Mẹ tôi đi khám sức khỏe định kỳ, kết quả là ung thư.
Chồng tôi, vì sợ bị liên lụy, đã dứt khoát đòi ly hôn.
Thậm chí con gái tôi còn khuyên tôi đừng lãng phí tiền bạc vào bà ngoại, nói rằng số tiền đó sau này là của nó.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về thời điểm mẹ tôi vừa được chẩn đoán ung thư.
“Mẹ em mắc bệnh ung thư, căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn, hà cớ gì em phải kéo cả gia đình chúng ta xuống bùn?”
Người đối diện tôi là chồng tôi, Diệp Việt Trạch, người luôn tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn. Dù vẻ ngoài anh ta vẫn giữ sự dịu dàng giả tạo đó, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Lần này, tôi đưa hai người lớn tuổi đi kiểm tra sức khỏe. Không ngờ lại phát hiện mẹ tôi mắc ung thư vú.
Ở kiếp trước, tôi đã quyết tâm cứu mẹ bằng mọi giá. Diệp Việt Trạch sợ tôi làm anh ta khánh kiệt nên đã tìm mọi cách ngăn cản. Tôi đã phải chịu đựng áp lực để chữa bệnh cho mẹ, nhưng rồi lại bắt gặp anh ta đang hú hí với nhân tình trong khách sạn.
Tôi kiên quyết ly hôn, nhưng anh ta sợ tôi làm lộ chuyện, hủy hoại danh tiếng của anh ta, nên đã lái xe tông chết tôi.
Mở mắt lần nữa, tôi đã trở về khoảnh khắc mẹ vừa nhận kết quả.
Diệp Việt Trạch biết chuyện, không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối việc cứu chữa cho mẹ tôi. Hắn còn dùng lý lẽ, dùng tình cảm để thuyết phục tôi từ bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi.
Nhưng hắn hoàn toàn quên mất, những năm tháng khó khăn nhất khi hắn mới khởi nghiệp, chính mẹ tôi đã dốc hết tiền bạc để giúp đỡ hắn. Bà còn đưa tiền đặt cọc cho căn nhà mới của hắn, và chăm sóc con cái cho hắn.
Giờ đây, khi cuộc sống đã khấm khá hơn, hắn lại trở mặt vô ơn. Chưa hỏi han gì đã vội vàng tuyên án tử cho mẹ tôi.
“Vi Vi, chúng ta còn có một cô con gái đáng yêu. Nếu em thực sự dồn hết tiền cho mẹ, thì cuộc đời vốn dĩ hạnh phúc và tươi đẹp của con bé sẽ bị hủy hoại mất! Em nhẫn tâm nhìn cả nhà ta không có nơi nương tựa? Nhìn con gái bị bạn bè ở trường khinh miệt sao?”
“Vi Vi, vì con, chúng ta không thể ích kỷ như vậy. Em nên tranh thủ lúc mẹ chưa mất, mua cho bà ấy chút đồ ăn ngon là được rồi.”
Nghe những lời này, tôi không khỏi cười lạnh:
“Diệp Việt Trạch, nếu mẹ anh bị bệnh, anh sẽ không chữa trị, chỉ mua đồ ăn cho bà thôi sao?”
“Đương nhiên rồi, mẹ tôi là người hiểu chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không mắc phải căn bệnh tốn tiền như thế.”
Giọng Diệp Việt Trạch đầy vẻ quả quyết. Ánh mắt nhìn tôi mang theo sự tự tin rằng hắn đã nắm chắc phần thắng.
Chỉ là hắn không hề biết.
Người mắc bệnh ung thư, căn bản không phải là mẹ tôi.