay, còn ở trước mặt quý nhân khen ngợi huynh trưởng nhiều điều tốt.

- Lục ca nhi đã chết, - nàng một tay nhấc rèm cửa hé lộ góc tối mịt mùng trong phòng, đen như đồng tử mắt nàng, sâu thăm thẳm không đáy, - Lương phủ ta giờ chỉ trông cậy vào huynh trưởng mà thôi.

Lương Thiện Nhân không hay nguyên do, rõ ràng câu ấy chủ đường đã nghe đi nghe lại hơn mười lần, trong lòng chợt lơ mơ mơ màng, đặt dao củi xuống, theo nàng vào trong nhà.

*

Bầu trời mới chớm sáng.

Trong chủ đường mọi người thức suốt một đêm, hầu hết đều thẫn thờ mơ màng, Lương Nam Âm thu dọn thuốc y, cúi đầu nhìn Lương Thế Kỳ nằm trên đất, kiềm nén nghẹn ngào trong họng, lấy vải trắng phủ mặt Lương Thế Kỳ, chỉnh trang quần áo xong, mới cúi đầu thì thầm:

- Lục ca, Nam Âm sẽ không để huynh hận thấm tới cõi âm u.

Nói xong câu ấy, nàng cảm thấy ánh mắt thập phương hướng về, lại là Dương thị ngồi phía dưới, làm thân mẫu của Lương Thế Kỳ, đã khóc suốt đêm, đến sáng sớm này nước mắt đã khô ráo.

Lương Nam Âm thở dài, đến gần bà:

- Tứ tỷ tỷ, Nam Âm đã điều tra rõ, phiền bà vào trong gọi phụ thân đến.

Dương thị vừa mở miệng, lại thôi, chẳng hỏi câu gì, bước những bước nhỏ vào sau viện.

Lương Trường Quân rõ ràng cả đêm cũng chưa nghỉ, bước ra từ hậu viện, nói ra vài lời như người mệt mỏi kiệt sức:

- Sao rồi?

Lương Nam Âm chỉ nói với mỗi Lương Trường Quân, gánh thuốc y lên vai, qua cổng phòng.

- Bát cô nương thế nào?

Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ canh giữ ngoài viện từ đêm, một phần sợ oan hồn ác quỷ còn quấy nhiễu, một phần sợ nhà họ Lương lại thất lễ với Lương Nam Âm.

Lương Nam Âm tỏ lòng cảm kích:

- Đã điều tra rõ, Lục ca không phải bị yêu quái đoạt mạng, mà là đầu bị trọng thương, cổ bị siết, rồi bị thả xuống hồ rừng sau nơi Lục ca thường lui tới, cố tình tạo hiện trường như bị quỷ ám hại.

- Nếu đã chắc chắn hành tung như vậy, kẻ thủ ác hẳn là... - Mạnh Thu Từ ngập ngừng muốn nói.

Biết rõ đi lại của Lương Thế Kỳ, nhất định là người thân cận bên hắn.

Sợ hãi nhất, chắc chắn là một trong số những người đêm qua tuyên bố quỷ bắt mạng.

- Ừm, - Lương Nam Âm khổ cười, - “Số phận khổ nạn, phòng bị người gần bên” câu nói của cô Mạnh quả thực linh nghiệm đến nỗi làm ta khiếp sợ.

Nàng không nói thêm, Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ vốn không hay nói nhiều, không có Hoa Chước ở bên, gần như một ngày chẳng nói câu nào rỗi rãi, Lương Nam Âm ngẩng đầu nhìn mặt trời, cười nhẹ.

- Hai vị đại sư, nếu giờ rảnh, chẳng bằng đi cùng thiếp ra khỏi phủ một chuyến. Mặc dầu ẩm thực Lý Dương huyện không địch được Trường An, nhưng cũng có nhiều món đặc sắc địa phương. Ta tiện hẳn hỏi sở thích của Hoa Chước muội muội.

- Hoa Chước? - Hứa Như Ý hơi ngẩn người, chợt nhớ ra, - Ngươi vẫn còn để ý tới việc đêm qua? Là huynh trưởng nàng, ta biết tính cách nàng, tuy kiêu ngạo ngang ngược, nhưng lòng dạ tốt, giúp người cũng chỉ là việc nhỏ, chẳng cần lo nghĩ.

Lương Nam Âm lắc đầu:

- Nếu không có Hoa Chước muội đêm qua, ta chắc bị mẹ ta bắt nạt đến chảy máu đầu rồi, trước đây cũng vậy. Hoa Chước không chỉ cứu giúp ta, mà còn cứu cả Lục ca. Nếu không có nàng, ta cũng không có cơ hội cho Lục ca mình minh bạch sự oan trái, xin hai đại sư cho ta một cơ hội báo đáp.

Lời nói đến mức này, sao còn có thể từ chối? Ba người dưới ánh sáng mờ mịt sớm mai bước ra khỏi phủ.

*

Bầu trời u ám, mang theo làn gió lạnh.

Nàng thiếu nữ nằm trong màn giường, ngón tay run lên vài cái, dần mở mắt, chỉ nhìn thấy đỉnh màn giường, như bị trói buộc không thể đứng dậy.

Thật mệt mỏi.

- Hoa Chước muội muội, ngươi đã tỉnh chưa?

Tiếng nói rất dịu dàng.

Hoa Chước toàn thân tê liệt, bỗng như có gáo nước lạnh dội lên đầu, tỉnh táo không thể hơn.

Bên ngoài màn trắng, bóng dáng quen thuộc canh giữ, mặt tựa Quan Âm mù sương qua tấm màn mỏng, càng thêm dịu dàng lại có chút Phật tính.

Tựa như hồi chuông cảnh tỉnh, xua tan xiềng xích cơn mộng suốt đêm của Hoa Chước, sóng gió tràn tới từng lớp từng lớp.

Trong mộng, Lương phủ chìm trong biển lửa, những tia lửa tỏa khắp chân trời đen kịt thành ánh sáng đỏ rực.

Hoa Chước ngã xuống đất, đầu đội mũ ngọc trai, thân mặc y phục tơ vàng soi ánh lửa đỏ xung quanh lấp lánh. Nàng rơi lệ run rẩy, cả người chú ý nhìn kẻ thù bước từng bước tiến đến.

- Sao lại là ngươi?! Ta muốn huynh! Ta muốn huynh mau cứu ta!

Hoa Chước trong lo sợ cuống cuồng chạy về giữa biển lửa Lương phủ, chỉ để làm cho Hứa Như Ý lo lắng, nàng đã chịu đựng đủ rồi, đã chịu đựng đủ ánh mắt Hứa Như Ý đổ dồn lên người phụ nữ này lần rồi lần nữa!

- Mau cút ra ngoài! Ngươi tiểu tỳ hèn hạ không đáng mặt! - Hoa Chước vồ lấy chiếc trâm vàng trên đất, đẩy mạnh ném về phía Lương Thiện Uyên.

Thế nhưng Lương Thiện Uyên không né tránh.

Trâm kim sắc bén cắt lên khuôn mặt đẹp như ánh lửa, tuy tạo ra một vết dài, song lại đen kịt, chẳng thấy máu rơi.

Hoa Chước lạnh toát, còn gì không rõ ràng nữa?

- Ngươi là quỷ hay yêu yêu? - trong cơn hoảng loạn, Hoa Chước lớn tiếng mắng, - Sao lại dám đùa giỡn huynh ta nhẫn tâm đến vậy!

Hoa Chước cầm trâm rơi trên đất, tóc tai xõa tung, mắt đầy thù hận nhìn vào đoá đẹp như Quan Âm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

- Ta sớm nên nhận ra nàng là quỷ quái không đúng rồi, chẳng ăn một miếng cơm, tránh ánh nắng mặt trời, không biết phân biệt nóng lạnh nước, dáng vẻ âm khí hắc ám từ chân mày đến mắt... Ta thật ngu ngốc, ngốc quá, đến giờ mới nhận ra nàng khác thường!

Hoa Chước tay sờ vào ngực áo, muốn lấy chiếc đồng tâm lệnh giấu trong áo - bảo vật nàng rước ra từ cung, chỉ mình mang, bên Hứa Như Ý cũng có một chiếc, bất cứ khi nào nó vang lên, huynh nàng sẽ gấp rút đến cứu.

Mới kịp cầm đồng tâm lệnh trong tay...

Lại nghe một tiếng cười nhẹ mang đầy ý mỉa mai.

Nàng mặc y phục trắng, khuôn mặt đầy vết thương, ngón tay trắng bệch mượn lực vẫy lên vật gì, không phải đồng tâm lệnh rồi, còn có thể là gì khác?

- Ngươi... - Hoa Chước không thể tin, cúi đầu, phản ứng đầu tiên là bị tráo đổi đồng tâm lệnh.

Nàng nghe lời mỉa mai:

- Đây là thứ ta mấy hôm trước thấy đẹp nên lấy được từ Hứa công tử.

Nàng nhẹ nhàng lắc đồng tâm lệnh, Hoa Chước mặt tái mét, ngh nghe vật trong tay rung lên nhẹ nhàng.

- Ngươi lừa ta, huynh ta sao lại đưa đồng tâm lệnh cho ngươi! Chắc chắn là ngươi quỷ quái giấu đi trộm cắp!

Hoa Chước tức giận vô cùng, nước mắt đầy mặt, không thể tin nổi.

- Đây là vật thân thiết bên mình! Từ nhỏ đến lớn luôn mang theo! Trước kia đã nói với huynh rồi! Đây là vật quý giá nhất! Là vật mệnh của ta! Huynh ta sao có thể đưa cho ngươi! Ngươi ăn trộm! Ngươi ăn trộm nó!

- Ừ, ta biết cái này với ngươi quan trọng lắm, - Lương Thiện Uyên cười nhẹ, tay vẫn lắc đồng tâm lệnh, -

- Cho nên lấy nó cũng tốn chút công sức. Ta nói vật này đẹp, rất muốn lấy. Hứa công tử dù khó chịu, song ta đòi mấy lần rồi đều đưa. Nghe nói vật này là nàng đặc biệt tặng cho huynh ta nhân dịp sinh nhật. Hoa Chước muội muội, thật đáng thương đáng yêu.

- Sao có chuyện đó được... - Hoa Chước nhẹ lắc đầu, nước mắt đầy mặt, nghe vật rung lên, suýt rơi lệ, những nanh vuốt từng có hầu như tan biến hết, chỉ lặp lại câu:

- Chẳng thể nào...

- Huynh ta làm sao có thể... đưa vật quý báu nhất của ta... - Hoa Chước khóc òa, tóc đen tung bay, y phục vẫn lấm bùn đất, - Cho ngươi! Chẳng thể nào!

Bỗng đồng tâm lệnh rung lên liên tiếp. Hoa Chước tỉnh lại, Lương Thiện Uyên đã đứng trước mặt, chỉnh trang y phục rồi ngồi xuống.

Đôi mắt âm khí râm ran chẳng chớp lấy nàng, Hoa Chước trơ trơ cảm thấy bị hút vào.

- Hoa Chước muội muội, thật ra muội là con nhà hoàng thất phải chăng?

- Cái gì?

- Muội là con nhà hoàng thất.

Hoa Chước vẫn muốn nói gì đó.

Song miệng mới hé, đã cảm thấy trong miệng đầy vị tanh tưởi.

Cúi đầu, bàn tay trắng kia không biết vì sao lại mạnh mẽ, đâm xuyên ngực nàng, loang lổ một vệt máu hồng tươi.

Hoa Chước nước mắt khô cạn trên mặt, khi tay hắn rút ra, không còn chỗ bám, ngã sụp xuống đất.

- Sao... ngươi biết... ngươi biết ta là ai sao? - Hoa Chước cố sức gượng dậy, thấy đầu óc quay cuồng, từng chữ từng câu thốt ra, - Phụ hoàng... mẫu hậu... thảy chẳng tha cho ngươi...

- Huynh ta... cũng...

Nước mắt làm mờ mắt, đồng tâm lệnh nhận ra chủ nhân đã lìa hồn, lăn trên bùn đất bay đến trước mặt Hoa Chước, làm nàng mới chịu thả ra dòng lệ.

- Huynh... huynh... huynh...

- Chết thương đớn đau biết bao... huynh...

- Rất đau sao?

Ngoài biển lửa, nàng cố gắng tìm tiếng Hứa Như Ý.

Nhưng nghe thấy giọng Thính Lan, lại không nghe thấy tiếng Hứa Như Ý.

Nàng hối hận, chưa từng một giây phút nào hối hận như thế này.

Nàng không nên tranh cãi với nữ nhân trước mặt.

Bởi vì nàng có tâm, còn nữ nhân kia, quỷ dị không có tâm.

Thiếu nữ có tâm, trước mặt nam nhân, nào sao thắng nổi kẻ vô tâm?

Nàng không nên tranh cãi, không nên ghen tuông điên cuồng, không nên khi Lương phủ bừng lửa, cố ý đi chậm, trụ lại trong biển lửa, chờ huynh vứt bỏ Lương Thiện Uyên cùng bọn khác tới tìm riêng mình.

Không nên!

- Khóc to như thế, có đau lắm sao?

- Hoa Chước muội muội, mặt ta bị ngươi hủy hoại, ngươi có nên trả lại da cho ta?

- Ta cũng tò mò cảm giác vào hoàng thất thế nào, ra ngoài ta chỉ nghĩ ngươi mất tích thôi...

Câu nói sau, Hoa Chước đã không nghe thấy nữa.

Bị câu chuyện nguyên thân ảnh hưởng, linh hồn Hoa Chước tuy không có cảm xúc, nhưng vẫn cảm nhận được âm khí u ám.

Nàng bay lơ lửng nửa chừng, lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê theo Hứa Như Ý, Mạnh Thu Từ, Lương Thiện Uyên đến nhiều nơi. Nàng thấy Lương Thiện Uyên khoác lên da mình bước vào hoàng thất. Rốt cuộc không muốn xem nữa, chỉ cảm thấy đau lòng kinh khủng. Trong dòng suy tưởng hỗn loạn giữa không trung, nhìn quanh, thấy trên một quả núi có một phần mộ đơn độc.

Trên mộ rõ ràng khắc chữ, Hoa Chước nhìn kỹ, vốn nên biết nhưng nhất định không nhớ, dù nhìn mãi cũng chẳng nhận ra nghĩa chữ.

Chỉ biết rằng đó là phần mộ cô đơn, ắt hẳn vô cùng quan trọng với mình.

Chợt thấy Hứa Như Ý và Mạnh Thu Từ ôm theo đống giấy vàng lớn bước từ chân núi lên, khuôn mặt không còn xưa kia, bầu không khí lạnh lẽo xen chút ngông cuồng, ôn nhu pha chút kiên định.

Hai người sắc mặt ảm đạm, tuổi tác cũng rõ ràng tăng nhiều, Mạnh Thu Từ áo phục sang trọng hơn, Hứa Như Ý mặc y phục hoàng tử.

Huynh đã hồi cung?

Hoa Chước không ổn định, trôi dạt vô định.

- Thu Từ, ta biết ta nên căm ghét hắn, - Hứa Như Ý đốt giấy vàng, ngước mắt nhìn trời cao, - Hắn giết Hoa Chước, giết vô số người khác, người đời oán hận hắn, hắn oán cả thế gian. Kẻ thâm độc đến cực điểm, lúc móc tim không nghĩ gì khác, chỉ cố thế lấp đầy tim mình. Nếu hắn chết dưới tay nàng ta, thì nay ta đâu phải trải qua cảnh này, còn phải đợi đến Trung Thu rồi lòng cảm thấy phức tạp như vậy!

Mặt Mạnh Thu Từ cũng hiện nhiều cảm xúc rối rắm, vỗ vai Hứa Như Ý.

Ý rằng sao?

Hoa Chước không hiểu ý, bay dạt khắp nơi.

Lương Thiện Uyên chết rồi sao?

Hay vẫn còn sống?

- Hắn bằng lòng lìa xác thịt, linh hồn tan biến, tiêu vong giữa thế gian, với hắn, với nàng ta, với ta, với người thế gian, đều là việc tốt. Sư huynh, đừng nghĩ nữa.

]]>

Đề xuất Huyền Huyễn: Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
BÌNH LUẬN